Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 6: Hoa trong gương, trăng trong nước.




Chương 6: Hoa trong gương, trăng trong nước.

Cầm trong tay sợi tóc của Mai Tuyệt Cơ, hắn đặt bên cạnh bông hoa, linh lực rót vào trong mặt gương, sau đó một ánh sáng mỏng manh từ trong đáy gương hiện lên. Đây chính là một môn thuật pháp mang tên Hoa Trong Gương. Cái thứ đồ chơi này thường được tộc nhân Túng Thiên gia trêu chọc lẫn nhau.

Bởi vì chỉ cần lấy tóc của người và một vật nào đấy của không gian mà bản thân muốn cấu trúc bối cảnh, sau đó dùng thuật pháp này lấy khí tức (sợi tóc) tạo nên bản nhân của ảo ảnh thế giới trong gương. Cộng thêm một chút sinh khí của nguyên bản thế giới (hoa mẫu đơn) làm chất dẫn tạo nên bối cảnh không gian y như thật. Sau đó chỉ cần liên kết thuật pháp này với nơi mà mình muốn dòm ngó, đơn giản có thể khiến cho người bị lạc vào ảo cảnh này lừa gạt.

Cuối cùng cũng đã xong, Mai Tuyệt Cơ đang khoanh hai tay trầm tư bên cửa sổ, bỗng nhiên mắt trắng trợn sau đó đổ ầm xuống dưới nền nhà.

Mà ngay lúc này, ánh nến bên phòng của Hồ thiếu gia Hồ Duyên Tư cũng nhấp nháy vài lần sau đó bình thường lại.

Nếu nhìn từ trên cao, nương nhờ ánh trăng, khắp tiểu viện của Hồ thiếu gia giống như một tấm kính lớn hư ảo. Lấy những sợi tơ mỏng manh từ gương đồng trong sương phòng, tạo nên một bố cục lớn bao bọc lấy tứ phía, khiến cho mộng cảnh y như thật, thuật pháp quả nhiên không hổ ba chữ - Hoa Trong Gương.

Lúc này, cây hoa gạo đương khô quắt trong tiểu viện bỗng nhiên sinh cơ bừng bừng, cành lá xum xuê rợp trời. Rõ ràng mùa này không phải mùa hoa gạo nở, nhưng hết lần này đến lần khác hoa gạo lại nở vô cùng chói mắt và diễm lệ.

Từ trên đỉnh của cây gạo, một bông hoa đẹp nhất bỗng nhiên rụng cuống, hoá thành lưu tinh rơi xuống mặt “gương” đã được Túng Thiên Tỉnh bố trí.

[...]



Thiên Trường Thôn vốn dĩ là một thôn nhỏ trong khu vực quản hạt của Tuyệt Tình Đại Ngàn. Không có vương triều, cũng không có tu sĩ. Thôn dân chất phác, ngày ngày yên bình sống qua ngày. Bỗng nhiên một ngày, đầu thôn bỗng nhiên mọc lên một cây gạo vô cùng to lớn, thân nó rộng gấp ba, gấp năm những ngôi nhà của thôn dân ở đây.

Đáng lý mà nói, trong vòng một đêm tại sao cây hoa gạo lại có thể lớn nhanh như vậy? Chuyện này khiến cho lòng người trong thôn run sợ, vốn dĩ họ chỉ là phàm nhân, chuyện ma quỷ yêu quái tương đương với chuyện đại sự rồi. Thế là họ cho một thanh niên tên là A Châu ngược thôn về phía Tây, đi cầu tu sĩ về thôn, xem xét cây hoa gạo này!

A Châu không phụ sự kỳ vọng của thôn dân, cũng tìm được tu sĩ, nhưng trăm tu sĩ như một, cũng chỉ nói là cây hoa gạo này lớn nhanh hơn bình thường, không có yêu quái hại người ở đây.

Thôn dân nghe vậy cũng là yên lòng, và A Châu cũng trở về cuộc sống thường nhật như mọi hôm.

Hôm nay Thiên Trường Thôn bỗng xuất hiện một vị tiên sinh dạy học, hắn lưng còng, trên vai cõng một cái gùi lớn chứa sách, tay trái nhăn nheo chống cây gậy lọm khọm ấn xuống đất, gương mặt hiền hoà trông tiên phong đạo cốt vô cùng.

A Châu đi ngang qua, bỗng nhiên cảm thấy người này có chút quen quen, nhưng không nhớ gặp lại ở đâu, bèn giúp đỡ cõng gùi sách thay cho tiên sinh đó.

Xuân đến đông qua, chớp mắt cũng đã một năm. Vị tiên sinh kia cung an cư ở Thiên Trường thôn làm tiên sinh dạy học, mà A Châu trở thành thư đồng của lão, dạy bảo bọn trẻ trong thôn. Tư thực được đặt ở gốc cây gạo lớn, thỉnh thoảng cứ chiều về thôn dân đi ngang qua đây đều nghe thấy tiếng đọc sách văng vẳng.

"A Châu hôm nay huynh không giúp Tỉnh tiên sinh lên tư thục dạy học sao?"



"Không, nay tiên sinh bảo ta lên trên trấn mua chút đồ dùng!"

A Châu cười đáp, sau đó nhanh chân đi lên trên trấn mua đầy đủ giấy bút. Nhưng khi đi qua tiệm trang sức, hắn bỗng nhiên dừng lại, sau đó âm thầm mua một chiếc trâm cài bằng gỗ để tặng cho người thương.

A Châu một tháng nay, liên tục mơ gặp phải một cô gái. Cô gái ấy dung mạo xinh đẹp tự thiên tiên, thường mặc y phục màu đỏ cam, giọng nói như loan vàng, khiến A Châu mê đắm không thôi.

Tuy rằng trong mộng, nhưng A Châu cảm thấy bản thân mình rất có thể không tìm được ý trung nhân ngoài đời nữa, bởi vì hắn đã triệt để yêu cô nương trong mộng mất rồi!

Muốn đi đến Thiên Trường Thôn phải đi qua một đầu đại hà, chiều xuống mặt trời đã lặn, xung quanh con sống vốn dĩ cây cối trùng trùng. Lại không có chút tiếng chim chóc hay động vật nào, âm u vô cùng, khiến cho người đi qua tâm sinh e ngại.

Chẳng biết từ bao giờ sương mù nổi lên, chiếc cầu đi ngang qua dòng sông tràn đầy mê vụ. A Châu vốn là người trong thôn nên cũng không lo lắng cho mấy, liền an tâm đi qua. Nhưng càng đi hắn càng thấy lạ, vì sao đi mãi lại không tới bờ?

Bỗng nhiên một tiếng khóc vang lên, A Châu nương theo tiếng khóc đi đến, thì thấy một cô gái áo đỏ cam đang ngồi trên thành cầu ôm mặt khóc nức nở. Hắn bèn gặng hỏi: "Cớ sao đêm khuya, cô nương lại một mình khóc ở đây? Chẳng hay có phải không tìm thấy đường về nhà?"

"Th·iếp thân tìm lang quân nhiều lần như vậy, nhưng lang quân lại chẳng chịu đoái hoài đến th·iếp!"



"Cô nương…" Cô nàng quay đầu, A Châu sửng sốt bỗng nhiên mừng rỡ như điên, chạy vội đến nắm tay của nàng ta. Nàng ta không ai khác chính là cô nương trong mộng của hắn ta, trong lòng mừng rỡ không thôi, hắn lắp bắp nói.

"Ta… ta cũng tìm nàng thật lâu!"

Cứ như vậy, hai người dắt nhau về gặp Tỉnh tiên sinh, thấy nửa đêm A Châu mới về, Tỉnh tiên sinh cũng không tức giận. Mà khi A Châu dẫn cô nương áo đỏ cam về, ánh mắt Tỉnh tiên sinh nhìn A Châu lại càng hoà ái. Nhưng khi A Châu nói muốn cưới cô nương đó làm vợ, Tỉnh tiên sinh chỉ hỏi cậu ta một câu “có chắc chắn không?” mà thôi!

Cứ như vậy trong thôn ai cũng biết A Châu sắp thành thân cùng một cô nương xinh đẹp tên là Hồng Nương. Không ai biết nàng ta xuất thân từ đâu, nhưng cái gì nàng ta cũng không biết làm.

Tỉnh tiên sinh cũng không đuổi A Châu, vẫn để hắn làm thư đồng cho bản thân, cho nên chứng kiến hết thảy mọi việc diễn ra.

Nam đầu tiên A Châu và Hồng nương vẫn còn rất mặn nồng, nhờ A Châu mà Hồng Nương dần dần giống như một phụ nhân thực sự. Nàng ta không biết nhóm lửa A Châu sẽ dạy nàng. Nàng không biết nấu cơm, A Châu sẽ dạy nàng.

Hai vợ chồng họ mặn nồng mấy năm, nhưng chung quy không có một mụn con cái. A Châu vẫn nhất mực yêu chiều nàng ta, có thể vì nàng ta mà hái những bông hoa đẹp nhất, bắt con cá to nhất, may bộ y phục đẹp nhất mang đến trước mặt nàng, chỉ để thấy nụ cười bên môi của nàng.

Cứ như vậy, đã hơn mười năm đi qua, Tỉnh tiên sinh vẫn dạy học, còn vợ chồng A Châu vẫn chưa có một mụn con nào cả.

Năm nay Thiên Trường Thôn gặp phải h·ạn h·án l·ũ l·ụt, lương thực không còn một mảnh, n·ạn đ·ói hoàng hành.

Rất nhiều thôn dân phải đi xa xứ, những người ở lại đều là những người không có sức để đi khỏi thôn. Đại n·ạn đ·ói càng lúc càng dữ dội, thậm chí tội ác nổi lên khắp nơi, có người sẵn sàng dùng con cái của mình để đổi cho nhau cắt máu ăn thịt, tàn nhẫn vô cùng.

Một năm nay, A Châu ra sức cứu tế thôn dân, nhưng cuối cùng cũng chỉ là muối bỏ biển. Thôn dân Thiên Trường không có lương thực, trời đất cơ hồ bị bào mòn, cỏ cây trơ trọi không tha. Khi hết lương thực, ánh mắt hung ác của thôn dân bắt đầu đặt trên chính đồng loại của mình, mà A Châu chính là người họ nhìn lên đầu tiên.