Chương 9: Trung Dũng Kiếm - Song Tình Thập Tam.
Song Tình Sơn núi non trập trùng, không tính hai ngọn núi lớn mang tên Song - Tình, những ngọn núi lớn nhỏ còn lại bát ngát bao la đến mấy ngàn dặm. Quanh năm nơi này được bao phủ bởi sương mù và mê trận, đến hạn 1314 năm mới chịu mở ra. Khi mở ra liên tục có những thiên kiêu khắp nơi đến, thậm chí không chỉ mỗi thiên kiêu Trung Vực.
Nơi này núi non hiểm trở, bụi trần không vương, thậm chí còn chưa có nơi tu sĩ còn chưa thể đặt chân tới.
Tất nhiên đây đều là những lời nói trước đó. Vào thời đại của Túng Thiên Tỉnh, dị bản về Song Tình Sơn có vô vàn, bản nào cũng là chân tuyệt, cũng có vài phần đạo vận. Nhưng có vẻ sau chín vạn năm, những dị bản ngược lại là không xuất hiện nữa.
“Hình như ta vẫn chưa biết, Mai gia trang của ngươi, là gia tộc bậc nào trên Tuyệt Tình Đại Ngàn?”
Thấy Túng Thiên Tỉnh hỏi vậy, Mai Tuyệt Cơ sửng sốt. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn toàn trường, nháy mắt đã hiểu ý nghĩ của Túng Thiên Tỉnh. Tuyệt Tình Đại Ngàn vốn là tôn thế lực lớn nhất của Trung Vực, ngoài đại ngàn ra mấy chỗ bí cảnh khác cũng chỉ xếp sau mà thôi. Mà nếu như xuất thân từ đại ngàn, thì cho dù là một gia tộc phụ thuộc thì khi ra ngoài cũng rạng danh một phen.
“Mai gia trang, thuộc về Nguyên Anh đại gia tộc, nếu xếp trong hàng nguyên anh thì cũng thuộc về tru·ng t·hượng đẳng gia tộc! Tiền bối muốn ta nương theo Mai gia trang tiến vào bên trong sao?” Hắn ta cầm chặt chuôi kiếm, tuy rằng khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng Túng Thiên Tỉnh vẫn thấy hắn có chút không tình nguyện.
Túng Thiên Tỉnh có chút tò mò, cất kỹ hồ lô rượu, hắn khẽ khoanh tay. Vị trí hắn và Mai Tuyệt Cơ đứng là một đỉnh núi cao, có thể bao quát toàn bộ hoàn cảnh phía dưới.
Chỉ thấy trước cánh cổng của Song Tình Sơn một vòng đại gia tộc đã tụ tập ở đó.
Tiếp theo đó đoàn người càng trải càng dài, sau đó đến chỗ của hai người, thì cũng đã sắp chất đầy người. Phi chu tự động được hạ xuống thấp nhất có thể khi tiến vào địa phận này, bất cứ phương tiện gì cũng không được trực tiếp đi vào địa phận của bí cảnh của Song Tình Sơn.
Có thể thấy nếu không có thế lực, mà chỉ là một tán tu, thì có lẽ rất khó để xông vào trong bí cảnh này.
“Ầm ầm!” Bỗng nhiên phương trời phía xa nổ bắn ra toàn bộ kim quanh màu vàng, chiếu sáng những nơi mà sương mù chưa kịp rút đi. Tiếng “ồ ồ” không dứt bên tai khiến Túng Thiên Tỉnh có chút khó chịu, tiếp đó mây trời giống như có tri giác mà né tránh qua một bên, tạo một con đường bằng phẳng.
Toàn bộ Song Tình Sơn sôi trào, vô vàn ánh mắt đều hướng về phía đó, không biết kẻ nào vừa mới ra đã trận trượng lớn như vậy.
“Ta nhận ra rồi, đó là Nam Đàm tiên tử của của nam Trung Vực!”
“Không ngờ là nàng ta, tại sao nàng ta lại đích thân tới đây? Chẳng lẽ năm nay Song Tình Sơn có dị biến, hơn một ngàn năm trước cũng không thấy nàng ta xuất hiện!”
“Nghe nói ngàn năm trước nàng ta bế quan, nên không tiện ra ngoài. Nếu ta nhớ không nhầm, có lẽ lần này xuất quan, nàng ta đã thành tựu Nguyên Anh!”
“Ông trời của tôi ơi, Nguyên Anh chân nhân!”
Một cỗ xe ngựa hoa lệ phá mây mù đi ra, phía trước có hàng trăm loan điểu màu sắc sặc sỡ kéo chiếc xe ngựa đó vạch phá thương khung, sau đó hạ cánh xuống nơi trung tâm nhất của Song Tình Sơn, bất chấp nơi đó đã có người. Trận trượng tuy rằng đẹp đẽ, nhưng cũng mười phần binh hoang mã loạn.
“Có người nhịn không được a!” Túng Thiên Tỉnh cười cười, tiện tay ngắt lấy một cành cây liễu bên cạnh giắt vào sau lưng. Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía trung tâm, nơi mà Nam Đàm tiên tử hạ xuống, nơi đó có một tên thanh niên đang đứng bất động, không có ý tránh né hay xê dịch.
Túng Thiên Tỉnh vừa dứt lời, một cỗ khí thế mãnh liệt lấy trung tâm nhấc thẳng lên trời. Cỗ khí thế này không phải là do v·ũ k·hí gây ra, mà là do khí thế trên thân phát ra.
Nơi trung tâm có một tên thanh niên khoác trên mình áo bào màu trắng nho nhã. Dung mạo hắn tựa như thư sinh, mày kiếm nhẹ nhàng, đôi mắt thương tiếc muôn dân, tà áo không gió mà phiêu, thoả thoả một công tử nhẹ nhàng.
Nay trên tay của hắn cầm một cây bút lông, nhẹ nhàng vung lên, một tay chắp sau lưng, trong miệng lại ngâm thơ. Tiếng ngâm thơ từ trong miệng hắn phát ra vù vù, tựa như đại nho đang chỉ điểm thiên hạ. Nét bút vung ra, một đạo mực tựa như đại quân, hiên ngang đánh về phía xe ngựa của Nam Đàm tiên tử.
“Nơi này Đại Nho bình nguyên trung Trung Vực đã đến trước, mong Nam Đàm tiên tử di khởi loan giá!” Trong giọng nói của hắn tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng không mảy may có ý nhường.
Hắn chính là đạo đồng của thánh tử của Đại Nho bình nguyên, tuy rằng chỉ là đạo đồng, nhưng mà tu vi khó lường. Mấy thế lực giống như Đại Nho bình nguyên, Nam Đàm Thuỷ Vực hay Song Tình Sơn, cơ bản đều có năng lực ngang nhau, ngoài mặt hoà ái dễ gần nhưng chẳng thế lực nào nhường thế lực nào.
“Khốn nạn, chỉ là một đạo đồng mà dám cản đường của bản tiên tử. Nếu như thánh tử các ngươi đến…” Tiếng nói thánh thót xong xe ngựa vang lên, sau đó là trận cười khanh khách khiến người ta nghe vào thân đã mềm. Nàng ta kéo dài chút âm cuối, sau đó mới từ tốn nói: “Ta ngược lại sẽ cân nhắc!”
Mọi người nơi trung tâm đã thối lui ra khoảng cách an toàn, phòng cho hai cỗ thế lực này liên tục bạo tẩu. Bởi cái gọi là thiên kiêu, gặp nhau ắt sẽ đỏ mắt, không khỏi sẽ có một vài v·a c·hạm nhỏ, để đánh giá xem thực lực đối phương.
Tưởng như hai bên sẽ đánh nhau đến nơi, lúc này một ánh kiếm nhanh, chuẩn, chính xác rơi vào ngăn giữa hai bên thế lực đang muốn xung đột. Xung quanh bụi bay mù mịt, giữa sân hiện lên một khe rãnh lớn gần trăm trượng sâu không thấy đáy.
Hai bên thế lực không khỏi hít hà một hơi, đồng thời cùng nhìn về phía người đã xuất thủ. Người đó thân cao vai rộng, tóc tai tuỳ tiện, khuôn mặt như đao khắc. tuy không được anh tuấn, nhưng nhìn vào cảm thấy cô cùng tin cậy, quan trọng là ánh mắt hắn quá sắc, sắc đến mức không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Song Tình Sơn hơn ngàn năm mới mở cửa, hai bên nháo đến tận cửa, chẳng lẽ không cho Song Tình Sơn Cốc một chút thể diện nào hay sao?”
Khi nghe đến Song Tình Sơn Cốc, hai bên chiến hoả lập tức xẹp xuống, cuối cùng hai bên cũng chỉ liếc nhau sau đó phẩy tay rời đi. Mà màn này cũng rơi vào trong mắt của Túng Thiên Tỉnh, khoé môi hắn nghéo một cái, rất có hứng thú mà nhìn thanh niên mới đến.
“Hắn là Trung Dũng Kiếm - Song Tình Thập Tam, người của Song Tình Sơn Cốc, đời đời canh giữ lấy Song Tình Sơn. Một trăm năm trước, hắn lấy thành tựu Nguyên Anh trung kỳ đánh bại Nguyên Anh hậu kỳ của thành tử của Đại Nho bình nguyên, còn Nam Đàm tiên tử vốn chỉ mới bước vào Nguyên Anh nên cũng không cùng bối phận với hắn.
Có thể nói kẻ này nếu như xuất thân ở Tuyệt Tình Đại Ngàn, ắt sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, chỉ tiếc! Nhưng dù sao, thành tích của hắn cũng đáng để ta nhìn lên!”
Mai Tuyệt Sơn giảng giải nói, trong giọng nó không khỏi mang lên chút hâm mộ đối với kẻ cường giả.
“Ngươi cũng bẻ một gì đấy đi, cành cây, hoa quả, hoặc gì đó cũng được. Sau này sẽ có việc để dùng đến!” Túng Thiên Tỉnh cười nói, sau đó điểm nhẹ mũi chân, nháy mắt đã lấn vào dòng người, đi xuống phía dưới. Mà Mai Tuyệt Cơ cũng chẳng sờ được đầu óc, tiện tay hái một quả lê dại ném vào nhẫn trữ vật.