Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mãn Đường Hoa Thải

Chương 54: Lạc địa sinh căn




Chương 54: Lạc địa sinh căn

Đại sảnh ấm áp như xuân, khách khứa đều đã có mặt.

Khi Tiết Bạch mang món ăn trở lại sảnh, mọi người vừa mới hàn huyên xong, ngồi tách ra hai bên bàn nhỏ.

Dương Ngọc Dao vẫn gọi hắn tiến lên ngồi cùng giường với nàng.

“Biết ngươi tửu lượng thấp, ta chuẩn bị sẵn rượu mận cho ngươi.” Nàng nghiêng đầu nháy mắt với hắn, mang theo chút ý trêu đùa, “Đừng lại say nữa nhé.”

Nàng không cần phải làm hài lòng nam nhân, ở bên hắn, trêu chọc hắn, là vì tìm niềm vui cho bản thân.

Tiết Bạch nâng chén vàng, uống một ngụm, vị chua ngọt đậm đà.

Hắn nhìn sâu vào mắt Dương Ngọc Dao, rồi quay lại, dùng giọng điệu có phần phiền não, thì thầm nói: “Sợ là vẫn sẽ say.”

“Tại sao?”

“Tửu bất túy nhân, nhân tự túy.”

“Ồ?” Dương Ngọc Dao ánh mắt lấp lánh, hỏi lại: “Người sao lại tự say?”

Nếu đổi thành Dương Chiêu đến nói, sẽ không ngoài những lời hoa mỹ như “Vẻ đẹp của nàng khiến ta say”, thật sáo rỗng đến phát ngấy.

Nhưng Tiết Bạch lại chỉ đáp vừa đủ, không tiếp lời, mà lịch sự giơ tay nói: “Ta đã đặc biệt chuẩn bị mỹ vị cho Dao Nương, mời.”

Dương Ngọc Dao hơi mất hứng.

Nàng có phần không ưa vẻ lạnh lùng cao quý trên người Tiết Bạch.

Lúc này, thức ăn đã được dọn lên.

“Ồ, đây là những món gì?”

Được Tiết Bạch chuẩn bị chỉ có năm món, bày trong đĩa sứ nhỏ màu trắng, mỗi đĩa chỉ có một chút ít. Nhưng sắc màu bắt mắt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn.

Lần lượt là sườn non om cà rốt, lòng dê xào lăn, cá chép kho tộ, rau dền xào tỏi và trứng tráng mộc nhĩ.

Dương Ngọc Dao cầm đũa, nhìn lướt qua lại từng món, rồi gắp một miếng lòng dê đưa vào miệng.

Môi đỏ bóng lên chút dầu, nàng chậm rãi nhấm nháp, đúng là hương vị chưa từng nếm qua, khiến ánh mắt không khỏi sáng lên, vội quay đầu nhìn Tiết Bạch.

“Ngươi thực sự là đặc biệt chuẩn bị cho ta?”

Tiết Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có ngon không?”

“Ngon thật.”

Dương Ngọc Dao liên tục gật đầu, không nhận ra Tiết Bạch đã khéo léo chiếm ưu thế trước nàng.

Trong sảnh đã vang lên những tiếng khen ngợi.

Đặng Liên gắp một miếng cá chép, nhắm mắt nhâm nhi, đánh giá trong lòng.

“Dùng mỡ trắng chiên cá để kích thích vị giác, phi hành gừng để tăng hương thơm, thêm chút hoàng tửu để khử mùi tanh. Tuy không tươi như ngư quái, nhưng lại thấm vị hơn, các nguyên liệu đều hòa quyện rất vừa vặn… Lửa hơi quá, có chút vị đắng của nồi đồng, còn thiếu sót, nhưng có thể tự xưng một tiếng ‘Mỹ vị’ rồi.”

Rất nhanh, đã có người hỏi hắn: “Đặng bếp trưởng đánh giá thế nào?”

Đặng Liên đặt đũa xuống, đứng lên, chắp tay hướng chủ vị trịnh trọng thi lễ, rồi cất cao giọng nói: “Bánh ngọt của tiểu nhân, chỉ là điểm tâm sau bữa ăn mà thôi. Những món xào này, mới xứng làm món chính.”

Tiết Bạch thấy hắn dành sự ưu ái như vậy, bèn nâng chén vàng chứa rượu mận kia đáp lễ.

“Đặng bếp trưởng quá khen.”

Hắn thầm biết cũng chỉ là mọi người chưa từng nếm qua, mới thấy lạ miệng, rốt cuộc Quan Trung vẫn là thiên hạ của những món từ bột mì.

Lúc này, tâm tư của mỗi người trong sảnh lại khác nhau.



Dương Chiêu ăn như hổ đói, nhưng ánh mắt lại có chút oán trách, thầm biết đại lễ mà hắn mang tới hôm nay đã lu mờ. Tặng cho Tiết Bạch thiên kim, vạn kim chi ngôn, Tiết Bạch lại không nghĩ đến báo đáp, không chịu chia sẻ một chút công lao dâng lên mỹ vị cho hắn.

Ngồi bên trên hắn là phò mã của Tấn Quốc công chúa, Thôi Huệ Đồng, người rất thích làm thơ. Thôi Huệ Đồng cảm thấy hương vị kinh diễm thế này đáng để làm thơ ca ngợi. Nhưng tiếc là, Lý Thái Bạch quấy rầy suy nghĩ của hắn, khiến cho trong đầu hắn chỉ tồn tại một câu: “Ngọc bàn trân tu trực vạn tiền.”

Đến khi hắn quay người lại, năm đĩa thức ăn đã bị Tấn Quốc công chúa chén sạch.

“Ngon quá, ngon quá, tiếc là quá ít, không đã thèm.”

Bỗng có người đứng dậy, bước đến giữa sảnh, cười lớn: “Tiết lang quân không khỏi quá keo kiệt rồi.”

Tiết Bạch thực ra đã chú ý đến người này từ lâu, mỉm cười chào hỏi.

“Thần Kê Đồng, lại gặp mặt. Ngày sau nhất định sẽ bày thêm tiệc chiêu đãi Thần Kê Đồng, cùng chư vị.”

Giả Xương sau khi được Tiết Bạch giúp đỡ ở sòng bạc ngầm, lại biết hắn là nữ tế tương lai của tướng phủ, nên rất đỗi gần gũi, nói: “Trong sảnh nhiều người thế này, Tiết lang quân có thu xếp được không?”

Tiết Bạch đáp: “Ta nhất định sẽ nghĩ cách.”

Đỗ Ngũ Lang lắng nghe phiên đối thoại này, chợt loé lên ý tưởng, quay đầu lại thấy Đỗ Hữu Lân vừa ăn xong đã nhắm nghiền hai mắt, tựa như lão tăng nhập định.

“…”

“Không biết Tiết lang quân nghĩ ra món xào này thế nào?”

“Ta mất ký ức, quên đi thân thế, nhưng gần đây lờ mờ nhớ ra từng thấy người dùng chảo sắt xào nấu, mùi vị rất ngon, nên thử làm một lần.”

“Chảo sắt? Các vật dụng như chảo sắt, nồi sắt chỉ có trong quân, chẳng lẽ Tiết lang quân có người nhà nhậm chức ở biên quân?”

“Ta không nhớ rõ, nhưng có thể lắm.”

Hôm nay mọi người đã nếm thử món xào, chứ không chỉ là lời nói suông của Tiết Bạch. Vậy nên về sau nếu có ai nghi ngờ hắn là con của Tiết Tú, hắn có thể nhắc nhở bọn họ nghĩ đến chuyện này, để bọn họ nhận ra rằng “Không đúng, Tiết Tú chưa từng nhậm chức ở biên quân.”

Lúc này chẳng mấy ai để ý, mọi tâm tư đều dồn vào món xào.

“Ồ? Những món này còn có thể xào ngon hơn nữa sao.”

“Dù sao vẫn chưa hoàn thiện, thiếu rất nhiều nguyên liệu và dụng cụ.”

Những người có mặt đều là quyền quý, tất nhiên không thiếu thốn những thứ này, lục tục hứa sẽ tặng cho Tiết Bạch, chung quy là vì muốn lấy lòng Dương Ngọc Dao.

Sự ảnh hưởng của năm món xào mang đến vẫn còn cần thời gian để lan tỏa.

~~

Rượu thịt no nê, kế tiếp tất nhiên là chơi bời.

Thần Kê Đồng Giả Xương vốn dĩ luôn có tài khuấy động không khí tiệc tùng.

“Chư vị! Hôm nay đã hẹn trước rồi, không thưởng ca vũ, chỉ xem chọi gà, có ai muốn đặt cược không?”

“Không được, ai mà không biết ngươi Thần Kê Đồng chọi gà vô địch thiên hạ, đặt cược còn thú vị gì?”

“Vậy thì đổi cách chơi, không để các ngươi biết con gà nào là của ta. Ta chỉ làm nhà cái, thế nào?”

“…”

Rất nhanh, hai con gà chọi ra sân.

Một con là Kim Hào tướng quân, một con là Thiết Cự tướng quân, đều có mào đỏ thẫm, tinh thần cương lệ, mắt đầy hung quang, thực có chút giống Lý Lâm Phủ.

Trên chủ vị, Dương Ngọc Dao đã uống mấy chén rượu, đôi má ửng hồng, lười biếng tựa vào người Tiết Bạch.

Tiết Bạch nhìn xuống sảnh, thấy Minh Châu đang cúi đầu đứng sau lưng lão tăng, thần sắc sầu muộn chua xót, hoàn toàn lạc nhịp với không khí xung quanh.

Hắn liền lên tiếng: “Quốc cữu cùng lão tăng kia tranh cãi, chuyện này nên trách ta.”



“Vì sao?”

“Dương Thận Căng sở dĩ tặng nàng cho người khác, là vì đêm đó không thể ngăn cản Cát Ôn lục soát biệt trạch của hắn…”

Lúc này người khác đều đang đặt cược chọi gà, Dương Ngọc Dao xem nhiều rồi, không còn mấy hứng thú, nên bị câu chuyện của Tiết Bạch thu hút.

Hắn ghé vào tai nàng nói khẽ, có lúc hơi thở thổi đến, hơi hơi ngứa, nhưng tâm trí nàng lại theo những điều hắn kể mà chập trùng lên xuống.

“Có lẽ chính vì vậy, Dương Thận Căng mới tặng nàng đi.”

Dương Ngọc Dao hừ lạnh nói: “Tại sao lại tặng cho một lão tăng xấu xí như thế? Nam nhi không bảo vệ được nữ nhân của mình, trái lại còn đổ tội lên đầu nàng.”

“Đúng đấy.” Tiết Bạch đáp lời vừa đủ.

“Ngươi cho rằng ta mời bọn họ vào là để giúp Dương Chiêu xả giận?” Dương Ngọc Dao cười khẽ, “Chờ xem.”

Nàng vẫy vẫy tay, bảo thị nữ đến gọi lão tăng lên trò chuyện.

~~

“Quắc Quốc phu nhân an khang.”

“Trên đường tình cờ gặp, chưa kịp hỏi pháp danh của đại sư, đang thiền tu ở đâu?”

“Bẩm Quắc Quốc phu nhân, ta đã hoàn tục, không còn là đệ tử Phật môn, dùng lại tên thế tục là Sử Kính Trung.”

Dương Ngọc Dao đâu quan tâm hắn tên gì, ánh mắt đã rơi vào Minh Châu, nói: “Vậy, ngươi có thể đặt cược chọi gà?”

Sử Kính Trung vẻ mặt khó xử, đáp: “Dù không bị giới luật ràng buộc, nhưng tiếc là ta cũng không có tài vật.”

Dương Ngọc Dao quay lại ra hiệu, lập tức có thị nữ mang ra một chiếc hộp gỗ, bên trong là mã đề kim vàng óng ánh.

“Ngươi có thể cược thị th·iếp này, ta cho phép ngươi đặt cược trước, chỉ cần thắng, số vàng này đều là của ngươi.”

Sử Kính Trung nhìn những thỏi vàng kia, lại nhìn Minh Châu, cuối cùng nhìn hai con gà chọi, đáp: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, ta đặt Kim Hào tướng quân thắng.”

Dương Chiêu muốn giúp Quắc Quốc phu nhân tạo thanh thế, lập tức viết một phiếu cược, đặt mười vạn tiền vào Thiết Cự tướng quân.

“Ngươi còn không theo sao?” Hắn vỗ vỗ bàn của Đỗ Hữu Lân.

Đỗ Hữu Lân đang nhập định, bị tiếng hô làm giật mình, vừa mở mắt không phân biệt được con nào là Kim Hào, con nào là Thiết Cự, râu dài run rẩy hai lần, không thể làm gì khác đành theo Dương Chiêu cược thêm một vạn tiền.

Trận đấu bắt đầu, chẳng bao lâu sau Thiết Cự tướng quân uy phong lẫm liệt ấy thế mà lại bại trận.

Đỗ Hữu Lân chưa kịp nhìn rõ, một vạn tiền đã bay mất.

“Tiếp tục.”

Dương Ngọc Dao mặt không đổi sắc, ra lệnh cho thị nữ mang ra hai chiếc hộp gỗ chứa đầy hoàng kim, ra hiệu Sử Kính Trung đem Minh Châu cùng số vàng đã thắng đều cược tiếp.

Sử Kính Trung biến sắc, ngầm mắng nàng quá ngạo mạn, nhìn về phía hai con gà chọi được mang lên, đành chọn bừa một con.

Lần này hắn lại thắng.

“Tiếp tục.” Dương Ngọc Dao trực tiếp bảo gia nhân mang ra nhiều đại rương, hời hợt nói: “Ngươi có bản lĩnh, cứ thắng hết tiền của ta.”

Không ngờ Sử Kính Trung thắng liên tiếp năm trận, vàng thắng được đã chất như núi nhỏ.

Dương Chiêu vô cùng kinh ngạc, không ngừng mắng “Yêu tăng”.

Ngay cả Giả Xương cũng thay đổi sắc mặt, hận không thể giúp một tay.

Chỉ có Dương Ngọc Dao vẫn không biến sắc, tiếp tục bảo người mang ra vàng bạc châu báu.

“Quắc Quốc phu nhân, hôm nay dừng ở đây được không?” Sử Kính Trung cầm một thỏi vàng, cười xòa nói: “Ta chỉ cần một thỏi này là đủ.”



Hắn có bản lĩnh, hy vọng Dương Ngọc Dao sẽ coi trọng mình hơn, sau đó nương tay tha cho hắn.

Dương Ngọc Dao vẫn lười biếng tựa vào Tiết Bạch, uể oải nói: “Ta đã nói rồi, ngươi phải thắng hết tiền của ta.”

Nói là cược, nhưng lại chẳng khác nào c·ướp trắng.

Sử Kính Trung trong lòng căm hận, nhưng trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười, hắn biết không thể đắc tội Quắc Quốc phu nhân. Lần này gà của hắn rốt cuộc cũng thua trận, phải giao cả khế ước b·án t·hân của Minh Châu.

Sau cùng, hắn chỉ có thể trút ánh nhìn thèm khát lên người Minh Châu, rồi tay không rời khỏi phủ, tự mình tìm đến Tam Khúc ở Bình Khang phường để tiết hận.

Dương Chiêu đại hỉ, vội vàng hành lễ: “Cảm tạ Quắc Quốc phu nhân đã ra mặt giúp ta!”

“Ai nói là giúp đường huynh?” Dương Ngọc Dao cười khúc khích, “Mỹ nhân này ta muốn giữ lại trong phủ... Minh Châu, lại đây.”

Dương Chiêu sững sờ, ánh mắt ngây ngốc nhìn Minh Châu.

Minh Châu cũng không thèm nhìn Dương Chiêu, lau khô nước mắt, tiến đến bên Dương Ngọc Dao, quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Đại ân của Quắc Quốc phu nhân, Minh Châu vĩnh thế không quên.”

Dương Ngọc Dao bước tới, vuốt nhẹ gương mặt nàng, dịu dàng nói: “Ta nghe Tiết Bạch kể về chuyện của ngươi, đừng sợ, từ nay ngươi ở cạnh ta, sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa.”

“Tạ Quắc Quốc phu nhân, tạ Tiết lang quân.”

Minh Châu thuận theo nhắm mắt lại, cảm thụ được ấm áp từ lòng bàn tay của Dương Ngọc Dao. Trong đầu hiện lên những ngày bị Dương Chiêu h·ành h·ạ và sự lạnh nhạt của Dương Thận Căng, người đã tự phá bỏ lời thề non hẹn biển, đem nàng tặng cho Sử Kính Trung, như thể đẩy nàng vào địa ngục.

Nàng vẫn còn yếu đuối, chưa thể trả thù, nhưng trong lòng lại có một nỗi hận sâu sắc đang âm thầm bén rễ đâm chồi.

~~

Sắc trời còn chưa tối.

Ngự Sử Đài, Bùi Miện đứng trên hành lang, nhìn Vương Hồng từ phòng của Dương Thận Căng bước ra.

Vương Hồng cũng giữ chức Ngự sử, đã nhắm đến vị trí Ngự Sử trung thừa của Dương Thận Căng từ lâu.

“Vương công.” Bùi Miện tiến lên, thì thầm: “Nghe nói đêm qua Dương Thận Căng đã tới Đỗ trạch cầu hôn, chuyện này đã đồn ầm ĩ.”

“Nhẫn nhịn thêm chút nữa.” Vương Hồng đáp: “Sớm muộn gì cũng động hắn, nhưng lúc này tuyệt không phải thời cơ. Trước mắt là thời điểm Hữu tướng cần Ngự Sử Đài cắn c·hết Đông Cung nhất, Ngự Sử trung thừa không thể xảy ra chuyện, nếu không sẽ tự làm rối trận cước.”

“Vương công cao thượng, lấy đại cục làm trọng.”

Bùi Miện nói: “Hắn gây rắc rối, vạn nhất truyền tới tai Thánh Nhân, bởi vì phản cảm Dương Thận Căng mà hoài nghi Ngự Sử Đài, trái lại làm lỡ việc.”

Vương Hồng hừ lạnh: “Hữu tướng đã tự mình thu xếp, tạm thời không đến nỗi. Cũng có nghĩa là sau chuyện này, tất sát Dương Thận Căng, nếu không thì sao có thể gió êm sóng lặng như thế này được? Nhớ kỹ, trước tiên phải phế Thái tử.”

“Minh bạch.”

Bùi Miện quay lại nhìn thoáng qua phòng của Dương Thận Căng, nghĩ thầm đúng là cần giữ lại vị Ngự Sử trung thừa không giỏi quyền thuật này.

Chắc chắn Hữu tướng phủ sẽ không ngờ rằng, cách Đông Cung rửa sạch hiềm nghi cũng là hạ cờ lên chính vị hậu duệ xuất thân từ Nhị vương Tam khác này.

Trước tiên làm xong chuyện này, lại tìm cách diệt khẩu, để tránh lộ thân phận, tạm thời không thể gây thêm rắc rối… Bùi Miện thầm tính toán.

~~

Tiết Bạch nhấp một ngụm rượu mận, định bụng tối nay sẽ tranh thủ tìm kiếm một chút che chở.

Hắn hiểu rất rõ, hiện tại là thời điểm Hữu tướng phủ cùng Đông Cung đấu đá kịch liệt nhất, đôi bên đều tập trung toàn bộ sức lực, không quan tâm thứ gì khác.

Giống như hai tảng đá lớn v·a c·hạm, khiến những viên đá vụn như Cát Ôn vỡ ra, tạo nên khe nứt, để cho hạt giống cỏ dại có cơ hội bén rễ đâm chồi.

Nhưng còn lâu mới đủ, sau này nếu chưa kịp trưởng thành, thì cần phải gõ thêm nhiều lần vào giữa hai tảng đá lớn ấy, tạo nên khe nứt càng lớn hơn.

Đến lúc đó nên gõ chỗ nào đây? Tiết Bạch thầm nghĩ.

---------

*“Ngọc bàn trân tu trực vạn tiền.”: “Mỹ vị trên đĩa ngọc đáng vạn tiền.”

*Lạc địa sinh căn: bén rể đâm chồi.