Chương 65: 30 đồng xu.
"Chậc chậc chậc chắc lại là tranh mộc bài đấy!"
Một giọng nói cợt nhả vang lên bên tai của Túng Thiên Tỉnh, hắn ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bên cạnh mình đứng một thanh niên không biết từ bao giờ.
Tên thanh niên này tuy rằng gương mặt cợt nhả, nhưng mà khí tức trên thân lại chính là Nguyên Anh. Có vẻ như là đệ tử của gia tộc nào đấy ra mà lịch luyện.
Thấy Túng Thiên Tỉnh nhìn qua, tên thanh niên khẽ hất tóc, dường như rất am hiểu chuyện này mà chỉ vào trên không trung nói.
"Ngươi thấy hai người bọn họ đang đánh nhau chứ? Hai người bọn họ là đại diện cho hai thế lực tầm trung ở Trung vực. Bởi vì chỉ là tầm trung nên thực lực đệ tử cũng chỉ từ Kim Đan trở xuống, nên việc tranh c·ướp mộc bài tất nhiên là phải nhanh chóng một chút!"
Túng Thiên Tỉnh nghe đến chữ mộc bài, không hiểu tại sao. Nhưng mà hắn vẫn cố gắng nghe hết những lời mà tên thanh niên nói, sau khi thanh niên nói hết, hắn mới hỏi.
"Mộc bài lại là thứ gì?"
Nghe Túng Thiên Tỉnh hỏi ra như vậy, tên thanh niên chợt giật mình, sau đó trợn mắt nhìn về phía hắn. Dường như không thể tin được, Túng Thiên Tỉnh lại không biết mộc bài.
Tên thanh niên xòe lòng bàn tay, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một khối gỗ màu đen. Khối gỗ lưu chuyển một chút Nhân Duyên đại đạo trong đó, trên đó khắc một cành liễu sống động vô cùng.
Thấy Túng Thiên Tỉnh nhìn đến ngây người, tên thanh niên một lúc sau mới thu lại mộc bài sau đó liền nói tiếp.
"Đây chính là mộc bài, Song Tình Sơn đã qua 50 năm rồi, chủ yếu những cơ duyên đạt được ở trong 50 năm này đều chỉ là nhỏ lẻ mà thôi. Nếu nhắc đến muốn những cơ duyên lớn, thì phải chờ Nhân Duyên Hà mở ra!" Dừng một chút, hắn suy tư sau đó liền nói:
"Thời gian cũng sắp đến rồi, khoảng tầm một tháng nữa Nhân Duyên Hà sẽ mở ra! Khi Nhân Duyên Hà mở ra, ắt sẽ có mộc bài từ bên trong Nhân Duyên Hà bay ra, nhưng mà không phải ai cũng có thể tranh c·ướp được!"
Hắn ta như tiếc nuối mà nói, nhưng Túng Thiên Tỉnh thông qua lời của hắn, nói đại khái cũng biết Nhân Duyên Hà này là thứ gì.
Ở trong bất cứ bí cảnh nào, thì cũng sẽ có linh lực thai nghén hoặc là Đại Đạo thai nghén. Thứ mà linh lực tụ tập nhiều và thai nghén thì gọi là linh mạch.
Còn thứ mà Đại Đạo thai nghén thì cũng có thể gọi là đại đạo, nhưng mà sự khác nhau ở chỗ đó chính là Đại Đạo thai nghén có thể thai nghén ra bất kỳ thứ gì, miễn là nó tồn tại trong bí cảnh.
Song Tình Sơn tất nhiên cũng có thai nghén ra, nhưng mà ở thời đại của Túng Thiên Tỉnh, thứ mà Song Tình Sơn thai nghén ra, cũng chỉ nho nhỏ một đầu sông mà thôi.
Lúc đó hắn và Song Tình Diệp cũng không có đặt tên cho dòng sông này, nhưng mà sau 9 vạn năm, không ngờ dòng sông này lại trở thành một đại hà lớn, cất chứa bao nhiêu cơ duyên khiến cho tu sĩ điên cuồng.
Thấy Túng Thiên Tỉnh thất thần, tên thanh niên vỗ nhẹ vào vai hắn một cái, Túng Thiên Tỉnh khẽ bừng tỉnh sau đó nhìn về phía thanh niên.
"Ta họ Tạ tên là Trường Phong, còn ngươi tên là gì?" Tên thanh niên có vẻ rất thích nói nhiều, liên tục lẩm bẩm bên tai của Túng Thiên Tỉnh, khiến cho hắn rất bất đắc dĩ.
"Hơn nữa ngươi cũng rất là kỳ lạ, trên thân thể của ngươi không có một chút linh lực ba động nào. Tựa hồ giống như một phàm nhân thực thụ. Nhưng mà một phàm nhân, làm sao có thể tiến vào trong Song Tình Sơn cơ chứ!" Tạ Trường Phong nói ra nghi vấn của mình, dường như đang tự hỏi.
Nhưng mà khi hắn nhìn quanh, lại không thấy Túng Thiên Tỉnh đâu cả. Chỉ thấy bóng lưng xuất trần giản dị của hắn ta đi về phía xa.
Tạ Trường Phong vội vàng đuổi theo, sau đó vỗ vào vai của Túng Thiên Tỉnh một cái.
Túng Thiên Tỉnh lắc người, vừa tránh đi, khiến cho sắc mặt Tạ Trường Phong xấu hổ vô cùng.
"Nói đi cũng phải nói lại, ta nói nãy giờ vẫn chưa biết tên của ngươi đấy!"
Túng Thiên Tỉnh đáp: "Họ Túng Thiên, tên có một chữ Tỉnh."
"Thì ra là Tỉnh huynh đệ! ta ở khách điếm cách đây không xa, nếu ngươi không ngại có thể đi đến bên cạnh ta, coi như ngươi làm tiểu đệ cho ta thế nào?"
"Người là Tạ gia nào? Tạ gia của Đại Nho Bình Nguyên hay là Tạ gia của Nam Đàm Thủy Vực?" Túng Thiên Tỉnh liếc nhìn hắn một cái, sau đó bình tĩnh đi đến một quầy hàng nho nhỏ, dường như muốn xem xét cái gì đấy.
Tạ Trường Phong nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy khẽ giật mình.
"Ta là đệ tử của Tạ gia ở Đại Nho Bình Nguyên! Lợi hại nha Tỉnh huynh đệ chuyện này người cũng biết ư?" Hắn ta cảm thán nói, dường như chuyện tại sao có rất ít người biết.
Túng Thiên Tỉnh không đáp, sau đó đi về phía đông. Càng đi về phía này trong thành lại càng lộ ra vắng vẻ. Bởi vì bên này, cơ hồ đều là nhà của những người dân thấp kém, không có linh căn tu tiên.
Tạ Trường Phong đi theo Túng Thiên Tỉnh không có mục đích, nhưng hắn vô cùng kinh ngạc, tại sao Túng Thiên Tỉnh lại đi đến phía đông của Nhân Duyên Thành này.
"Tỉnh huynh, huynh đến đây làm gì? Nơi này cũng không có gì để xem!" Tuy rằng nói như vậy, hắn vẫn đi theo sau lưng của Túng Thiên Tỉnh hứng thú bừng bừng xem xét khắp nơi.
Túng Thiên Tỉnh liếc hắn một cái, cũng lười đi vạch trần. Sau đó đi xuống dốc thoai thoải, tiến đến một gốc cây bên cạnh dòng suối.
Nơi đây sơn thủy hữu tình, cạnh gốc cây cổ thụ này chính là một quán trà nho nhỏ, tên là Thông Thiên Trà Quán.
Quán trà này tuy rằng ở nơi thanh u, nhưng lại dường như không ai biết đến, vắng khách vô cùng.
Trong trà quán có một tiểu đồng ngủ gà ngủ gật, thấy khách tiến đến liền vội vàng đon đả chạy ra đón.
"Không ngờ Tỉnh huynh đệ lại biết được nơi sơn thủy hữu tình thế này. May mà ta đi theo Tỉnh huynh đệ, không là lại bỏ lỡ một nơi như thế này rồi!" Hắn ta thảnh thơi ngồi ở trên chiếc ghế, tiểu đồng thấy vậy vội vàng rót cho hắn một tách trà.
Túng Thiên Tỉnh thấy tiểu đồng muốn rót trà cho mình, liền che lại miệng chén trà, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên nói.
"Ta không đến đây để uống trà!"
Tiểu đồng cũng không tức giận cười ha hả nói: "Vậy khách quan muốn dùng gì? Nơi này cũng chỉ có trà mà thôi!"
"Ta nói Tỉnh huynh, nơi đây phong cảnh đẹp như vậy, ngươi lại còn kén chọn mà không uống trà?"
Túng Thiên tỉnh bình tĩnh nhìn qua Tạ Trường Phong sau đó nói: "Ngươi có ba mươi đồng hay không?"
Tạ Trường Phong dường như cảm thấy bản thân mình có thể nghe lầm rồi, ngay bây giờ mà Túng Thiên Tỉnh vẫn còn có tâm trạng để mà hỏi đồng xu ư? Không phải tu tiên giới đều dùng linh thạch để trao đổi hay sao?
Nhưng mà hắn vẫn thành thật nhìn vào trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó lục lọi hết những không gian trong đấy, cuối cùng cũng thấu đủ 29 đồng tiền.
"Chỉ…chỉ có 29 đồng tiền còn sót lại mà thôi, nếu người cần Linh Thạch thì ta có thể đưa cho, nhưng cần đồng xu thì hơi khó!" Tạ Trường Phong sắc mặt đỏ lên, hắn chưa bao giờ cảm thấy được bản thân xấu hổ như lúc nãy. Bởi vì đường đường là thiếu chủ của Tạ gia, mà lại không thể cho bằng hữu mượn đến 30 đồng xu.
Túng Thiên Tỉnh vươn tay đón lấy 29 đồng xu từ Tạ Trường Phong, sau đó khẽ suy tư.
Hắn đặt 29 đồng xu lên bàn, sau đó từ trong nhẫn trữ vật của bản thân đưa ra một đồng xu.
"Xem ra tất cả đều là ý trời!"
Tiểu đồng vẫn không tức giận mà yên lặng nhìn Túng Thiên Tỉnh, khi nhìn thấy hắn đặt 30 đồng xu lên bàn, ánh mắt của tiểu đồng sẽ nháy một cái dường như khá bất ngờ.