Chương 8: Song Tình Sơn.
Đầu xỏ gây ra chuyện này không hề có chút cố kị nào mà ngồi trên phi chu, cảm nhận thiên phong thổi quét toàn thân, thậm chí còn lát hừ hừ nữa. Mà Mai Tuyệt Cơ sắc mặt hắc như đáy nồi, ngồi khoanh chân trên bong thuyền, cả người toát ra khí thế người sống chớ gần.
Cũng chỉ vì chuyện hôm trước, Túng Thiên Tỉnh giựt tóc hắn, khiến hắn đi vào mộng cảnh của Hoa Trong Gương, khiến nhắn nhập vào A Châu. Khoảng thời gian nghẹn khuất như vậy, cuối cùng tỉnh dậy lại chẳng làm được gì, đúng là khiến hắn bất lực vô cùng.
“Thôi được rồi, ngươi đừng có bày ra vẻ mặt u ám như oán phụ khuê phòng kia nữa! Giống như ta làm gì ngươi không bằng!” Túng Thiên Tỉnh cười nói, lắc lắc hồ lô trong tay, chiếc hồ lô này là do hắn lấy từ khố phòng của Hồ lão gia, là một bình rượu ngon vô cùng, đáng tiếc chỉ là phàm vật.
“Tiền bối chẳng lẽ muốn quỵt chuyện này hay sao? Dù sao ngài tuỳ tiện dùng nhân quả như vậy, không sợ ngày đó nhân quả của ngài cũng b·ị b·ắt chẹt ư?” Mai Tuyệt Cơ tức tối nói, lửa giận phừng phừng. Tựa như nếu Túng Thiên Tỉnh không có câu trả lời cho hắn, hắn sẽ luôn như vậy!
“Ta nói, làm sao ngươi lại nhỏ nhen đến như vậy chứ? Cứ coi như một giấc mơ là được!” Hắn không chút để tâm mà nói, điều này khiến cho Mai Tuyệt Cơ nghẹn lại. Cũng không biết trả lời làm sao, bởi vì đúng là như vậy.
“Ta không có đạo tâm chắc chắn như tiền bối, ta chưa nếm trải qua tình ái, cũng không mong muốn dính dáng đến thất tình lục dục. Tiền bối, đôi khi chuyện gì đối với ngài cũng không lớn, nhưng đối với ta, chưa chắc nó là chuyện nhỏ!” Mai Tuyệt Cơ cúi đầu nhìn thanh kiếm đặt ngang trên hai đầu gối, bàn tay chai sạn của hắn vuốt ve những vết nứt trên thân kiếm, giống như vuốt ve chính đạo tâm đang vỡ nát của mình vậy, điềm đạm và khổ sở.
Trong Hoa Trong Gương, hắn triệt để biến thành A Châu, hắn sủng Hồng Nương, yêu thương nàng ấy, vì nàng ấy có thể làm hết những gì mình có thể làm. Cuối cùng lại c·hết ngay trong lòng của nàng ấy, không thể giúp nàng ấy báo thù. Ngay khi tỉnh dậy, hắn suýt huỷ hoại cả một gian nhà, sau đó hắn đành phải cưỡng ép, dùng lý trí còn sót lại khiến bản thân bắt buộc phải tỉnh táo.
“Chuyện này…” Ngược lại là Túng Thiên Tỉnh đuối lý, hắn đứng thẳng người dậy, đón gió trên bong phi chu. Gió thổi tung mái tóc, khiến hắn không thể không vươn tay khều vài sợi trước trán.
Hơn chín vạn năm trước, khi mới xuyên qua đến Đại Nho giới, hắn cũng không phải chỉ biết ru rú không trong nhà và cũng chỉ biết tu luyện, hắn có tìm hiểu qua nơi này, nhưng lịch sử, địa lý, thổ cư, hoàn toàn không hề giống với trái đất. Cũng không hề có đất nước nào mang tên hai chữ Đại Việt trong quá khứ ở thế giới này, cho nên vào khoảng thời gian đó đạo tâm của hắn thực sự vỡ nát. Lúc đó hắn không biết đạo tâm vỡ nát nghiêm trọng như thế nào, cho đến khi hắn muốn đột phá từ Nguyên Anh lên Hoá Thần rồi lên Đại Thừa.
Hoá Thần trở lên đã có thể xuất khiếu, có thể phá toái hư không trong dòng sông thời gian, mặc dù hắn đã Đại Thừa, nhưng mà hắn cũng không dám mạo hiểm để vứt bỏ nhục thân sau đó vọt vào tình hà để trở lại trái đất. Bởi vì hắn tìm không thấy toạ độ của trái đất, như vậy khác nào mò kim dưới đáy bể?
Hơn nữa đại hà thời gian không phải dễ qua, bao nhiêu cường giả ngã xuống, cũng không phải nói chơi.
Sau khi xuyên tới đây, hắn cũng không coi trái đất là một nơi bình thường được nữa, tuổi đời của trái đất chắc chắn không chỉ như các nhà khoa học nghiên cứu như vậy, mà hoàn toàn có thể hơn nữa. Chưa nói đến những nền văn minh như Atlantis, Ai Cập cổ đại, thậm chí những truyền thuyết như Phù Đổng Thiên Vương, thực sự chỉ là công trình của phàm nhân thôi sao?
Sau khi hỏi chính đạo tâm của mình, Túng Thiên Tỉnh trực tiếp tỉnh ngộ, cứ như vậy tu luyện bay nhanh, không hề có tâm ma nữa!
“Ngươi có dự định gì không?” Túng Thiên Tỉnh gặng hỏi, trong lòng có chút suy tính.
“Tiền bối không biết, Tuyệt Tình Đại Ngàn mở ra còn hơn trăm năm nữa, nên Mai gia trang hơn mấy ngàn năm nay có quy hoạch rằng, phàm là đệ tử của Mai gia tộc cách đại ngàn mở ra đều phải ra ngoài trước 100 năm.
Ở trên Trung Vực cũng không chỉ mỗi đại ngàn là bí cảnh lớn, có ba bí cảnh phân bố khắp nơi trên Trung Vực, mà nếu muốn giành một danh ngạch để đi vào đại ngàn, thì cần đi thu thập những vật ở ba bí cảnh còn lại mà Mai gia trang đã bố trí, cũng coi như là rèn luyện cho hậu bối!” Mai Tuyệt Cơ điềm đạm nói, hắn cũng đã trúc cơ, nếu lần này đi rèn luyện, may mắn đột phá đến kim đan, biết đâu có thể tiến vào trọng điểm bồi dưỡng.
“Ba bí cảnh đó là ở đâu?” Hắn tò mò hỏi, sau đó cúi đầu giắt hồ lô vào đai lưng. Bộ dạng này của Túng Thiên Tỉnh khiến khoé môi của hắn ta giật giật, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao cũng đánh không lại.
“Song Tình Sơn ở bắc Trung Vực, Nam Đàm Thuỷ Vực ở nam Trung Vực, Đại Nho bình nguyên ở trung Trung Vực!” Ngập ngừng một chút, hắn cũng báo cho Túng Thiên Tỉnh, dường như ngầm thừa nhận hắn ta đồng hành.
“Những nơi này, ta ngược lại đã đi qua!” Thôi được rồi, vậy còn hơn trăm năm nữa Tuyệt Tình Đại Ngàn mới mở, nên đi dạo chơi ở những bí cảnh này trước xem sao. Không biết chín vạn năm qua, những lão hữu kia như thế nào rồi, hắn có chút phấn khích đây.
Vậy là, suốt hơn một tháng, hai người đi trên phi chu, tốc lực đi đến Song Tình Sơn ở Bắc Trung Vực. Những tiểu đậu đinh đã đưa cho người phụ trách của Mai gia trang nên cũng không có mối lo gì lớn.
Suốt một tháng đồng hành, Mai Tuyệt Cơ cũng thấy tác phong hành sự của Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta vui cũng uống rượu, buồn cũng uống rượu, uống say mèm thì nằm trên bong phi chu lẩm bẩm những thứ mà chính Mai Tuyệt Cơ nghe cũng đau đầu.
Tựa hồ phép tu từ gì đó, nhân hoá, ẩn dụ, so sánh các kiểu. Dù sao hắn cũng không hiểu, dứt khoát nhập định tu hành.
Một tháng sau…
Song Tình Sơn, tên cũng như thực. Nó là hai ngọn núi lớn tròn trịa, nhưng mà chưa ai có thể đi hết được Song Tình Sơn. Cũng không ai biết nó cao bao nhiêu, chứa bao nhiêu cơ duyên. Nhưng mà chín vạn năm trước, đã có tu sĩ tính được quy luật mở ra bí cảnh ở Song Tình Sơn, cứ 1314 năm thì nơi này lại mở ra một lần. Tu sĩ này, hắn cũng có quen.
Bí cảnh ở Song Tình Sơn không giống với những bí cảnh khác ở chỗ, đó chính là Song Tình Sơn có dính dáng đến nhân duyên kiếp này của toàn bộ tu sĩ Đại Nho giới. Nhân Duyên đại đạo vốn là thứ hư vô mờ mịt, nếu vậy người ta cũng sẽ không có câu “ép dầu, ép mỡ, chứ ai ép duyên bao giờ”.
Tu sĩ từ khắp nơi từ Trung Vực đến, ngoài cầu vận khí có thể khiến bản thân có thể mạnh lên, thì đôi khi cũng có vài người biết hàng, tới Song Tình Sơn để cầu cho bản thân một sợi tơ nhân duyên, có thể dễ bề tìm kiếm nhân duyên đời đời kiếp của bản thân.
Dần dần, xung quanh của hai người cũng đồng loạt xuất hiện những chiếc phi chu lớn nhỏ, hoa lệ có, đơn giản có. Cuối cùng không ngoại lệ đều là đâm về phía Song Tình Sơn.
Nơi này là một thung lũng lớn, xung quanh toàn là bình nguyên. Nhưng mà đột nhiên có hai cọc đá lớn lởm chởm xuyên thẳng từ đại địa lên tận trời xanh, xuyên qua vân vụ cuối cùng ngước lên cũng không thấy tận cùng. Hai cây cột đó chính là đường vào Song Tình Sơn.