Chương 51: Lễ vật
Ngủ một giấc đến thiên hôn địa ám, lúc Tiết Bạch mở mắt, trên khung cửa sổ đã phủ một lớp tà dương vàng rực, trông rất an tĩnh tường hòa.
Hắn còn sống.
Quả nhiên Hàm Nghi công chúa vẫn chưa biết chuyện, đủ thấy Tân Thập Nhị đ·ã c·hết đúng lúc.
Đêm qua, đến cuối cùng, hắn lại không đốt bản khế thư trí mạng đó, vì nghĩ rằng sau này nếu có đủ thực lực, hắn có thể trở thành Tiết Bình Chiêu.
Thử tưởng tượng một chút, nếu mượn được tay Lý Lâm Phủ phế truất Thái tử Lý Hanh, rồi lại diệt trừ Lý Lâm Phủ, sau đó nâng đỡ một vị hoàng tử thân thiện với mình đăng cơ, vì Lý Anh, Tiết Tú phản án, thì hắn sẽ thuận lợi dùng thân phận Tiết Bình Chiêu để kế thừa tước vị của Hà Đông công, dựa vào uy vọng của Hà Đông Tiết thị mưu nhậm Tiết độ sứ, liền có thể xem như là chư hầu một phương.
Chí hướng quả thật không nhỏ, đến cả Đỗ Cấm cũng cảm thấy đây là mộng tưởng hão huyền.
Muốn thực hiện những điều trên, ít nhất hắn phải sở hữu quyền lực của một hồng bào cao quan.
Chính vì dã tâm này mà bọn họ tiếp tục giữ lại vật nguy hiểm kia.
Tiết Bạch biết rõ lòng tham của con người sẽ dẫn đến tai họa, nhưng chốn quan trường vốn dĩ là như thế, kỳ ngộ càng lớn thì rủi ro cũng càng cao.
Hai ngày tới hắn còn phải đến Quắc Quốc Phu Nhân phủ bái phỏng, không tiện giữ đồ, nên tạm giao cho Đỗ Xuân bảo quản. Lúc này hắn đang nghĩ, cô nương này sớm muộn gì cũng sẽ tái giá, đến lúc đó lập trường thay đổi, chưa chắc nàng đã còn đáng tin như bây giờ...
Đột nhiên, có tiếng cãi vã văng vẳng phát ra từ tiền viện.
Tiết Bạch không vội vàng, đứng dậy chỉnh trang, rồi mới từ từ bước đến.
“Đỗ thị ở Kinh Triệu cũng coi như là danh môn, lẽ nào lại vô lễ như vậy?”
“Chủ gia ta tuy sa sút, nhưng tuyệt không phải các ngươi có thể sỉ nhục, mau mang lễ vật về đi.”
“Sỉ nhục? A Lang nhà ta xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, là hậu duệ của Nhị vương Tam khác, là Công khanh chi tử...”
“Cút!”
Ở tiền viện, Toàn Thụy vẫn đang cùng người tranh luận. Cách một bức tường, Đỗ Hữu Lân thì ở nhị tiến viện giận dữ quát lớn, Đỗ gia ta tớ lập tức tiến lên, dời hết mấy chiếc rương gỗ ra ngoài.
Tiết Bạch bước đến hành lang, đứng cạnh Đỗ Ngũ Lang đang xem náo nhiệt, trông thấy một bọn gia nhân ăn mặc bảnh bao vẫn cố ngăn cản, ra sức thuyết phục.
“Đỗ công, A Lang nhà ta thành tâm thành ý, nhà ngươi chỉ là một tiểu hộ của Đỗ thị bàng chi, lại lạc tội bãi quan...”
“Lão phu bảo các người cút!”
Đỗ Hữu Lân không nhịn nổi, tự mình bước đến tiền viện, giật lấy tờ danh sách lễ vật trong tay Toàn Thụy rồi ném mạnh ra ngoài cửa, lớn tiếng quát: “Cút! Cút!”
“Hảo!”
Đỗ Ngũ Lang nắm quyền quơ quơ, hô một tiếng "Hảo".
Đám ta tớ liền dùng sức đóng cửa lại, một tiếng “Bành” thật to vang lên, Đỗ Hữu Lân vẫn chưa nguôi giận, hầm hầm quay vào hậu viện, phía sau là Lư Phong Nương vừa khóc vừa đuổi theo.
“A Lang...”
Đỗ Ngũ Lang khí huyết sục sôi, quay sang hỏi Tiết Bạch: “Ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không biết, các ngươi ăn cơm chưa?”
“Vào phòng ta, vừa ăn ta sẽ nói cho ngươi nghe. Nhà ta bị người sỉ nhục, thật là đáng hận.”
~~
Bữa tối là bánh canh, theo lời Hồ Thập Tam Nương, chỉ có Đỗ gia phụ tử và Tiết Bạch mới có vài miếng thịt dê trong bát.
Đỗ Ngũ Lang nhờ nàng bưng vào đông sương phòng, rồi đóng cửa lại, không màng đến quy tắc thực bất ngôn tẩm bất ngữ nữa.
“Ngươi biết Ngự sử Trung thừa Dương Thận Căng chứ? Hôm nọ ở Đại Lý Tự hắn là một trong những người thẩm tra, còn nói chuyện với ngươi.”
“Ừ.”
“Lão thất phu này, còn lớn hơn phụ thân ta hai tuổi, lại nói muốn đến đề thân, tối qua đã cho người mang lễ vật tới. Lúc đầu, phụ mẫu ta còn tưởng là hắn cầu hôn, vô cùng cao hứng trò chuyện với quản sự nhà hắn, ai ngờ nói đi nói lại hóa ra là muốn nạp th·iếp, điều này sao có thể chấp nhận được?!”
Nói đến đây, Đỗ Ngũ Lang kích động hẳn lên.
Tiết Bạch vội cầm bát ra xa một chút.
“Nhà ta đúng là chi thứ thật, phụ thân cũng mất chức, nhưng vẫn là dòng dõi danh gia vọng tộc, tuyệt đối không có chuyện bán nữ nhi làm th·iếp cho người khác. Còn Nhị vương Tam khác, Tùy triều đã mất bao nhiêu năm, thực sự tưởng mình là hậu duệ của hoàng đế sao. Tên quản sự nhà họ Dương đó cứ nói mãi về lễ vật hậu hĩnh trước mặt phụ thân, càng nói phụ thân càng giận.”
“Đại tỷ ngươi sao rồi?”
“Đại tỷ tức đến phát khóc, nói rằng nếu phụ mẫu dám đồng ý, thì tỷ ấy sẽ c·hết ngay. Phụ mẫu vốn cũng không có ý định chấp thuận, vì điều này đối với Đỗ gia chẳng nào là nỗi sỉ nhục...”
Đỗ Ngũ Lang huyên thuyên một hồi, thấy Tiết Bạch chỉ ngồi trầm lặng, bèn hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
Hắn không chỉ có vẻ ngoài giống Lư Phong Nương mà tính cách cũng thế.
Tiết Bạch nói: “Dương Thận Căng là người không có nhãn lực, ngược lại chưa chắc đã cố ý sỉ nhục Đỗ gia.”
“Dù có cố ý hay không, chuyện này truyền ra, mặt mũi nhà ta liền sẽ mất sạch.”
“Cũng phải.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ nên tặng gì cho Quắc Quốc phu nhân.”
“Hả, ngươi đúng thật là, trong đầu chỉ nghĩ đến tỷ muội nhà Quắc Quốc phu nhân. Nhưng ngươi có thứ gì để tặng? Thơ từ ngươi làm thì cũng hay đó.”
Đỗ Ngũ Lang cứ nói mãi, Tiết Bạch thong thả nhai kỹ thức ăn của mình, đến khi ăn xong thì bát của Đỗ Ngũ Lang vẫn còn hơn phân nửa, hắn phàn nàn trong nhà không phải hồ bính thì là bánh canh.
“Đúng rồi, nháo trò như thế, suýt thì quên nói với ngươi, Lý Thập Lang gửi cho ngươi hai hộp điểm tâm, là bánh quy phô mai, tên ‘Ngọc Lộ Đoàn’ lưu thư ‘Quà tết tặng quân, hẹn ngày cùng phẩm’.. Xem ra hắn đối với ngươi cũng tốt đấy chứ.”
“Ân.”
“Chắc là có tiểu thư nào trong Hữu tướng phủ mượn danh Lý Thập Lang để gửi cho ngươi a?” Đỗ Ngũ Lang hắc một tiếng, lắc đầu nói: “Ta phải nhắc ngươi, phải cẩn thận với ‘Tuyển tế song’ của Hữu tướng phủ, mỗi lần đi qua, ta đều né sang một bên, không để lộ mặt. Còn ngươi thì… tốt rồi…”
Nói đến đây, hắn ngó quanh một lượt, hạ thấp giọng: “Đến ta còn biết làm con rể của kẻ như Tác Đấu Kê chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Quả thật, ta không cẩn thận bằng ngươi.” Tiết Bạch thản nhiên đáp lại, câu nói mang vẻ khách sáo nhưng lại rất chân thành.
“Ai.” Đỗ Ngũ Lang thở dài, tỏ vẻ đồng tình, rồi hỏi: “Ngươi thật muốn lấy nhi nữ của tướng phủ sao?”
“Không bài xích, còn tùy tình hình.”
Tiết Bạch nhìn vào bát của Đỗ Ngũ Lang, thấy bánh canh đã nở hết, biết hắn ăn không nổi nữa. Ở thời này chưa có món xào, mỗi ngày chỉ toàn là đồ hấp, đồ nướng, ăn nhiều cũng phát ngán.
Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, tà dương nhuộm vàng cả lớp tuyết đọng.
Tiết Bạch không chờ Đỗ Ngũ Lang ăn xong bữa tối, đứng dậy đi ra tiền viện.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Chút nữa sẽ nói, cũng sắp đến giờ giới nghiêm.”
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Tiết Bạch mới nhớ trên người không có tiền. Hắn định quay lại tìm Đỗ Ngũ Lang thì thấy có người đang đứng dưới hiên nhìn mình.
…
“Ngươi tỉnh rượu rồi? Có chóng mặt không?”
Thanh Lam hơi thẹn thùng, cúi đầu thấp xuống, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực nhìn hắn.
“Ta chỉ uống ba chén thôi, tối qua là do quá buồn ngủ.”
“Tiết lang quân định đi đâu?”
“Mua vài thứ.”
“Nô tỳ dẫn ngài đi nhé.” Thanh Lam vạn phúc, nàng biết hắn không thích người khác đa lễ, nhưng vẫn cố tình gây áp lực cho hắn.
Tiết Bạch nhìn sắc trời, nói: “Cũng được, ngươi có tiền không? Coi như cho ta mượn, trở về sẽ trả lại ngươi.”
“Ân?” Thanh Lam lại lấy túi tiền ra, “Hôm qua phu nhân thưởng cho ta một trăm đồng đấy.”
~~
Đỗ Ngũ Lang khó khăn lắm mới nhét hết bát bánh canh vào bụng, thì tiếng trống buổi chiều đã gần đánh đến sáu trăm tiếng.
Mỗi ngày đều “đông đông đông” rồi đến giờ giới nghiêm, thật là phiền phức.
“Cố gắng nhịn một chút, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi.”
Sau nửa tháng nữa, vào dịp tết Nguyên Tiêu, thành Trường An sẽ ba ngày không có giới nghiêm, cả đêm đèn đuốc sáng rực, thương nhân buôn bán không ngừng. Đây là khoảng thời gian Đỗ Ngũ Lang mong đợi nhất mỗi năm.
Gần đây Đỗ Hữu Lân không có tâm tư quản hắn, nên hắn thảnh thơi rất nhiều, lúc này ăn quá no, cơn buồn ngủ lại kéo tới, càng không muốn ôn bài. Hắn thò đầu ra cửa ngó nghiêng, rồi tiến về phía tiền viện, tìm xem Tiết Bạch ở đâu.
Tiếng trống chiều đã dừng, hắn đến tây trắc môn nhìn ra ngoài, vừa hay thấy Tiết Bạch và Thanh Lam mỗi người đang đeo một chiếc giỏ trúc trở về.
“Này, các ngươi mua gì thế?”
“Đồ ăn ngon.”
Đỗ Ngũ Lang hơi thất vọng, vì hắn đã ăn no rồi.
Hơn nữa trong nhà còn có món “Ngọc Lộ Đoàn” do Hữu tướng phủ tặng, xốp xốp mềm mềm, vừa nhìn đã biết là đồ ngon. Chạy đến mấy gánh hàng rong ở Thăng Bình phường, làm sao có thể mua được đồ gì ngon?
“Đến nhà bếp tìm Hồ Thập Tam Nương giúp một tay.”
“Ân ân.”
Quay đầu nhìn sang, liền thấy Thanh Lam vui vẻ gật đầu lia lịa, hai má đỏ bừng vì chạy... Đỗ Ngũ Lang sững sờ một chút, đột nhiên mới phát hiện nàng trông xinh đẹp hơn nhiều, nhất thời liền hiểu ra.
Hắn không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm nàng chẳng biết che giấu chút nào, lát nữa lại bị mẫu thân mắng cho xem.
Tiếp đó hắn lại nghĩ đến chuyện mẫu thân cũng tìm cho hắn một mối hôn sự, nhưng không biết cô nương nhà nào, tính tình ra sao, hy vọng là thú vị một chút...
“Này, đợi ta với.”
Đi xem Hồ Thập Tam Nương nấu ăn chắc chắn sẽ thú vị hơn là ôn bài, Đỗ Ngũ Lang bèn theo Tiết Bạch và Thanh Lam ra hậu tráo viện.
Vừa chạy được vài bước, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài đại môn.
Cũng không biết là ai có thể hành tẩu trong đêm mà không đến trắc môn tìm người gác cửa, lại còn muốn Đỗ gia mở cửa chính ra đón?
Chuyện này không thuộc Đỗ Ngũ Lang quản, hắn tiếp tục chạy theo Tiết Bạch.
“Ngươi định tặng đồ ăn cho Quắc Quốc phu nhân sao? Quá mộc mạc rồi, người ta có thể tặng điểm tâm cho ngươi, nhưng ngươi không thể hồi lễ qua loa thế được.”
~~
Khi đến nhà bếp, mấy người giúp việc đang rửa bát đĩa.
Hồ Thập Tam Nương nghe Tiết Bạch nói muốn thử làm hai món, liền hỏi: “Tiết lang quân, có phải lão phụ làm bánh canh không ngon, nên ngươi mới muốn làm món khác phải không?”
Tiết Bạch đáp: “Chính vì tay nghề của Thập Tam Nương cao siêu, nên ta mới nghĩ đến mấy món ngon từng được ăn, nếu Thập Tam Nương làm thì chắc chắn sẽ ngon hơn cả trước kia.”
Hồ Thập Tam Nương nghe xong vui mừng khôn xiết, liền rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị trổ tài nấu nướng.
“Tiết lang quân muốn làm món gì cứ nói với lão phụ.”
Tiết Bạch vẫn là lần đầu đến nhà bếp, đưa mắt nhìn quanh, trông thấy đủ loại dụng cụ.
Đỗ Ngũ Lang tỏ ra sành sỏi, giới thiệu một lượt cho hắn, nào là nồi sứ để nấu canh, nồi hấp để chưng cơm, nồi đất để hầm thịt.
“Có cái chảo sắt nào không?”
“Đó chính là quân khí, nhà ta làm sao có được.”
Vì câu nói này mà tâm niệm của Tiết Bạch khẽ động, nảy ra một ý tưởng có phần xa xôi. Nhưng tạm thời hắn cần làm ra món ăn trước đã.
“Nồi đất này quá dày, sợ là không được.”
“Nhớ lại thì có cái nồi đồng, là đồ cưới của mẫu thân ta, nàng cất kỹ lắm, không biết lần trước bị soát nhà có bị lục ra không, để ta đi tìm xem?”
Tiết Bạch cảm thấy nồi đồng chắc không tốt lắm, nhưng đành phải thử.
“Vậy ngươi mau tìm, nếu làm được, thì sẽ rất có lợi cho Đỗ gia đấy.”
“Hảo! Các ngươi chuẩn bị nguyên liệu trước đi.”
Đỗ Ngũ Lang quả thực sành nghề, còn hướng dẫn mọi người lấy thịt và bao tử dê từ giỏ ra, đặt vào băng tuyết để giữ tươi.
“Ngươi mua miếng thịt mỡ thế này ăn không ngon đâu. Ân? Đây còn là loại thịt rẻ tiền, thật là... Ta đi tìm chảo trước, lát nữa sẽ chỉ cho các ngươi.”
Hắn không biết Tiết Bạch mua thịt mỡ rẻ tiền để làm gì, quay người đi về chính phòng, vừa đến sân thứ tư thì bắt gặp Thải Vân đang hớt hải chạy về phía tiền viện.
“Thải Vân tỷ, mẫu thân ta đâu?”
“Ngũ Lang, vị Dương trung thừa kia đích thân đến rồi, phu nhân giận lắm, cùng A Lang đang ở tiền sảnh tiếp khách.” Thải Vân nói xong, vội vàng rời đi.
Đỗ Ngũ Lang lập tức chạy đến tiền sảnh, rón rén núp sau bức bình phong nghe ngóng.
Chỗ này không tiện bằng ‘Tuyển Tế Song’ của Hữu tướng phủ, hắn chỉ có thể thấy một góc áo khoác lông xa hoa của Dương Thận Căng.
Nhưng may mắn là nói chuyện thì nghe rõ, chưa kịp ngồi xuống hẳn, hắn đã nghe thấy một câu đầy nhiệt thành ——
“Đỗ công, ta đối với Xuân nương là một lòng chân thành a!”
Đỗ Ngũ Lang nghe xong ngẩn người, ló đầu ra nhìn, thấy Dương Thận Căng vẫn phong độ ngời ngời.
Còn Đỗ Hữu Lân đã đứng dậy, giận tím mặt, tuy không hét lên, nhưng rõ ràng đang cố kiềm chế, giọng nói lạnh lùng như sắt thép.
“Dương trung thừa xin về cho, chuyện này tuyệt đối không có gì để bàn cả.”
Dương Thận Căng dường như không hiểu gì về sắc mặt.
Hoặc là xuất thân quá cao quý, hắn chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác.
“Đỗ công đã ở ẩn lâu ngày, e là không biết, ta xuất thân từ dòng dõi chính thống của Nhị vương Tam khác, sở dĩ gọi là ‘Hỗ giang ly dữ tịch chỉ hề, nhân thu lan dĩ vi bội’ chính là danh tiếng tuy mỏng, nhưng tài trị quốc lừng lẫy thiên hạ, được ân sủng của Thánh Nhân, quyết không làm nhục lệnh ái.”
“Là Đỗ thị ta không xứng với Dương trung thừa, người đâu, tiễn khách!”
“Nếu ta có thể nạp Xuân nương, nhất định sẽ đối đãi với nàng như chính thê. Ta có thể ấm quan tam tử, nay mới chỉ có một con, sau này Xuân nương nếu sinh con trai, thì ắt sẽ có môn ấm, không khó nhậm chức chính bát phẩm thượng; Nếu sinh con gái thì có thể gả vào nhà công khanh, nhất định sẽ vinh hiển hơn gia đình quan lại thông thường. Đỗ công đã bãi quan thành bạch thân, Xuân nương dù sao đã từng tang phu, có thể được làm th·iếp...”
“Cút ra! Mau đuổi hắn ra ngoài cho ta!”
Đột nhiên, Lư Phong Nương thét lên từ sau tấm bình phong, cầm lấy chén trà ném thẳng xuống chân Dương Thận Căng.
“Còn không mau cút?!”
Đỗ Ngũ Lang thấy vậy, lập tức từ sau bức bình phong bước ra, giúp đuổi Dương Thận Căng một tay.
Dương Thận Căng không muốn mất đi phong độ, vội vã lui lại.
“Chớ đẩy A Lang nhà ta.”
Quản sự bên cạnh Dương Thận Căng nổi giận, chỉ tay quát lớn.
“Đỗ Hữu Lân, nếu không chịu gả con gái, thì mau trả sính lễ lại đây!”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế, Đỗ gia ta nhận sính lễ của các ngươi từ lúc nào?”
“A Lang nhà ta không muốn so đo với các ngươi, nhưng các ngươi khinh người quá đáng! Các ngươi đã lấy lụa màu thượng hạng đổi thành vải bố bọc lụa đỏ, đem cát sỏi rải đầy dưới đáy rương, rồi đặt một lớp đồ vật lên trên, liền cho rằng có thể dĩ giả loạn chân? Định nuốt trôi tiền tài của A Lang nhà ta sao?!”
----------
*Nhị vương tam khác: Trong lễ chế chính trị cổ đại, các triều đại phong kiến đều phong tước cho hậu duệ hoàng tộc của các triều đại trước để thể hiện sự tôn kính và khẳng định triều đại mới là tiếp nối chính thống của các triều đại trước. Nhị vương là hậu duệ của hai triều trước, Tam khác là hậu duệ của ba triều trước.
*thực bất ngôn tẩm bất ngữ: là một câu danh ngôn của Khổng Tử, đại ý là nên tập trung khi ăn, nên đi ngủ đúng giờ.
*‘Hỗ giang ly dữ tịch chỉ hề, nhân thu lan dĩ vi bội’
‘Khoác lên vai cỏ Giang Ly và cỏ Chỉ, kết cỏ Thu Lan thành dây đeo bên mình’
~Sử dụng các loài cỏ thơm như Giang Ly, Chỉ và Thu Lan để ẩn dụ cho các phẩm chất tốt đẹp của bản thân.