Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 7: Nhân quả!




Chương 7: Nhân quả!

Ánh lửa bập bùng, Hồng Nương hôm nay không tìm thấy A Châu, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nàng nương theo ánh sáng nơi trung tâm thôn xóm, đi về phía đó, chỉ thấy A Châu bị người ta trói ở trung tâm, hai tay đều bị xích sắt treo lên, chỉ còn thoi thóp một hơi.

Mà hai bên cánh tay của hắn, đều có vết cắt, máu chảy ra không dứt! Rơi xuống chiếc thùng gỗ bên cạnh, mà thôn dân tranh nhau múc từng bát, mồm to uống lên!

"Các ngươi đang làm gì!" Hồng Nương hét lớn một tiếng, sau đó muốn vọt đi vào, nhưng nàng dù sao cũng là phận nữ nhân, sức khoẻ không bằng thôn dân đang phát cuồng kia. Lập tức nàng bị chặn lại, cho dù cố liều bao nhiêu, nàng cũng không mảy may chạm đến góc áo của A Châu mảy may.

A Châu dường như cũng nghe thấy nàng gọi. Hắn ngẩng đầu, trên mặt là những v·ết m·áu đan dọc, ánh mắt của hắn đau xót nhìn về phía nàng, môi đóng mở nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể vô lực gục đầu xuống.

Sau khi no nê, những thôn dân bắt đầu để mắt đến tư sắc của Hồng Nương, dù sao nàng ta cũng là nữ nhân đẹp nhất Thiên Trường Thôn này.

"Anh em, hôm nay chúng ta phải chơi c·hết con đàn bà này hahaha!"

"Đúng, thường ngày ra vẻ làm cái gì, xem ngực xem mông kia hahaha!"

"Các người có lương thực dư, nhưng không lấy ra hết, tại sao tại sao? Vậy các người hãy c·hết đi hahaha!"

"Ngay từ đầu đừng nên làm như vậy, có lương thực, có lòng tốt cũng chính là cái tội!"

"Anh em, lên đi!"

[...]



Những lời nói điên cuồng kia, nhục mạ kia, như từng cái kim đâm vào trong lòng của Hồng Nương. Nàng nằm trên đất, hứng chịu cơn đòn roi từ những người thôn dân điên cuồng này, móng tay cắm vào trong đất, máu thịt lẫn lộn. A Châu vốn dĩ chỉ ngất đi mà thôi, nghe thấy tiếng kêu rên của vợ mình liền tỉnh lại, thấy chính người mình yêu thương bị h·ành h·ạ như vậy, đôi mắt hắn đỏ ngầu, liên tục giãy giụa!

"Các ngươi! Mau dừng tay, có gì cứ hướng ta tới, các ngươi đừng làm tổn thương tới nương tử của ta. Ta mặc các ngươi xâu xé, cho dù là ăn thịt uống máu, cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi!"

Tiếng cầu xin rên rỉ trong đêm, bỗng nhiên thật chói tai và châm chọc. Một tên đầu lĩnh đi đến, cắm mạnh thanh dao găm vào bụng của A Châu sau đó đảo mạnh. A Châu cắn răng, nhưng máu không ngừng tràn ra khỏi miệng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hồng Nương, bao hàm đau thương và xin lỗi.

"Aaaaaa… các ngươi đều phải c·hết!"

Thấy A Châu như vậy, Hồng Nương phát cuồng, đụng đến nàng có thể, nhưng không thể đụng đến A Châu của nàng. Một cột sét từ trên trời giáng xuống, trời quang mây tạnh bỗng nhiên mây đen kéo đến đùng đùng. Ẩn sâu trong đám mây, những tia sét như giao long cuốn lấy nhau sau đó cắm cọc xuống đại địa.

Thôn dân xem ngây người, sau đó không biết ai dẫn đầu hét lên một tiếng, tất cả bọn chúng chạy trốn tứ phương. Kiếp vân không chịu tán đi, thiên uy như ẩn hiện, cột sét gầm gừ mãi, thỉnh thoảng đánh vài lần xuống Thiên Trường Thôn biểu thị thiên uy.

Đôi mắt Hồng Nương đỏ ngầu, tóc dài bay múa, nàng nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh của A Châu, tay không có thể dễ dàng bẻ đi xiềng xích kia. A Châu mềm oặt ngã vào lòng nàng, cả người dậy mùi máu tanh.

"A Châu, chàng kiên trì một chút, ta có thể cứu chàng!"

"Nhất định, chàng không được nhắm mắt, không được ngủ, chúng ta còn chưa có một đứa con nữa mà!"

"Cầu xin chàng!"

Hồng Nương cầm lấy bàn tay không còn nguyên vẹn của A Châu, sinh lực như đại hà chảy vào trong cơ thể của hắn, nhưng cuối cùng lại thoát đi vì v·ết t·hương của hắn rất nặng, trái tim cũng bị quấy nát, tất cả chỉ là đan sàng trên cát mà thôi.

A Châu gượng mở đôi mắt yếu ớt nhìn nàng, những ngón tay của hắn nắm chặt dường như không muốn rời xa, muốn nói thành lời, nhưng mà cuối cùng chỉ hộc ra những tảng máu lớn. Cuối cùng, hắn triệt để lịm đi, ngón tay cũng buông bỏng bàn tay của Hồng Nương.



Hồng Nương ôm chặt t·hi t·hể của A Châu ngơ ngác, ngồi bên gốc cây gạo mười ngày mười đêm, nghĩ về khoảng thời gian trước A Châu vì nàng hái hoa, vì nàng ngắt thảo, nàng lại cười. Nàng cười rồi lại khóc, giống như ngốc tử vậy, cuối cùng, khi ngày thứ mười đến, nàng gục đầu xuống ôm chặt lấy thân xác của A Châu cứ như vậy yên lặng mà c·hết đi.

Theo đó, cây hoa gạo đầu làng trước giờ xanh um tươi tốt, trong một đêm bỗng nhiên héo khô, không còn chút sinh khí.

Tỉnh tiên sinh ngẩng đầu nhìn kiếp vân đã trôi đi, sau đó từng bước đi đến bên cạnh hai t·hi t·hể đang ôm nhau kia. Hắn điểm một chút vào mi tâm của hai người, sau đó ngẩng đầu nhìn lên cây hoa gạo. Một cỗ liên kết màu xanh từ trên cây gạo nối đến Hồng Nương, tuy rằng sinh cơ yếu ớt, nhưng xem ra vẫn còn sống.

Còn A Châu sao? Tỉnh tiên sinh hắn bí ẩn cười, sau đó thân hình của hắn đột nhiên biến mất.

[...]

“Mặt gương” trên tiểu viện của Hồ thiếu gia bỗng nhiên vỡ nát, vô vàn tinh điểm rơi xuống giống như pháo hoa bay đầy trời. Một vệt sáng màu cam nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó hoá thành hình hư ảo một cô gái mặc y phuc đỏ cam hoa lệ.

Mà Túng Thiên Tỉnh, đang ngồi giữa sân, thảnh thơi uống trà. Tuy rằng nửa đêm xuất hiện ở đây có chút không phải phép cho lắm.

"Ngươi là người phương nào?"

"Ta ư?" Hắn trầm ngâm, không biết trả lời thế nào, nhưng bộ dạng này trong mắt của Hồng Nương lại dường như càng thêm bí ẩn.

Rối rắm một hồi, hắn cũng không biết nên nói thế nào, liền vào thẳng vấn đề.



"Nói đi, tại sao lại quấy rầy vị Hồ thiếu gia này?"

"Chuyện này…"

Cho dù nhìn thế nào thì Hồng Nương cũng không thể thấy tu vi của Túng Thiên Tỉnh, mà tu vi của Hồng Nương chỉ ở ngưỡng Trúc Cơ đỉnh mà thôi, nàng không dám chắc có thể đánh lại người này.

"Ngươi có thể gọi ta là Tỉnh tiên sinh, còn họ thì… không tiện báo cho!"

"Tỉnh tiên sinh không biết, tiện th·iếp và kiếp trước của Hồ công tử có duyên, mối duyên này đã kết hơn ngàn năm nay, tiện th·iếp chờ đợi vị công tử đó chuyển thế, nay đã chờ được, ben ở lại đây, cũng chỉ muốn bên cạnh vị công tử này cho dù chỉ là ngắm nhìn…"

Túng Thiên Tỉnh tất nhiên là biết, kiếp trước A Châu và Hồng Nương chuyện đó hắn chứng kiến từ đầu đến cuối đây. Nhưng để tìm được chuyển thế của một người, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Hắn đứng dậy, đi về phía trước một bước, sau đó khẽ vươn tay. Một sợi tơ màu xanh từ thân thể của Hồng Nương bay về phía Túng Thiên Tỉnh. Khi Hồng Nương nhìn thấy sợi tơ màu xanh này, nàng vô cùng kinh ngạc, đây là sợi dây nhân quả của nàng và A Châu, không ngờ vị tiên sinh này có thể dễ dàng tróc ra như vậy.

Nhưng cảm nhận thấy trên người Túng Thiên Tỉnh cũng không có ác ý, liền chỉ có thể mặc sức mà nhìn.

[Nhân Hoá Đại Pháp!]

Hắn cúi đầu mặc niệm, sợi chỉ màu xanh trên tay bỗng hoá từ một sợi mỏng manh, nhân bản thành một sợi nữa. Hắn cất sợi còn lại vào hộp gỗ ném vào trong nhẫn trữ vật, một sợi còn lại đưa cho Hồng Nương.

Nàng ta cầm sợi chỉ nhân quả trên tay, bỗng nhiên có chút nặng trĩu nỗi lòng.

"Nhân yêu vốn thù đồ, sẽ không có kết quả, ngươi cho dù cố gắng, cũng sẽ không có kết quả gì. Nên là từ đâu liền trở về nơi đó đi!"

"Nhưng mà…"

"Hơn nữa, Hồ thiếu gia cũng không phải là A Châu!"

Hồ gia thiếu gia Hồ Duyên Tư cuối cùng cũng tỉnh, chuyện này giống như một sóng lớn ba động khắp Hồng Hoang Thành, ai ai cũng tò mò, là vị cao nhân nào, có thể giải quyết chuyện của Hồ phủ một cách dễ dàng như vậy.