Chương 52: Mỹ vị
Bị vu khống một cách bất ngờ như vậy, Đỗ Hữu Lân ngây ra hồi lâu, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến mức không thở nổi.
Lư Phong Nương thì đã nổi giận chửi ầm lên.
“Nuốt trôi tiền tài của nhà ngươi? Đồ ăn ruột chó! Kinh Triệu Đỗ thị, Phạm Dương Lư thị có thể làm chuyện như thế? Phu quân ta là bậc quân tử đọc sách thánh hiền, làm quan đều là những chức vị thanh cao, có thể tham một chút tiền cỏn con ấy? Đường đường Nhị vương Tam khác, giờ lại học thói lừa gạt hãm hại của bọn vô lại hay sao?!”
“Đêm qua tài vật chuyển đến Đỗ trạch, sớm đã đăng ký trong danh sách. Đỗ gia thu xong, xe lễ liền để ở đây qua đêm, hôm nay chỉ còn lại vài mảnh vải rách và đá vụn, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, còn dám chối cãi?”
Lư Phong Nương tức đến phát điên, hét toáng lên, chẳng còn chút phong thái nào của Phạm Dương Lư thị, hoàn toàn như một mụ đàn bà chợ búa.
“Ngươi nói láo, nói láo! Sắp đến Tết, nhà ta mỗi ngày nhận bao nhiêu quà cáp, làm sao rảnh rỗi kiểm tra món quà mà ngươi đem đến giữa đêm hôm khuya khoắt? Định mượn quan uy để l·ừa t·iền tài của nhà ta à? Tuy lang quân ta đã bị giáng chức, nhưng ta…. ta, tằng tổ ta cũng từng làm qua Thượng thư hữu thừa!”
“A Lang nhà ta có thân phận gì? Sao có thể đi lừa gạt một bàng chi mạt tộc, tiểu môn tiểu hộ như nhà ngươi?”
“......”
Tiếng cãi vã đã vang khắp cả phủ, Toàn Thụy lo lắng không biết phải làm gì, vội vàng bảo Thải Vân đến hậu viện mời nhị tiểu thư ra mặt. Bởi vì gần đây nghe Toàn Phúc khen ngợi tài năng của Tiết Bạch mãi đến mức lỗ tai phát kén, nên hắn cũng cố ý phái người đi mời Tiết Bạch.
Đỗ Xuân vốn không muốn nhìn mặt Dương Thận Căng, cả ngày hôm nay đều trốn trong phòng, Đỗ Cấm thì bồi tiếp nàng. Lúc này, hai tỷ muội cũng bị tiếng ồn làm kinh động, chẳng buồn trang điểm, liền vòng qua hành lang phía đông, tiến về tiền sảnh.
Đến đệ tứ tiến viện, gặp phải Thanh Lam xách theo đèn lồng, dẫn Tiết Bạch từ hành lang phía tây đến. Đỗ Xuân vội cúi đầu, tránh né hắn.
Tiết Bạch đang cầm một chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay, điềm đạm nói: “Ta qua đó là đủ rồi, các ngươi trở về phòng chờ ta.”
“Được, lão già không coi ai ra gì, ngươi đừng cho hắn mặt mũi.” Đỗ Cấm nói xong liền kéo Đỗ Xuân rời đi.
Đỗ Xuân quay đầu nhìn lại, đưa tay vuốt vuốt mái tóc còn chưa kịp chải.
Lúc này, trong tiền sảnh càng thêm ồn ào, mọi người đều như nồi lẩu sôi ùng ục, chỉ có Tiết Bạch vẫn điềm nhiên.
“Ta đã nói không lấy chính là không lấy! Các ngươi còn muốn lục soát nữa sao?!”
“Nếu Đỗ phu nhân không chịu thừa nhận, thì chuyện này cuối cùng chỉ có thể đưa lên quan phủ mà thôi.”
“Cốc cốc cốc.”
Có tiếng gõ trên bức bình phong.
Mọi người đồng loạt quay lại, thấy người vừa đến rõ ràng vẫn là thiếu niên, nhưng khí chất lại còn áp đảo hơn cả Đỗ Hữu Lân.
“Dương trung thừa, lại gặp nhau rồi.” Tiết Bạch nói, “Hôm nay Hữu tướng phủ vừa tặng ta hai hộp ngọc lộ đoàn, ngài có muốn ăn không?”
Dương Thận Căng không tỏ vẻ sợ hãi Lý Lâm Phủ, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Vậy ngươi ăn không?” Tiết Bạch cầm hộp đi đến trước mặt quản sự nhà họ Dương.
“Chuyện này… Tiểu nhân không dám.”
Tiết Bạch nói: “Tài vật ở đâu, trong lòng ngươi biết rõ, không phải sao?”
“A Lang, tiểu nhân thật sự không biết, tài vật sau khi kiểm kê xong đã được đưa thẳng đến Đỗ trạch.”
“Vậy thì báo quan, tra kỹ một chút. Nhưng Kinh Triệu Phủ Cát pháp tào lại không có ở đây, vụ này liệu có bị kéo dài không? Dương trung thừa nghĩ sao?”
Dương Thận Căng nói: “Vừa rồi ta đã nói, ta tuyệt không muốn làm khó Xuân nương, chuyện này... thôi bỏ đi.”
Tiết Bạch đến, chẳng qua cũng chỉ vì nể mặt Hữu tướng nên mọi người mới bình tĩnh lại. Dương Thận Căng vốn dĩ không định báo quan hay trực tiếp trở mặt với Đỗ gia.
Hắn trừng mắt nhìn quản sự, quở trách: “Một chút tiền tài, cũng om om sòm sòm, làm mất hết phép tắc lễ nghi.”
“Là do tiểu nhân nóng vội nhất thời.”
Dương Thận Căng lại mắng vài câu, miệng đầy những lời lễ nghĩa của quý tộc, nhưng không hề hướng về Đỗ gia nhận lỗi, chỉ nhấn mạnh rằng Dương gia không thiếu chút tiền đó, rồi chắp tay bỏ đi.
~~
Lư Phong Nương tức đến mức không chịu nổi, bảo Toàn Thụy theo sau theo dõi, còn lớn tiếng châm chọc.
“Kẻo Dương trung thừa rớt món gì trên đường, rồi lại bảo Đỗ gia ta lấy mất.”
Tóm lại, dù là danh môn vọng tộc cãi nhau, thì cũng chẳng khác gì bách tính ngoài chợ là mấy.
Vất vả lắm mới tiễn được vị Nhị vương Tam khác kia đi, Lư Phong Nương quay lại trong sảnh, lập tức hỏi Tiết Bạch: “Quả nhiên a, là quản sự nhà hắn đã lấy đồ sao?”
“Chắc là không phải.”
Tiết Bạch đáp, rồi quay sang hỏi Toàn Thụy: “Toàn quản sự khổ cực, sao lại không kiểm tra khi nhận quà?”
Toàn Thụy mặt đầy khổ sở, vội nói: “Đêm qua nhận tổng cộng mười ba phần quà. Mà quà của Dương gia lại đưa đến lúc đêm khuya, vả lại không phải gia nhân nhà hắn áp xe, mà là một đám hán tử thô lỗ, dỡ hàng xong liền rời đi, nào có để cho chúng ta kiểm kê ngay tại chỗ?”
Lư Phong Nương nói: “Cao môn quý trụ sao lại làm việc như thế? Nhất định là muốn lừa gạt nhà ta.”
“Đúng vậy.” Toàn Thụy buồn bực nói, “Lão nô thấy trận thế kia, liền nhìn lại tờ danh sách lễ vật, thầm nghĩ quá hậu hĩnh rồi, e rằng có thể mua được cả tổ trạch, làm sao có thể tặng quà Tết nhiều thế chứ? Sau đó vội vàng báo cho chủ gia, không dám đụng vào đống đồ đó, suốt cả đêm lo lắng không ngủ nổi.”
“Danh sách lễ vật đâu?”
“Đã trả lại rồi.”
Tiết Bạch tiếp tục hỏi Toàn Thụy về những vật phẩm ghi trên đó, trong lòng đã xác định được, hắn bảo tất cả người hầu lui xuống, nhìn thoáng qua ba người Đỗ gia rồi gọi Đỗ Ngũ Lang lại.
“Cũng không phải Dương Thận Căng cố tình lừa chúng ta, biệt trạch của hắn bị tịch thu, những tài vật kia đều là hắn đòi lại, tính thời gian, hẳn là đưa thẳng đến đây…”
“Vậy hắn nhất định thừa biết, dù hắn không biết, thì tên quản sự lươn lẹo bên cạnh hắn lẽ nào lại không biết?!” Lư Phong Nương vô cùng nóng nảy nói, “Không phải là chúng ta lấy tài vật của hắn, bảo hắn tự mà đi điều tra cho rõ ràng!”
Đỗ Ngũ Lang vội đỡ nàng, khuyên nhủ: “Nương à, đừng nóng, cứ bàn bạc với các tỷ trước đã.”
Ngay cả hắn cũng hiểu rõ, chuyện này nếu do Đỗ gia làm ầm lên thì sẽ đắc tội với người khác.
“Tỷ tỷ ngươi lại sẽ khóc.” Lư Phong Nương nhìn về phía Tiết Bạch, hỏi: “Ngươi nói nên làm thế nào?”
“Dương Thận Căng không có khả năng báo quan, nhưng hắn nghĩ Đỗ gia nhỏ bé, dễ bắt nạt, đó là sự thật. Việc trước mắt là bá phụ nên lo phục chức, không cần để ý đến hắn.”
Có vài kẻ thích nhân lúc người khác sa sút để nạp những nữ nhi từng xuất thân từ thư hương môn đệ làm th·iếp. Nếu Đỗ Hữu Lân vẫn còn là ngũ phẩm Tán thiện đại phu, thì Dương Thận Căng sẽ không bao giờ dám đề xuất chuyện này.
“Nhưng, nhưng hắn bôi nhọ Đỗ gia, chúng ta biết làm sao đây?”
Tiết Bạch nói: “tự cường giả, nhân hằng cường chi.”
Hắn không muốn nói quá nhiều với Lư Phong Nương, chỉ đáp lại bằng một câu châm ngôn của mình.
Chỉ trích Dương Chiêu chiếm đoạt tài vật, loại chuyện đắc tội với người khác mà không có lợi như vậy, sớm muộn gì Dương Thận Căng cũng sẽ làm, Đỗ gia không cần tranh phần trước.
Lư Phong Nương sững sờ trong chốc lát.
Nàng biết lang quân nhà mình xưa nay trọng danh dự, làm sao chịu nổi Dương Thận Căng đi khắp nơi rêu rao Đỗ gia tham lễ vật.
“Lang quân à, Đỗ gia chúng ta không thể để người khác bôi nhọ danh dự được! Ngươi nói đúng không?”
“Khụ khụ khụ.”
Đỗ Hữu Lân ho dữ dội.
Dương Thận Căng đang kiêm nhiệm mấy chức quan thực quyền, trong mắt một người đã thành tán quan như hắn thì quả là một viên cao quan không thể động vào. Ai dám đắc tội với Dương Thận Căng, thì sẽ có kết cục thế nào?
“Đạo danh ám thế! Chướng khí mù mịt! Tức c·hết ta rồi!”
Giận mắng vài câu, Đỗ Hữu Lân một tay vịn trác án, từ từ ngồi xuống, nhắm mắt lại xoa đầu, có lẽ là tức đến mức suýt ngất đi.
Lư Phong Nương không dám nói thêm nữa, vội vàng tiến lên ân cần an ủi. Đỗ Ngũ Lang cũng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh phụ giúp.
“Không sao đâu, để lão phu yên tĩnh một chút.”
Đỗ Hữu Lân vẫy lui mọi người, lấy tay che trán, ánh mắt liếc sang, liền thấy Tiết Bạch đang hỏi mượn Lư Phong Nương một cái nồi đồng, nói là muốn nấu món ăn làm quà tặng Quắc Quốc phu nhân.
Đây có lẽ là điều mà tên nhóc này gọi là “Tự cường giả, nhân hằng cường chi” không nghĩ đến dùng tài học để báo đáp thiên tử, mà chỉ biết bám váy để tiến thân.
Lại nghĩ tới từ khi Lý Lâm Phủ nịnh bợ Võ Huệ Phi để được bái tướng, trung thần liêm chính đều bị bãi chức lưu vong, tập tục trong quan trường càng ngày càng tồi tệ, hắn bất chợt cảm thấy đau đầu, cả người ủ rũ hẳn.
“Ai…”
~~
Đêm đó, ánh đèn trong hậu tráo viện của Đỗ gia sáng choang đến tận khuya.
Trong nhà bếp bỗng vang lên tiếng “xèo xèo” khói trắng bốc lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
“Ngửi thật thơm, ngươi nói là cảm giác này đúng không?!”
Đỗ Ngũ Lang vốn đã buồn ngủ, bỗng nhiên hưng phấn hẳn.
Bọn tỳ nữ ở hậu tráo viện cũng lục tục mở cửa bước ra, cùng nhau ríu rít bàn tán.
“Hỏa hoạn ư? Đốt gì thế? Thơm quá đi!”
Sau đó, Đỗ gia tỷ muội cũng b·ị đ·ánh thức, đến hậu tráo viện xem có chuyện gì.
Thế mà lại thấy mọi người vây quanh trong bếp, Tiết Bạch cùng Thanh Lam hít lấy hít để một đĩa thức ăn được bưng trên tay, còn Đỗ Ngũ Lang thì cầm đôi đũa gắp từng miếng từng miếng, lần lượt đút cho bọn tỳ nữ đang rướn cổ chờ.
“Thế nào?”
“Ngon!”
“Ngon quá!”
“......”
Sau khi Đỗ Cấm nếm thử, ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Hương vị thì rất ngon, nhưng có chút mùi hôi.”
Nàng chưa từng ăn thịt rẻ tiền, không biết diễn tả thế nào.
“Ừm, thịt heo này có mùi hơi hôi, nên dầu nấu ra cũng mang theo chút mùi ấy.” Tiết Bạch đã nghiên cứu rất lâu, rút ra kết luận, “Có lẽ phải thiến heo rồi nuôi thì mới được.”
“Tìm đâu ra heo thiến từ bé đây?” Đỗ Ngũ Lang nói, “Lần này ngâm qua nước gừng, đã ngon lắm rồi, nhị tỷ đúng là kén ăn.”
“Có hoàng tửu không?”
“Tất nhiên có, phụ thân ta chôn mấy vò Phòng Huyền trong sân, để ta đi đào.”
Đỗ Ngũ Lang bị cơn thèm ăn cùng cảm giác làm ra mỹ vị xông lên đầu, lập tức co cẳng chạy đi ngay.
Tiết Bạch quay sang Đỗ gia tỷ muội, nói: “Sáng mai mua thêm nguyên liệu, thử thêm hai lần nữa, chiều mai Dương Chiêu sẽ đưa ta đến Quắc Quốc phu nhân phủ bái phỏng.”
“Được, để ta nói với phụ thân.”
“Có tiền không?”
Đợi Tiết Bạch cầm tiền trả Thanh Lam. Thanh Lam vốn đang vui vẻ, thấy hắn vay tiền người khác trả mình, không khỏi hậm hực nói: “Ta có hối Tiết lang quân trả gấp đâu.”
“Dù là quá mệnh giao tình, nhưng nếu có thể hao phú nhân thì cứ hao phú nhân thôi.”
Nghe xong câu nói này của Tiết Bạch, Thanh Lam lại vui vẻ, liếc nhìn hắn một cái, thầm cười trộm.
~~
Hôm sau, không ai ở Đỗ gia nhắc lại chuyện của Dương Thận Căng, tránh vô cớ làm hỏng tâm trạng.
Nhưng một khoản tài vật lớn như thế không cánh mà bay, cho dù không báo quan, cũng không thể bỏ qua dễ dàng.
Đỗ Hữu Lân nghĩ đến điều này, lại cảm thấy đau đầu, khi Lư Phong Nương đến cằn nhằn, hắn nói: “Nhị nương hôm qua nói, Ca Nô tặng vài nô tỳ, ngươi đến Đông Thị thự lập khế ước, đón người về đi.”
“Gọi hắn một tiếng là Hữu tướng cũng làm khó lang quân quá nhỉ? Ai.” Lư Phong Nương nói, “Thời điểm này đi đón một đám nô tỳ về, thật sự muốn để người ta vu oan cho nhà mình đã nuốt trôi tiền tài của lão già kia sao.”
“Đi đi, nói là nô tỳ bị tịch thu, sớm qua lập khế ước, đừng để bọn họ bị lưu đày.”
Lư Phong Nương bận bịu túi bụi, nhưng vẫn không quên bảo người bưng cơm cho Đỗ Hữu Lân, rồi mới bảo Toàn Thụy chuẩn bị xe đưa mình đến Đông Thị thự lập khế ước.
Thư phòng cuối cùng cũng yên tĩnh…
“Két.”
Đỗ Cấm đẩy cửa vào, hành vạn phúc, hỏi: “Phụ thân có định chiều nay cùng Tiết Bạch đến Quắc Quốc phu nhân phủ không?”
Đỗ Hữu Lân có phần sợ đứa nữ nhi này, hắn vuốt râu đáp: “Gặp những hạng người như thế, chỉ ngại sẽ tổn hại thanh danh của lão phu.”
“Phụ thân nói phải, chờ Đỗ gia bị người ta bắt nạt đến c·hết, thì chẳng ngại nữa rồi.”
“Ngươi nghe lão phu nói.” Đỗ Hữu Lân không nổi giận, giọng hạ thấp hơn, tỏ vẻ nghiêm túc, “Quan đồ hiểm ác, bây giờ Ca Nô cản trở Thánh thính, bài trừ đối lập, không phải lúc quân tử ra làm quan. Đợi sang năm, Ca Nô bãi tướng, hai huynh trưởng của ngươi được điều về kinh thành, lúc ấy lão phu sẽ tự nhờ vào các mối quan hệ của Đỗ thị mà lo liệu ổn thỏa cho chính mình.”
“Cũng hợp lý, lúc Đỗ gia g·ặp n·ạn, Kinh Triệu Đỗ thị không chịu ra tay giúp đỡ, chỉ chờ Tác Đấu Kê bãi tướng, rồi mới đến làm ơn làm phước.”
Đỗ Cấm mỉa mai một câu, càng thêm thất vọng với Đỗ Hữu Lân, chỉ hận bản thân không phải là nam nhi.
“Nhưng phụ thân có từng nghĩ, tại sao Tác Đấu Kê lại buông tha cho Đỗ gia, lương tâm của hắn bỗng dưng mọc lại sao? Hắn chẳng qua là muốn Đỗ gia làm việc cho hắn, còn những ngày này, khi phụ thân ngồi đây hưởng thanh nhàn, có từng nghĩ đến là ai đang chống đỡ cả vùng trời trên đầu Đỗ gia không?!”
Một lúc lâu sau, Đỗ Hữu Lân mặt mày khổ sở, nói: “Lão phu có thể làm gì đây? Không khuyên nổi Thánh Nhân, đến việc không muốn dính vào vũng bùn này cũng không được sao?”
“Phụ thân suýt bị đ·ánh c·hết ở Đại Lý Tự, nhưng nếu đã sống sót, thì phải nên gánh vác Đỗ gia.”
Đỗ Hữu Lân ngẩn người, đứng dậy, nhưng ánh mắt lại rơi vào quyển《 Khúc Giang Tập 》trên bàn. Hắn không biết nghĩ đến điều gì, rồi lại dừng bước, lẩm bẩm thở dài.
“Hà tất phải làm khó lão phu? Vốn dĩ….. vốn dĩ lão phu không có năng lực như vậy…”
Đỗ Cấm không phản bác được..
Nàng biết để một vị nam tử, một vị phụ thân thừa nhận mình yếu đuối là chuyện vô cùng khó, cuối cùng không khuyên thêm gì nữa.
“Là nữ nhi sai, xin phụ thân đừng trách.”
Sau khi nhẹ nhàng xin lỗi, nàng cúi chào rồi quay người lui ra.
Đỗ Hữu Lân thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Không lâu sau, có gia nhân gọi: “A Lang, cơm canh đến rồi ạ.”
“Ân.”
Đột nhiên, Đỗ Hữu Lân ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, ánh mắt dừng lại trên mấy món ăn vừa được bày lên bàn.
Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, một tay kéo tay áo, tay còn lại cầm đũa, hướng về món bóng loáng nhất, gắp một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai hai lần, ánh mắt liền lộ ra vẻ kh·iếp sợ.
“Mỹ vị!”
~~
Đến giờ Ngọ, nhà bếp lại đưa thêm hai miếng Hồ bính đến thư phòng.
Đỗ Ngũ Lang thò đầu nhìn trộm, rồi kéo gia nhân bưng cơm lại hỏi: “Phụ thân ta nói gì thế?”
“A Lang không muốn ăn Hồ bính, hỏi món ăn đưa đến lúc sáng còn không.”
“Không ngoài dự đoán của ta, còn gì nữa? Lời ta dặn ngươi có nói không?”
“Đã nói, món sáng nay chỉ là đồ nhắm, lát nữa Tiết công tử sẽ đưa Hồ thập tam nương đến Quắc Quốc phu nhân phủ làm nhiều món chính để đãi tiệc.”
“Tốt lắm.”
Đỗ Ngũ Lang liền thưởng một xâu tiền nhỏ, thấp giọng nói: “Đừng để phụ thân ta biết, ngươi đi đi.”
Bất chợt “két” một tiếng, cửa thư phòng mở ra.
Chỉ thấy Đỗ Hữu Lân đứng đó, vẻ mặt đầy nặng nề như thể sắp hy sinh vì đại nghĩa.
…
Xe ngựa lăn bánh, Đỗ Ngũ Lang không khỏi đắc ý, thì thầm: “Thấy chưa, cách của ta còn hữu dụng hơn lời khuyên nhủ của nhị tỷ.”
Tiết Bạch khẽ lắc đầu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Có lẽ là thế.”
--------
*thư hương môn đệ: dùng để chỉ gia đình có gia giáo, có truyền thống học vấn. "Thư" có ý nói gia đình ba đời am hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, còn "Hương" nghĩa là trong gia tộc có miếu tổ, nơi hương hỏa được duy trì.
*“tự cường giả, nhân hằng cường chi.”: chỉ khi bản thân mạnh mẽ, thì mới có thể giúp những người xung quanh cũng trở nên mạnh mẽ.