Chương 53: Mỡ trắng
Tuyên Dương phường.
Tiết Bạch cùng Dương Chiêu song hành, tiến vào phường môn.
“Tội chứng ở biệt trạch của Cát Ôn đã được đệ trình lên, Hữu tướng ra lệnh cho Ngự Sử Đài dốc toàn lực luận tội. Thánh Nhân nổi giận, phế truất Thái tử chỉ còn là chuyện sớm muộn.”
“Chả trách Dương trung thừa có thể hành tẩu trong đêm, tối qua còn đến Đỗ trạch nạp th·iếp.”
Dương Chiêu mắng: “Đáng lẽ lúc này phải trung thành tận tụy, chăm chỉ làm việc, thế mà chỉ lo chuyện riêng.”
Vào thời điểm này, hắn lại không hy vọng Dương Thận Căng làm theo thiên kim chi ngôn của mình.
Đỗ Hữu Lân ủ rũ theo sau, giờ đã biết Dương Chiêu chính là tên súc sinh nuốt trôi tài vật, còn khiến Đỗ gia bị mang tiếng xấu. Hắn lại không thể đắc tội với cả hai bên, chỉ đành chờ Dương Thận Căng không nhịn được nữa sẽ đi tìm Dương Chiêu gây sự.
“Ồ….”
Dương Chiêu đột nhiên kinh nghi một tiếng.
Tiết Bạch nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy bên phải con phố có một lão tăng cưỡi ngựa, phía sau là một chiếc xe ngựa, rèm xe được vén lên, bên trong có một mỹ phụ đang ló đầu ra ngoài, nước mắt giàn giụa, trông thật đáng thương.
“Minh Châu? Thực sự là Minh Châu!”
Đêm đó khi sao gia, Dương Chiêu lấy đi tài bảo không hệ trọng gì, nhưng nhân chứng thì phải tạm giữ chờ thẩm tra, nên hắn không thể mang theo. Ngày kế, Minh Châu liền được trả về cho Dương Thận Căng.
Hôm nay gặp lại, hắn vội vàng thúc ngựa đuổi lên trước, nói: “Đáng hận! Dương Thận Căng không chịu đưa nàng cho ta, nhưng nàng đừng lo, chuyện này không ngăn được ta cùng nàng bên nhau đâu... Nàng đi đâu thế? Sao lại theo lão hòa thượng này?”
“Hu hu.”
Minh Châu lấy khăn che mặt, thút thít không ngừng, nhưng lại không đáp lời.
Dương Chiêu nhìn thấy dung nhan xinh đẹp, dáng người yêu kiều của nàng, huyết khí dồn lên não, hoàn toàn không thể rời mắt, liền thúc ngựa đi theo bên cạnh.
“Tên vô lại từ đâu đến vậy?” Lão tăng phía trước nhận ra có điều bất thường, quay đầu lại quát: “Ngươi theo sát thị th·iếp của ta, là có ý đồ gì?”
“Thị th·iếp của ngươi? Cẩu thí!” Dương Chiêu giơ roi chỉ thẳng vào lão tăng, quát tháo: “Lão yêu tăng khốn kiếp! Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, dám ngang nhiên b·ắt c·óc mỹ phụ, ngươi có còn xem vương pháp ra gì không?!”
“Tên lưu manh! Ngươi có biết ta là ai không?”
“Đồ thái giám vô liêm sỉ, đồ hòa thượng quen ăn phân chó. Bắt lấy hắn!”
Hai tên hán tử sau lưng Dương Chiêu lập tức nhào tới.
“Không thể!”
Minh Châu bật khóc lớn: “Dương tham quân xin đừng động thủ. Lang quân nhà ta... hu hu... đã... đã tặng nô gia cho Sử công rồi! Hu hu hu…”
Lời vừa dứt, nỗi buồn trào dâng khiến nàng gần như khóc ngất đi.
“Cái gì? Dương Thận Căng, lão cẩu không biết điều này!”
Tuy Dương Chiêu không thật sự động tình nhưng vẫn đắm say nhan sắc của Minh Châu.
Hắn đường đường là Quốc cữu, mở miệng thỉnh cầu, vậy mà Dương Thận Căng dám từ chối, lại còn đem nàng tặng cho một lão yêu nhân tăng chẳng ra tăng tục chẳng ra tục?
Càng nghĩ, hắn càng giận.
“Chắc chắn là Dương Thận Căng cố tình làm nhục ta, khinh người quá đáng, tức c·hết ta rồi!”
“…”
Đỗ Hữu Lân thấy cảnh này, không khỏi phấn khích một hồi, trong lòng cũng chửi rủa Dương Thận Căng, thầm nghĩ may là mình sáng suốt, không gả nữ nhi cho kẻ vô tình như hắn.
Đỗ Ngũ Lang thì siết chặt nắm đấm, không ngừng mặc niệm: “Cứ để hai tên họ Dương này cắn xé nhau đi! Chó cắn chó mới tốt!”
Còn Tiết Bạch vẫn giữ gương mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng biết rằng thị th·iếp Minh Châu này luân lạc đến bước đường hôm nay, phần nào cũng là do hắn đã khiến Dương gia biệt trạch bị khám xét.
Hắn bèn thầm hạ quyết tâm, nếu có một ngày nắm quyền quản thiên hạ, nhất định sẽ bãi bỏ chế độ tiện tịch nô lệ này, đồng thời còn có thể nhờ vào đó suy yếu các thế gia.
Đột nhiên có tiếng quát mắng vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã.
“Cãi nhau thì tránh qua một bên, đừng cản đường!”
Hóa ra là mấy cỗ xe xa hoa trên phố Tây đang đi qua, phía trước có đội hộ vệ mở đường.
Tiết Bạch quay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp một mỹ phụ đang vén rèm nhìn mình, không trang điểm mà vẫn nghiêng nước nghiêng thành, chính là Quắc Quốc phu nhân Dương Ngọc Dao.
~~
“Tiểu lang tử, lại gần đây nào.”
Dương Ngọc Dao đưa tay vẫy gọi, Tiết Bạch tiến tới, trên ngựa chắp tay hành lễ, động tác không quá chu toàn nhưng lại toát lên vẻ tiêu sái.
Sáng nay, hắn cố ý tắm rửa qua, vả lại còn thay một bộ y phục mới mà Đỗ Ngũ Lang định để dành cho ngày tết.
Dương Ngọc Dao từng gặp nhiều thiếu niên tuấn tú, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên chút ngạc nhiên, nhẹ trách: “Ngươi đã tặng ta bài thơ hay, cớ sao bấy nhiêu ngày lại không đến thăm ta?”
“Mấy hôm trước bận rộn làm việc cho Hữu tướng, hôm nay mới được rảnh rỗi, muốn nấu vài món ngon mời phu nhân thưởng thức, để hồi báo phu nhân đã ban tặng thấu hoa từ.”
Tiết Bạch hồi đáp một câu rất dài, mở ra vài chủ đề cho Dương Ngọc Dao dễ tiếp lời, nhưng thái độ lại có phần thận trọng, không hề có chút ý nịnh nọt.
“Hừ.”
Dương Ngọc Dao khẽ hừ một tiếng, giơ hai ngón tay chỉ vào hắn, trách yêu: “Thứ nhất, đừng cùng ta khách sáo, cứ gọi ta là ‘tỷ tỷ’ hoặc ‘Dao nương’. Thứ hai, nếu ta không tặng thấu hoa từ, thì ngươi sẽ không đến thăm ta đúng không?”
“Tất nhiên là không đến rồi.” Tiết Bạch đáp.
“Hử?” Dương Ngọc Dao hơi giận dỗi.
Tiết Bạch nghiêm túc nói: “Thấy mỹ sắc nhiều, sẽ ảnh hưởng đến việc đọc sách tiến thân, cống hiến cho Hữu tướng.”
Nghe vậy, Dương Ngọc Dao chuyển giận thành vui, mím môi nở nụ cười, rồi tiến lại gần nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta thực sự đẹp đến vậy sao?”
“Ân.” Tiết Bạch thoáng tránh né ánh mắt nàng.
Dương Ngọc Dao cả đời nghe không biết bao nhiêu lời khen ngợi, nhưng tiếng “Ân” này lại cảm thấy rất chân thành, không phải a dua nịnh hót.
“Đẹp đến cỡ nào?”
Nàng ỷ vào nhan sắc của mình, cố ý ghé khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết lại gần hơn, để Tiết Bạch có thể ngắm nàng thật kỹ, cũng để dọa cậu thiếu niên ngượng ngùng này một phen.
Không ngờ, lần này Tiết Bạch không né tránh, trái lại còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, cùng nàng đối mặt mà không hề chớp mắt.
Dương Ngọc Dao chưa từng nghĩ tới hắn lại là người có tính cách như vậy, một lúc sau, khóe miệng nàng càng cười tươi hơn, cảm thấy trò này khá thú vị, cố để Tiết Bạch phải tránh mắt trước, nếu không thì nàng là người thua cuộc.
Ánh mắt của hai người dường như dính lấy nhau.
Một bên là đôi mắt đong đầy quyến rũ, ánh lên vẻ sinh động; Một bên là ánh mắt trong sáng vô tư, có thể khiến người khác đọc lên bao nhiêu chuyện xưa.
Đáng tiếc, chưa kịp phân ra thắng bại, thì đã có người kém duyên tiến lại, cắt ngang bọn họ.
“Quắc Quốc phu nhân an khang.”
Dương Ngọc Dao không vui, quay đầu nhìn Dương Chiêu.
Không hiểu sao, hôm nay nàng lại thấy Dương Chiêu trông đặc biệt bảnh bao bóng bẩy, lộ ra vẻ thô tục tầm thường.
“Đường huynh, cớ gì cãi nhau với người khác giữa đường như thế?” Nàng cất tiếng hỏi, giọng điệu lười biếng.
Dương Chiêu nói: “Xin phu nhân phân xử giúp ta, ta có một vị hồng nhan tri kỷ, đầu tiên bị Ngự sử trung thừa Dương Thận Căng cưỡng ép, chuyện ấy đã đành, thế mà hắn lại…. lại đem nàng tặng cho một lão yêu tăng!”
Dương Ngọc Dao nghe xong, ánh mắt liếc về chiếc xe ngựa phía bên kia.
Minh Châu dường như có cảm giác, lau nước mắt rồi ngẩng lên nhìn lại, trông rất đỗi nhu nhược lại xen lẫn diễm lệ.
Hai mỹ phụ, mỗi người ngồi trên một xe ngựa, đứng bên này ngó sang bên kia. Một người quyền thế ngất trời, một người như cánh bèo trôi dạt.
Hồi lâu sau, Dương Ngọc Dao mới rời mắt, nhìn sang lão tăng, đôi mày liễu khẽ nhíu, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Giờ đây khi nhìn lại Tiết Bạch, nàng mới cảm nhận được hảo phong thái của thiếu niên này.
Nàng liền gọi người phân phó: “Đi, mời lão tăng và mỹ thị của hắn đến phủ ta trò chuyện, có rượu ngon tiếp đãi.”
~~
Xe ngựa rẽ vào Quắc Quốc phu nhân phủ, đèn đóm thắp sáng, chuẩn bị khai yến.
Dương Ngọc Dao bảo người nhận lấy lễ vật mà Dương Chiêu đưa lên, rồi tự mình ngồi xuống chiếc giường nhỏ ở phía trên, vẫy tay gọi: “Tiết Bạch, lại đây ngồi cùng ta.”
Cứ như thể Tiết Bạch cũng là một món đồ trong số lễ vật mà Dương Chiêu mang đến.
Tiết Bạch đáp: “Ta đi chuẩn bị vài món ăn cho Dao nương trước được không?”
“Có món ngon nào ta chưa ăn qua?” Dương Ngọc Dao không khỏi bật cười, “Kém gì một miếng của ngươi đâu?”
Đỗ Hữu Lân với vẻ mặt u sầu đi theo đoàn người, nghe vậy liền nghiêm túc nói: “Đó thực sự là mỹ vị có một không hai, lão phu chính là vì vậy mới đến đây!”
Mọi người đều sững sờ, thầm mắng buổi tiệc thế này lại lòi đâu ra một lão phu tử mặt mày cau có, ăn nói cũng không biết đường.
Dương Ngọc Dao trái lại không giận, mà còn nhìn sang Tiết Bạch, hỏi: “Có ngon đến thế sao?”
“Nếu không ngon, ta nào dám dâng lên?”
Dương Ngọc Dao tuy chưa hoàn toàn tin, nhưng vẫn ra lệnh cho người dẫn Tiết Bạch cùng nhóm của hắn đến nhà bếp.
Đỗ Hữu Lân không muốn vào bếp, càng không muốn ở lại đại sảnh để vui chơi cùng một đám sủng thần, ngoại thích, gian đảng, nên đành đi theo.
“A, phụ thân sao lại đến đây?” Đỗ Ngũ Lang sợ phụ thân làm ảnh hưởng đến tài nghệ của mình, vội nói: “Quân tử không nên gần bếp núc, hài nhi là vì…”
“Ngậm miệng, ngươi biết gì.”
Đỗ Hữu Lân giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng biết rằng việc hắn cần làm đã hoàn thành, hơn nữa còn làm rất tốt.
Chỉ một câu đã giúp Tiết Bạch dâng lên mỹ vị cho Quắc Quốc phu nhân, tuy hắn vừa nịnh hót nhưng lại không phải vì xu nịnh. Nghĩ tới về sau, khi người ta nhắc lại chuyện này, thì sẽ ví như Lý Thái Bạch từng bảo Cao Lực Sĩ cởi giày, mà ca ngợi Đỗ Tán Thiện cương trực thẳng thắng, dám lên tiếng vì đại cục, có phong thái của một danh sĩ.
Một mũi tên trúng ba đích, đây là lần hắn vận dụng quyền thuật một cách cao minh nhất trong đời, suy đi nghĩ lại, hận không thể tự khen mình một câu “Thần lai chi bút”.
~~
Nhà bếp của Quắc Quốc phu nhân phủ, so với chính phòng của Đỗ trạch còn rộng hơn gấp đôi.
Trưởng bếp ở đây là Đặng Liên, rất nổi danh ở Trường An, thấu hoa từ chính là do hắn sáng tạo ra.
Tiết Bạch biết rằng, điều kiêng kỵ nhất của một đầu bếp nổi tiếng chính là có người mang theo nồi chén bầu bồn đến địa bàn của mình diễu võ dương oai, bởi vậy hết sức chú ý vỗ về Đặng Liên.
“Lần trước, Quắc Quốc phu nhân tặng thấu hoa từ cho ta, chỉ vừa nếm thử thôi đã biết danh bất hư truyền. Gạo Ngô Hưng mềm mà không nát, đậu đỏ Bạch Mã mịn mà không bở, ăn hoài không ngán, mãn khẩu lưu hương. Tài nghệ của Đặng bếp trưởng, thật xứng lưu danh sử sách.”
“Tiết lang quân quá khen rồi, tiểu nhân nào dám nhận.”
Đặng Liên đã lớn tuổi, tóc bạc trắng nhưng vẫn rất cường tráng, khoác lên người áo lông cừu hoa lệ, trông không giống đầu bếp, mà như bậc trưởng bối trong phủ.
Hắn rất tán thành với lời đánh giá này của Tiết Bạch, khiêm tốn qua loa vài câu rồi bồi đáp: “Tiết lang quân quả là tri kỷ của tiểu nhân…”
Đỗ Ngũ Lang đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi lẩm bẩm, lúc đó cả hộp thấu hoa từ chỉ chừa lại một miếng, phần lớn đều đưa cho Hiểu Nô. Một miếng nhỏ ấy còn phải chia cho mọi người nếm thử rồi đánh giá.
Gạo Ngô Hưng, đậu Bạch Mã, đều là hắn nếm ra, hắn mới đúng là tri kỷ của Đặng Liên!
Mọi người tiến vào nhà bếp.
Hồ Thập Tam Nương liền xắn tay áo chuẩn bị làm một vố lớn, vừa quay đầu, lại thấy chủ gia và trưởng bếp đều đang nhìn chằm chằm, bỗng chốc bối rối, đưa mắt nhìn lướt qua những dụng cụ xa lạ, nhất thời chẳng biết phải nên làm gì.
“Thái rau đi.” Đỗ Ngũ Lang âm thầm đẩy nhẹ nàng một cái.
Nấu món xào thực ra rất phiền phức, đủ loại dụng cụ, nguyên liệu, gia vị, riêng việc thử nghiệm cũng đã đến tận khuya, tuy người chỉ huy là Tiết Bạch, nhưng Đỗ Ngũ Lang lại càng có thiên phú hơn.
…
Đặng Liên quả nhiên có tay nghề không tồi, khi thấy chiếc nồi đồng nóng lên, hắn lập tức lắc đầu.
“Nấu nướng ở lửa cao như thế, sẽ khô và sạm màu, không thể ăn được. Chà, đây là gì vậy?”
Đột nhiên, ánh mắt hắn ngưng lại. Chỉ thấy Hồ Thập Tam Nương mở nắp một chiếc lọ sứ, bên trong là bạch cao. Nàng dùng thìa gỗ xúc một ít, phết đều lên nồi đồng đang nóng.
Bạch cao này gặp nhiệt lập tức tan chảy, hóa ra là dầu.
“Nếu thêm dầu thì cũng là một ý hay, nhưng dầu nặng mùi, cũng không thể ăn được.”
“Đặng trưởng bếp nói đến là dầu mè.” Đỗ Ngũ Lang nói, “Dầu mè dùng để trộn gỏi thì quả thật rất thơm. Nhưng không thể dùng để xào nấu, đây là…”
“Đừng nói.”
Đặng Liên đột nhiên giơ tay, ngăn Đỗ Ngũ Lang lại.
Lúc này dầu đã nóng, Hồ Thập Tam Nương cho hành gừng vào nồi, hương thơm bốc lên ngào ngạt.
Đặng Liên hít một hơi, ngập ngừng một lúc rồi thở dài: “Đây là bí quyết của các người, đáng giá ngàn vàng, không nên tùy tiện tiết lộ cho người ngoài.”
Đỗ Ngũ Lang đang hăng hái, định nói đây là chút mỡ lợn mới mua từ sáng, nhưng Đặng Liên đã quay bước ra khỏi bếp.
Sau khi thêm tiếp lòng dê, Hồ Thập Tam Nương cầm một bình hoàng tửu, đều tay rót vào, mùi thơm càng nồng hơn.
Đặng Liên khựng bước, hơi hơi nghiêng đầu.
Nhưng nghĩ tới quá khứ từng được nhiều người giúp đỡ, mới để hắn dựa vào kỹ nghệ làm thấu hoa từ, hưởng thụ cả một đời vinh hoa phú quý, nên cuối cùng vẫn là cắn răng, quyết tâm rời đi.
Tiết Bạch không hề định giữ bí quyết làm của riêng, theo tới trong sân, nói: “Đặng bếp trưởng không cần như thế, cùng nhau giao lưu, mới có thể cùng tiến bộ.”
Hắn biết với tay nghề của Đặng Liên, thật ra đã hiểu hết.
“Tiết lang quân thật quá khách sáo. Tiểu nhân chưa từng để người ngoài học lỏm, cũng chưa từng học lỏm của ai khác, đến già rồi, không thể phá lệ.” Đặng Liên chắp tay cúi người trước Tiết Bạch, cười nói: “Mỹ vị ra nồi, nếu có thể cho tiểu nhân nếm thử, đã là cảm kích khôn cùng.”
~~
Trong sảnh lại bày thêm một chỗ ngồi, thì ra là đầu bếp nổi tiếng Đặng Liên cũng muốn thưởng thức món mới của Tiết Bạch và Đỗ gia mang đến.
Cuối cùng, từng đĩa đồ xào nóng hôi hổi cũng hoàn thành, liên tục được bưng lên đại sảnh.