Chương 55: Tranh thủ
Màn đêm tĩnh lặng, tiền sảnh nhà họ Đỗ vẫn sáng đèn.
Đỗ gia tỷ muội đang chơi cờ.
Các nàng đã ngồi đây từ trước khi tiếng trống chiều vang lên, mải mê đấu cờ cho đến tối muộn.
Ván cờ bày ra đã lâu, nhưng không hề biến hóa.
Đỗ Xuân cầm một quân đen, như đang suy nghĩ bước tiếp theo, nhưng ánh mắt lại không rơi vào bàn cờ, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.
“Giới nghiêm rồi, sao phụ thân vẫn chưa về?” Rốt cuộc, nàng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Yến tiệc không thể kết thúc nhanh như vậy.”
“Ân.”
Cuối cùng, tiền viện truyền đến động tĩnh.
Quân cờ lại được trả về trong hộp, hai tỷ muội không còn lòng dạ chơi cờ nữa, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Chỉ thấy Đỗ Hữu Lân và Đỗ Ngũ Lang cưỡi ngựa đi trước, bọn gia nhân thì đánh xe ngựa theo sau, Hồ Thập Tam Nương ôm nồi đồng ngồi trên càng xe, trông vô cùng vui vẻ.
“Phụ thân về.”
“Ừ, lão phu chẳng qua đi nếm thử vài món xào, Quắc Quốc phu nhân lại tặng quá trời lễ vật, bảo Toàn Thụy mang xuống đi.”
Có thể thấy, một gia tộc thanh lưu như Đỗ gia, đã nguyện ý tỏ thái độ gần gũi với Dương Ngọc Dao, điều này khiến nàng rất hài lòng.
Đỗ Xuân hỏi: “Tiết Bạch lại say nữa rồi sao? Có phải hắn ở trong buồng xe không?”
Đỗ Hữu Lân nhàn nhạt đáp: “Để Ngũ Lang nói với các ngươi đi.”
Không chờ gia nhân mang theo đèn lồng dẫn đường, hắn tự mình đi về phía hậu viện, ngồi một lát ở sau hòn non bộ, giải tỏa hết nỗi ấm ức trong lòng hôm nay rồi mới quay về phòng.
Đến khi Lư Phong Nương bước vào, hắn liền mở miệng xót xa nói: “Cẩu thí, chớp mắt liền thua bảy vạn tiền! Lão phu phải lập xuống gia quy, sau này bất cứ con cháu nào của Đỗ gia dám đ·ánh b·ạc, lập tức đuổi ra khỏi nhà!”
...
Bên kia, Đỗ Cấm đã vén rèm xe lên, nhưng chỉ thấy những rương lễ vật, không thấy Tiết Bạch đâu.
“Tiết Bạch không về.” Đỗ Ngũ Lang gãi gãi đầu, “Hắn lưu lại trong Quắc Quốc phu nhân phủ.”
Đỗ Cấm sớm đã dự liệu, đáp: “Cũng tốt, hắn lại thành công rồi.”
Tuy nói như thế, nhưng lông mày của nàng khẽ nhíu, bất giác cảm thấy có chút không vui.
Thế là nàng tự giễu mà nghĩ thầm, bản thân đang ghen tị với quyền thế của Quắc Quốc phu nhân sao. Đã từng mơ ước cuộc đời mình, nếu không trở thành hoàng hậu thì cũng muốn làm hiền thục phi tử lưu danh sử sách, giờ đây lại chỉ có thể sống lay lắt qua ngày.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng, chúng ta đến thiên sảnh nói đi.”
Tỷ đệ ba người đến thiên sảnh ngồi xuống.
Đỗ Ngũ Lang thấy hai tỷ tỷ đều im lặng, cảm thụ được bầu không khí có chút là lạ, nhìn qua Đỗ Xuân, nàng đang cúi đầu, có lẽ là đã buồn ngủ.
“Hôm nay đến Quắc Quốc phu nhân phủ, phụ thân đầu tiên khen ngợi món xào, Tiết Bạch lôi kéo đầu bếp nổi tiếng Đặng Liên, Hồ Thập Tam Nương phụ trách nấu ăn. Ta thì thu xếp nhà bếp, cho người đốt lửa, chuẩn bị nguyên liệu, các ngươi đừng nghĩ rằng đơn giản, đây là những việc hết sức phức tạp...”
“Nói lời hữu dụng.” Đỗ Cấm nói.
“Ta nói đều là lời hữu dụng, món xào của chúng ta rất ngon, ai nấy đều khen ngon. Đến khi tan tiệc, Quắc Quốc phu nhân còn khen ngợi ta rất nhiều, sau đó tặng chúng ta quá trời lễ vật, nhưng Tiết Bạch lại nói không cần tài vật.”
“Hắn nói thế nào?”
“Vì đầu bếp Đặng Liên nói kỹ nghệ xào nấu này đáng giá bạc triệu, Thần Kê Đồng lại chê lượng thức ăn quá ít, nên Tiết Bạch liền mượn cớ này đề nghị Quắc Quốc phu nhân cùng nhau mở một tửu lầu. Số tài vật nàng tặng sẽ là tiền vốn, chiếm bốn phần lợi nhuận; Đỗ gia đảm nhiệm kinh doanh, chiếm ba phần lợi nhuận; Kỹ nghệ xào nấu nếu đã là của hắn, hắn cũng chiếm ba phần lợi nhuận. Ngoài ra, hắn còn phải dạy Đặng Liên cách xào, để Quắc Quốc phu nhân có thể thưởng thức món xào ngay tại nhà, Đặng Liên cũng cần giúp cải tiến kỹ nghệ, mỗi tháng sẽ nhận được một khoản chia lợi nhuận...”
Đỗ Cấm nói: “Nói tiếp đi, chuyện này ta biết rồi.”
“Nhị tỷ sao biết được?”
“Tiết Bạch không quan tâm đến tiền tài, mà là muốn hợp tác kinh doanh với Dương Ngọc Dao, hiểu chưa?”
“Không hiểu, lúc đó ta nghĩ, Quắc Quốc phu nhân là nhân vật bậc nào, sao có thể quản lý việc buôn bán rẻ rúng? Nàng vốn chẳng thiếu mấy đồng bạc đấy. Nhưng không ngờ, Tiết Bạch vừa nói, nàng liền cười đồng ý.”
Đỗ Cấm nghe thấy Dương Ngọc Dao nhanh chóng đồng ý, ngược lại có chút không vui, nói: “Nói gì đến chuyện quản lý việc buôn bán, tự nhiên có thêm một sản nghiệp, mỗi năm để Tiết Bạch mang tiền đến cho nàng, nàng có lý do gì mà từ chối chứ?”
“Phụ thân lại không chịu.” Đỗ Ngũ Lang nói: “Phụ thân nói Đỗ gia là danh môn vọng tộc, tuyệt đối không làm những việc thấp hèn như buôn bán. Quắc Quốc phu nhân chỉ cười cười, sai người đuổi phụ thân ra ngoài, rồi lại bảo ta ‘Ngày mai mời Đỗ nhị nương đến phủ ta trò chuyện một chút’ quái lạ là, lần này phụ thân lại không nói gì.”
Đỗ Cấm im lặng một lúc.
Thật ra nàng hiểu rõ, thân phận này của nàng đã không thể tái giá. Nhưng lòng tự tôn cao, vẫn muốn làm gì đó, phụ thân ngăn cản cũng không được, không ngăn cũng không ổn, nên đành coi như không biết gì mà thôi.
“Đã bàn xong, tại sao Tiết Bạch không về? Hai người mang hắn đi, lại không biết đưa về sao?!”
“Hắn phải ở lại dạy Đặng Liên nấu ăn.” Đỗ Ngũ Lang nói, “À, Tiết Bạch nói, chỉ cần chúng ta hợp tác với Quắc Quốc phu nhân, những kẻ không biết điều sẽ không dám đến gây sự nữa.”
Nghe câu nói này, ngón tay Đỗ Xuân run lên, cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt thẫn thờ.
“Đại tỷ, ngươi sao vậy?”
“Ngươi vừa nói gì? Câu cuối.”
“Những kẻ không biết điều sẽ không dám đến gây sự nữa.”
Đỗ Xuân hít một hơi, quay mặt đi, lấy mu bàn tay lau lau mắt, không nói lời nào đã rời thiên sảnh, tự trở về phòng.
“Ài.” Đỗ Ngũ Lang trông rất hiểu chuyện, giải thích với Đỗ Cấm: “Dạo này đại tỷ vì mấy kẻ không biết điều mà tâm trạng không tốt.”
Một đêm này, Đỗ Cấm không tài nào ngủ được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiết Bạch cũng là người thực dụng, nữ nhân không có quyền thế phải dốc lòng dốc sức mới có thể làm hắn để ý một chút... tỉ như Thanh Lam, nhưng đối với Quắc Quốc phu nhân, hắn lại phá lệ dụng tâm, vô cùng chu đáo.
Đủ thấy nữ nhi gia đứng ở thế gian, chung quy phải tự cường, Đỗ Cấm âm thầm hạ quyết tâm.
Nhưng khi trở mình, nàng lại không khỏi nghĩ đến hắn giờ này đang làm gì ở Quắc Quốc phu nhân phủ?
~~
Quắc Quốc phu nhân phủ.
Khuê phòng mờ sương, chiếu lụa phủ bụi.
Lò sưởi đặt ở bên ngoài, bên trong chỉ có huân hương, không ngửi thấy một chút hơi khói, nhưng lại khá ấm áp.
Dương Ngọc Dao mặc áo rất mỏng, đang được tỳ nữ hầu hạ lau rửa cánh tay. Khăn ướt lướt qua làn da trắng ửng hồng của nàng, mùi rượu giảm bớt, nhưng đầu óc càng mơ màng hơn.
“Ngươi không dám nhìn ta?”
Tiết Bạch đang ngồi bên mép giường, chỉ dùng một bên má hướng về phía nàng.
“Đêm đã khuya, Dao nương cũng nên nghỉ ngơi, trong phủ có khách phòng không?”
Dương Ngọc Dao giơ chân móc vào eo hắn, không để hắn đứng dậy rời đi, chậm rãi nói: “Qua đây hầu ta.”
Nàng đã giữ hắn lại, che giấu cũng vô ích, không khí đã sẵn sàng, nàng chỉ cần đợi hắn đến hầu hạ.
Tiết Bạch không động đậy.
Hắn không ngại thân mật với Dương Ngọc Dao, nhưng sẽ không để mình trở thành món đồ chơi có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Hắn đến là để tạo dựng quan hệ, mà không phải đến để làm nam sủng.
Chúng tỳ nữ lui xuống, khép lại cửa phòng.
Bàn chân ngọc kéo nhẹ eo Tiết Bạch, rồi lại buông ra chạm sang chỗ khác, Dương Ngọc Dao lười biếng tựa lưng vào thành giường, khẽ mỉm cười một cách thỏa mãn.
Hắn đã động tình.
Nàng ỷ mình mỹ mạo, tin rằng vinh hoa phú quý đời này đều là nhờ sắc đẹp của bốn tỷ muội nàng, cũng tin rằng mình có thể đạt được mọi thứ mà mình mong muốn.
Nhưng sau một khắc, Tiết Bạch lại tránh né, quay lưng đi.
“Thẹn rồi?”
Dương Ngọc Dao thoáng ngạc nhiên, đứng dậy tiến tới, ôm eo hắn, mở miệng trêu chọc: “Thật là lần đầu tiên của tiểu lang tử?”
Tiết Bạch không trả lời ngay, mặc cho nàng ôm một hồi lâu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cả hai đang tăng dần, rồi mới lên tiếng.
“Buông tay đi, ta không phải người mà ngươi có thể chạm vào.”
“Chỉ có người ta không muốn chạm, không có người ta không thể chạm... Ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi.”
Tiết Bạch nắm tay nàng, gỡ ra, đứng lên bước vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Dương Ngọc Dao lại ngạc nhiên lần nữa, sau đó không khỏi bắt đầu căm tức.
“Đây là vì muốn tốt cho ngươi.” Tiết Bạch nói: “Sắp tới, ta sẽ ở rể Hữu tướng phủ.”
“Hứ, Lý Ca Nô, ta há sợ hắn?”
“Dao Nương dĩ nhiên không sợ, bất luận thế nào, Hữu tướng cũng không dám đắc tội với Dao Nương. Nhưng ta thì sao? Vì một đêm hoan lạc, chọc giận Hữu tướng, ngày sau ngươi bỏ rơi ta như giẻ rách, còn Hữu tướng thì có thể khiến ta c·hết không chỗ chôn thây.”
“Hừ.”
Dương Ngọc Dao vẫn tức giận.
Nàng mới sẽ không hứa bảo vệ hắn chu toàn cả một đời. Nàng được chiều chuộng đến tận mây xanh, xưa nay vốn dĩ kiêu căng, lúc này chỉ cảm thấy Tiết Bạch không chịu liều mình vì nàng, chính là sai lầm của hắn.
Vậy mà, Tiết Bạch quay lại, nói thêm một câu.
“Hôm nay dâng lên mỹ vị, có thể thấy Dao Nương cười một tiếng, ta đã mãn nguyện.”
Ánh mắt hắn đã khôi phục tỉnh táo, không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, khí chất thanh cao, mang theo phong thái chính trực. Hắn trịnh trọng thi lễ rồi ngẩng đầu lên, thần sắc lại thêm phần thương cảm cùng không nỡ.
Dương Ngọc Dao chợt nhớ tới hắn từng nói: “Ta đặc biệt chuẩn bị cho Dao nương,” bỗng dưng cảm thấy, thật ra hắn đối với mình rất tốt.
Nhưng tính khí của nàng sẽ không tan đi dễ dàng như vậy.
“Ta muốn không chỉ là vài món ăn.”
“Ta sẽ ở lại vài ngày nữa, dốc túi truyền hết kỹ nghệ xào nấu cho Đặng bếp trưởng. Quãng đời còn lại, tuy ta làm rể tướng phủ, nhưng biết Dao Nương lúc nào cũng có thể thưởng thức món xào của ta... Còn mong gì hơn?”
“Ta mới không tin ngươi, tưởng ta không biết dã tâm của ngươi lớn đến đâu sao? Ngươi chính là cố ý muốn cùng ta hùn vốn mở sản nghiệp.”
“Không sai, đại trượng phu đứng ở thế gian, phải mang chí lớn, đỉnh thiên lập địa.” Tiết Bạch nói: “Tiền đồ mà ta muốn, Hữu tướng có thể cho, vì thế ta mới đáp ứng ở rể.”
“Đồ ngốc.” Dương Ngọc Dao nói: “Ngươi bị Ca Nô lừa rồi, người ta gọi hắn là Tác Đấu Kê, Nhục Yêu Đao, làm sao có thể cho ngươi tiền đồ gì?”
Nói xong, nàng tiến lên hai bước, đỡ lấy eo Tiết Bạch, dịu dàng khuyên bảo thêm một câu.
“Ngươi tuy là thiếu niên thông minh, nhưng chưa trải sự đời, không biết ai thật lòng tốt với mình, nên rơi vào ổ lang sói lúc nào không hay.”
Tiết Bạch nói: “Ta đã mất thân thế, sau cổ có lạc ấn, e rằng là quan nô. An thân lập mệnh cũng khó, lúc đó đâu thể lựa chọn?”
“Để ta xem nào.”
Tiết Bạch ngồi xuống ghế nhỏ, kéo áo xuống một chút, cảm thụ được ngón tay Dương Ngọc Dao nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo sau cổ.
“Đừng sợ, có sẹo chưa chắc đã là lạc ấn.”
“Nhưng cũng vì thế ta không dám tìm kiếm thân phận thật của mình, chỉ có Hữu tướng phủ mới có thể che chở cho ta.”
Dứt lời, Tiết Bạch đứng dậy, đi về phía cửa phòng.
“Ngươi,” đầu ngón tay Dương Ngọc Dao còn hơi ấm của hắn, tức giận nói: “Ngươi nghĩ Quắc Quốc phu nhân phủ không bằng Hữu tướng phủ sao?!”
Tiết Bạch đã mở cửa, bước qua ngưỡng cửa.
Dương Ngọc Dao chưa hoàn toàn tiêu tan cơn giận, giờ đây càng cảm giác như bị trêu đùa, nộ khí ngùn ngụt, tâm cảnh chập trùng, không thể kìm lại.
Nộ thượng tâm đầu, nàng có thừa cách để trừng phạt hắn.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Tiết Bạch liền đứng lại giữa sân, để tuyết rơi phủ lên người.
Hắn quay đầu lại, vẫn bướng bỉnh không chịu nhượng bộ, chỉ lưu lại một câu thơ ——
“Hoàn quân minh châu lệ song thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.”
~~
Minh Châu liếc qua bóng dáng cô độc giữa sân, rồi nhìn về phía làn váy của một tỳ nữ phía trước, theo các nàng tiến vào khuê phòng.
Dưới đất vương vãi nhiều mảnh sứ vỡ, nàng vừa cầm chổi quét dọn, vừa len lén nhìn Dương Ngọc Dao đang xoa nhẹ trán uống rượu giải sầu.
Cảm thấy có người nhìn trộm, Dương Ngọc Dao quay đầu lại, bắt gặp dáng vẻ diễm lệ, tư thái yểu điệu của Minh Châu, bèn vẫy tay gọi nàng.
“Ngươi qua đây, cùng ta trò chuyện.”
“Phu nhân có điều phiền lòng sao?”
“Hắn dám trái ý ta...”
Minh Châu lắng nghe một hồi, cẩn thận chìa tay ra xoa bóp vai cho Dương Ngọc Dao, nghĩ đến Tiết Bạch từng thay mình cầu tình, khẽ nói: “Nam nhân thấy mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đa phần như quỷ đói nhào tới, nhưng Tiết lang quân lại kiêu ngạo như thế, có lẽ là vì không thiếu nữ nhân. Nhưng hắn đối với phu nhân lại rất dụng tâm, đủ thấy hắn không trọng sắc, mà chỉ trọng tình.”
Nàng biết xuy chẩm biên phong, không phải toàn là lời hữu ích, nên chỉ dùng vài chữ cuối để lay động lòng chủ nhân.
Dương Ngọc Dao hừ một tiếng, vẫn bực bội, nói: “Hắn trọng quyền mà thôi.”
Nhưng lúc này nghĩ lại câu thơ của Tiết Bạch, cảm giác đã khác, nàng liền bảo tỳ nữ: “Hắn vẫn còn trong sân sao? Sắp xếp cho hắn một gian khách phòng.”
Chúng tỳ lui ra, Minh Châu lại không nhiều lời nữa, vừa xoa bóp vừa an ủi, giúp Dương Ngọc Dao bình tâm.
“Ngươi xoa bóp thật dễ chịu.”
“Nô tỳ sinh ra là để hầu hạ người.”
Minh Châu thẹn thùng đáp, khi thấy Dương Ngọc Dao nhìn sang, nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ... cũng có thể hầu hạ phu nhân...”
~~
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Dương Ngọc Dao mở mắt, vuốt ve mái tóc đen của Minh Châu đầy trìu mến.
Những gì muốn đạt được, nàng đã có; những gì chưa đạt được, vẫn khiến nàng canh cánh.
“Ở rể Hữu tướng phủ? Hừ.”
Dương Ngọc Dao cuối cùng vẫn không cam tâm, đứng dậy, chiêu qua một tâm phúc tỳ nữ, hỏi: “Có môn hộ nào không sợ thế lực của Ca Nô, mà lại ngoan ngoãn nghe ta sai bảo không?”
“Cái này không dễ tìm. Phu nhân tuy cao quý vô song, nhưng rốt cuộc cũng không khiến người đời e ngại bằng kẻ chuyên xử lý tục sự như Hữu tướng. Nếu muốn tìm môn hộ như vậy, sợ rằng phải...”
“Vậy thì chuẩn bị tỉ mỉ tiểu lễ, ta muốn cầu kiến Quý phi.”
“Vâng.”
An bài xong chuyện này, nàng liền muốn gọi Tiết Bạch đến, hứa hẹn một chút gì đó. Nhưng nghĩ lại, nên chờ khi mọi chuyện xong xuôi, rồi mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ thì mới có thể khiến hắn càng cảm kích hơn.
---------------
*“Hoàn quân minh châu lệ song thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.”
“Trả lại người đôi minh châu, hai mắt lệ trào; chỉ tiếc không gặp người khi ta chưa kết tóc se duyên.”
*xuy chẩm biên phong: có nghĩa là người vợ khéo léo, nhẹ nhàng thầm thì bên gối với chồng bằng những lời lẽ riêng tư để truyền đạt quan điểm của mình nhằm đạt được mục đích gì đó.