Chương 10: Ta có một cành liễu.
Tất nhiên ở nơi nào có tu sĩ, nơi đó giao dịch. Để tiện cho tu sĩ giao dịch, bên cạnh lối vào Song Tình Sơn có kiến tạo một khu chợ, để giao dịch cũng như để nghỉ ngơi.
Túng Thiên Tỉnh ngó xung quanh, tay vẫn vung vẩy cây liễu, dường như đang tìm thứ gì đó. Mà sự xuất hiện của Túng Thiên Tỉnh cũng không gợi bao nhiêu sóng gió, bởi vì tu sĩ đến Song Tình Sơn để giao dịch không có một vạn cũng có chín nghìn.
Nhưng mà, người bên cạnh hắn là Mai Tuyệt Sơn thì lại khác, hắn xuất thân từ đại ngàn, nên nếu như có người ở đại ngàn ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra hắn.
Rao bán không dứt, bỗng nhiên Túng Thiên Tỉnh dừng chân ở một gốc cây liễu lớn. Nhìn xung quanh cây liễu này tuy không phải nổi bật nhất nhưng thắng ở xum xuê. Có vẻ nó đã sống rất lâu, thân nó sần sùi nhăn nheo như nếp nhăn của những cụ già. Xung quanh gốc cây này lại không có một gian hàng nào cả, tuy rằng ở gần đó bày bán vô cùng vô tận.
Lúc này, có một tu sĩ đi ngang qua, bèn hảo tâm mà nhắc nhở: “Có lẽ đạo hữu không biết, Song Tình Sơn Cốc vạn năm nay đều không cho phép tu sĩ đi đến gốc câu liễu đó!” Hắn dừng lại một chút, nhìn hai người sau đo nhỏ giọng: “Nương hơn vạn năm trước có kẻ cưỡng ép đi vào, đã bị cường giả của Song Tình Sơn Cốc diệt sát, các vị nên cẩn thận!”
“Đa tạ, nhưng ta đúng là muốn đi vào bên trong.” Túng Thiên Tỉnh chắp tay cười nói. Nghe thấy vậy Mai Tuyệt Sơn kinh ngạc, sắc mặt vô cùng đen muốn kéo lại hắn. Nhưng mà Túng Thiên Tỉnh còn làm như đương nhiên, cười nói.
Tên tu sĩ đó thoáng ngây ngẩn, nhưng rồi nói: “Ta nói Song Tình Sơn Cốc cấm nơi này…”
“Ta nghe rõ, đa tạ đã báo cho!” Túng Thiên Tỉnh bước vào bên trong, nơi này có vẻ đã có người đến chăm sóc. Cỏ mọc không dài quá, xung quanh trăm trượng là địa bàn của cây liễu được xây lên cẩn thận.
Cách trăm trượng đi ra ngoài là một bãi thảm cỏ xanh, chỉ cần bước vào nơi này, đã coi là địa phận của Song Tình Sơn Cốc.
Đi vào sâu bên trong, gần với gốc liễu, có hai tu sĩ đang đứng gác ở đấy. Thấy có người xuất hiện bèn kinh ngạc một chút, sau đó đồng loạt hét lớn.
“Người phương nào, dám xâm nhập địa phận của Song Tình Sơn Cốc? Mau chóng lui ra!” Hai vị tu sĩ này có vẻ đã đến Kim Đan kỳ, tiếng hét có thể khiến chu vi ngàn mét trở nên rung chuyển. Bọn họ nắm chặt v·ũ k·hí, mày mang ngạo sắc, nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh và Mai Tuyệt Cơ, nếu như hai người muốn tiến thêm một bước thì sẽ xảy ra một trận chiến vậy
“Tiền bối…” Mai Tuyệt Cơ chỉ có Trúc Cơ đỉnh, tiếng hét của Kim Đan như nh·iếp thẳng tâm hồn, khiến mặt hắn có chút trắng bệch.
Túng Thiên Tỉnh nghiêng người, chắn đi một bộ phận công kích của hai tu sĩ kia. Điều này khiến cho Mai Tuyệt Cơ có chút kinh ngạc, sau đó hai mặt rũ xuống, cũng cầm chặt chuôi kiếm của mình.
Chỉ tiếc tài nghệ không bằng người, lại chỉ khiến cho phiền phức kéo đến.
Tất cả thế lực nghe thấy động tĩnh, đều ngó bên này mà xem. Trận chiến giữa Nam Đàm tiên tử và đạo đồng của Đại Nho bình nguyên không dấu vết mà c·hết non, khiến cho những người muốn nếm dưa của toàn bộ thế lực rất ngứa ngáy.
Cho nên nghe rằng có hai tên tu sĩ không biết trời cao đất dày, xâm nhập nơi mà Song Tình Sơn Cốc quản hạt, lập tức mọi ánh nhìn đều đổ xô về phía đó. Mọi người đều bàn tán xôn xao, không biết là thần thánh phương nào mà to gan đến vậy.
“Đó là tu sĩ phương nào?? Thuộc thế lực nào?”
“Chưa gặp bao giờ? Chẳng lẽ là vô danh tiểu tốt?”
“Mới chỉ mới trúc cơ? Chẳng lẽ là tu sĩ không biết chuyện của cây liễu này nên vô tình xâm nhập!”
“Đó hình như là, đệ tử ngoại môn của Mai gia trang!” một tu sĩ nghi hoặc nói, lời này khiến người bên cạnh của hắn hứng thú.
“Mai gia trang nào cơ? Chưa nghe bao giờ?”
“Là Mai gia trang của Tuyệt Tình Đại Ngàn!”
[...]
Mà bên này, một đám thanh niên trên người mặc y phục màu xanh, tay phải cầm thanh kiếm. Nghe chúng tu sĩ thảo luận như vậy liền nhìn qua bên kia. Trong đó có một tên thanh niên đứng đầu, thần sắc vô cùng lạnh nhạt, hắn cũng nhíu mi, dùng thần thức quan sát mọi chuyện.
Thấy người đó quả thật là người của Mai gia trang, tên thanh niên đó mày kiếm khẽ dựng, trông có vẻ rất khắc nghiệt. Hắn bước ra một bước, trong nháy mắt đã đi đến gần gôc cây liễu. Đám người của Mai gia trang cũng theo sau.
“Mai Tuyệt Cơ?!”
“Mai Phong Đô sư huynh?” Mai Tuyệt Cơ khẽ chắp tay, có vẻ khá lạnh nhạt.
“Ngươi sao lại xâm nhập nơi quản hạt của Song Tình Sơn Cốc?” Hắn ngẩn người, sau đó nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, thấy không có chút linh lực ba động nào nên tưởng Túng Thiên Tỉnh chỉ là người hầu của Mai Tuyệt Cơ.
“Hồ đồ, còn không mau quay về! Sau đó cùng ta đi tạ lỗi với Song Tình thiếu chủ!” Mai Phong Đô khẽ quát, Mai Tuyệt Cơ khẽ lắc đầu sau đó nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tán cây liễu, bèn có chút bất lực thở dài.
Hắn làm sao, giống như có chút giống với người chăm trẻ vậy kia!
Mà lúc này Túng Thiên Tỉnh vẫn đang đắm chìm trong ký ức của chín vạn năm trước đây. Chín vạn năm trước từ khi thời đại hắc ám đi qua, mọi thứ đều là sơ khai. Ngay cả Đại Nho giới cũng vậy, lúc đó v·ụ n·ổ lớn Tu Chân giới vừa đi qua, mọi thứ đều phân chia lại.
Hắn không phải là tu sĩ đầu tiên bước ra khỏi nơi trú ẩn, cũng không phải là lứa cuối cùng. Hắn biết khá nhiều thứ so với những người cùng thời với mình, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Năm đó Song Tình Cốc Chủ, Song Tình Diệp vốn là huynh đệ của hắn. Hai người cùng kết bạn đi du lịch nhân gian, sau đó cùng nhau tu luyện, cùng nhau luận bàn, có thể nói thoả thoả là đôi bạn gánh nhau đánh quái thăng cấp!
Nhưng mà, Song Tình Diệp sau hơn vạn năm sau, lại biến mất, khiến cho tu sĩ Đại Nho giới hồi đó cũng lâm vào chấn động. Bởi vì thời đại hắc ám mới đi qua, Nguyên Anh đã là cự pháp một phương, mà Song Tình Diệp lúc ấy đã là Hoá Thần,tuy không phải Đại Thừa nhưng cũng là chuỗi đỉnh phong của Đại Nho giới.
Hắn biến mất, sao mà Đại Nho giới không chấn động cơ được!
Nhân thế đều cho rằng, Song Tình cốc chủ đời đầu biến mất, nhưng thực ra hắn không hề biến mất. Có lẽ bây giờ, cũng không hề c·hết, chỉ là…
Tiếng xôn xao từ xa truyền đến gần, sau đó tiếng người bàn tán càng lúc càng lớn.
Cơn gió gợi lên chút tà áo thô vải tang, Túng Thiên Tỉnh cúi đầu nhìn cành liễu trên tay, nhất thời có chút mơ màng không phân biệt được, đâu là trước kia, đâu là hiện tại.
“Người không phận sự, lui ra khỏi nơi này!” Song Tình Thập Tam bước đi đến, dung mạo lãnh lệ. Sắc mặt hắn cũng không được tốt, vì liên tục có người muốn nháo sự ở địa bàn mà Song Tình Sơn Cốc quản hạt.
“Ta có một cành liễu…” Túng Thiên Tỉnh cười nói, sau đó xoay người nhìn về phía Song Tình Thập Tam, khiến hắn ta không sờ được đầu óc, chỉ có thể nghi hoặc nhìn Túng Thiên Tỉnh.
Mọi người đều có chút không sờ được đầu óc, lúc này bỗng nhiên Mai Phong Đô xuất thủ. Hắn tiến lên một bước, một tay vung lên muốn chộp vào một bên vai của Mai Tuyệt Cơ. Mai Phong Đô vốn là Kim Đan chân nhân. Mà Mai tuyệt Cơ chỉ là một trúc cơ đỉnh, chênh lệch này khiến Mai Tuyệt Cơ suýt trở tay không kịp.
Mai Tuyệt Cơ khẽ lách người, cả cơ thể lấy một quỹ tích quỷ dị tránh đi bàn tay của Mai Phong Đô. Xương cốt của hắn kêu “lách cách” giống như đang nổ pháo, sắc mặt có chút vặn vẹo vì đau.
“Mai Tuyệt Cơ, nhanh chóng lui về!”