Chương 66: Ngẫu ý năm nay.
"Chẳng lẽ, với bản lĩnh của Thông Thiên trà quán, chẳng lẽ không biết mục đích ta đến đây là gì hay sao?"
Túng Thiên Tỉnh ngừng lại một chút, sau đó thâm ý mà nói. Đến cả Tạ Trường Phong cũng không biết, rốt cuộc Túng Thiên Tỉnh muốn làm gì.
Thấy vẻ mặt của tiểu đồng vẫn mỉm cười, dường như không có ý rời bước. Túng Thiên Tỉnh cúi đầu cười khẽ, sau đó từ trên bàn lấy do một tách trà trống không.
Từ bên hông của hắn lấy ra một chiếc hồ lô đã vơi gần hết rượu kết duyên, rót vào đầy chén.
Chén rượu màu xanh lam, giống như thiên hà quây quần trong chén trà, khiến cho người khác mê mẩn với mùi hương của nó.
Tạ Trường Phong kinh ngạc đến trợn tròn mắt, đây chẳng phải là rượu kết duyên của Song Tình sơn cốc, cho dù có trăm vạn linh thạch, cũng không thể mua được một chén hay sao?
Xem ra thân phận của Tỉnh huynh đệ này của hắn, cũng thâm khả bất chấp lắm đây.
"Hoàng khuyển truy hoan Hồng Lĩnh hạ,
Bạch vân ngoạ bệnh Quế Giang biên.
Thôn cư bất yếm tần cô tửu,
Thượng hữu nang trung tam thập tiền" *1*
Nghe Túng Thiên Tỉnh niệm lên bốn câu thơ này, trên mặt của tiểu đồng hiện lên sự kh·iếp sợ vô cùng.
Hắn đứng chôn chân ở đấy, không biết phải làm sao. Lúc này một lão già từ trong trà quán đi ra ngoài, người này thân hình câu lũ, khoác áo khoác đen, thần sắc âm u khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của lão ta ẩn sau dưới lớp mũ kia.
Lão ta đi đến ngồi đối diện với Túng Thiên Tỉnh và Tạ Trường Phong, sau đó khẽ vẫy tay với tiểu đồng.
Tiểu đồng bỗng nhiên hóa thành một sợi lưu quang, sau đó bay vào cây liễu cạnh đó, hoàn toàn biến mất không thể thấy một dấu vết gì nữa.
"Ngươi vẫn xấu tính như vậy, vẫn thích trêu chọc những đầu yêu linh vừa mới thành hình"
Khi lão già này vừa mới xuất hiện, lập tức Tạ Trường Phong cảnh giác vô cùng, bởi vì hắn không cảm nhận được trên thân của lão già này có linh lực. Nhưng mà khí tức nguy hiểm mà lão già này mang lại, là vô cùng lớn.
Khác với cảm giác ôn hòa nho nhã mà Túng Thiên Tỉnh mang lại cho hắn, lão giả này vô cùng thâm sâu, có lẽ tu vi trên hắn rất nhiều.
"Không có cách gì cả, nếu là như vậy, người cũng không chịu ra gặp ta!" Túng Thiên Tỉnh nhìn về cây liễu kia, rồi thản nhiên đáp.
Quang cảnh nơi này tự nhiên thanh u vô cùng, nhưng nơi đẹp như vậy lại phảng phất người ta không thể nhìn đến quán trà, vô cùng vắng khách. Tuy rằng gần với trung tâm nhân Duyên Thành.
"Đã chín vạn năm rồi, đừng nói đến chuyện ta có thể giúp ngươi, với tu vi của ngươi hiện tại, bây giờ thậm chí có thể thông tiên không phải sao?!" Lão già một bước cũng không nhường, Túng Thiên Tỉnh chỉ có thể cười khổ.
Mà Tạ Trường Phong, cũng không biết rằng hai người rốt cuộc đang nói về chuyện gì.
"Nói ra chắc có lẽ người không tin, ta bây giờ chỉ là một phàm nhân mà thôi!" Trầm ngâm một lúc, sau đó hắn nhìn về phía hướng hướng Nam. Nơi đó bầu trời đang dần đen lại, dường như đã sắp xảy ra một trận giông bão.
Lão già nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh, dường như đang cân nhắc lời nói của hắn.
"Hơn nữa thời hạn mười vạn năm cũng sắp qua đi, lời của Song Tình Diệp cũng sắp hết hiệu lực…"
Nghe thấy Túng Thiên Tỉnh nói vậy, lão già đứng lên sau đó chắp tay nhìn về hướng Nam. Bóng lưng lão ta vô tình, dường như không có gì có thể khiến cho lão ta mảy may rung động.
"Ta vẫn chưa tìm được người ta muốn tìm!"
"Cũng đã hơn 9 vạn năm, chắc ngươi cũng đã tìm hết Song Tình Sơn rồi. Nếu người còn tồn tại, thì chắc chắn sẽ tìm được. Còn nếu không tồn tại thì cho dù ngươi có chờ hàng ngàn vạn năm nữa, thì cũng không tìm được!"
Một hơi uống sạch rượu kết duyên, Túng Thiên Tỉnh tựa người vào ghế khẽ híp mắt.
Mà lúc này tiểu đồng trên cây liễu cũng quay lại, hắn ta run run bưng một tách trà đến để cho Tạ Trường Phong.
Tạ Trường Phong cũng không khách khí, sau đó một hớp uống cạn chén trà này.
Túng Thiên Tỉnh liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó khẽ buông tay. Một dòng linh lực bắn vào giữa trán của Tạ Trường Phong, khiến hắn ta ngơ ngẩn một lát, sau đó gục xuống bàn lúc nào không hay.
"9 vạn năm trước, ta vẫn tìm cho đến hiện tại. Ta không tin lại không thể tìm được!" Âm thanh của lão già ồm ồm, mang chút cảm xúc dường như rất kích động khi nhắc đến việc này.
Túng Thiên Tình trầm mặc một lúc, sau hắn đột nhiên nói.
"Với năng lực của 9 vạn năm trước, ta không thể giúp ngươi. Nhưng hiện tại, cho dù ta là phàm nhân, thì ta cũng có thể giúp ngươi đây, biết đâu còn có chút hi vọng!"
"Vô công bất thụ lộc, ngươi muốn lấy thứ gì từ ta?" Sau một khoảng thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng lão già cũng lên tiếng.
Hắn ta có thể cảm giác được thái độ của lão già buông lỏng, dường như rất có hứng thú với lời nói của hắn ta.
Túng Thiên Tỉnh khẽ vạch tay, không gian lập tức giống như bị đốm lửa ăn mòn, hóa thành từng đợt lĩnh vực bao phủ lấy toàn bộ quán trà này.
Bên trong lĩnh vực của hắn là một biển sa mạc tràn đầy nắng và gió. Không nhìn thấy điểm bắt đầu, cũng chả nhìn thấy điểm cuối. Chỉ có ánh dương gay gắt nóng chảy.
"Ta vô tình gặp được Luân Hồi Nhân!" Túng Thiên Tỉnh vừa dứt lời, lão già lập tức xuất hiện trước mặt của hắn ta.
Lão già thái độ cũng vô cùng bình thường, Luân Hồi Nhân trải qua vô vàn tuế nguyệt, có thể giữ được trí nhớ và tu vi của mình, thậm chí có thể thao túng thiên địa, coi trăm vạn năm chỉ là bàn cờ trong chớp mắt.
Những người như vậy nếu gặp được, tốt nhất không dây vào hoặc là diệt sát.
Nhưng bí mật của Luân Hồi Nhân, cũng chính là sự tò mò của toàn bộ tu chân giới, ai ai cũng ngấp nghé bí mật này.
Tương truyền nếu ai biết được bí mật này, có thể tinh thông kim cổ, thậm chí có thể nghịch chuyển thời gian. Biết được quá khứ tương lai, tính toán được vận mệnh sau này, thậm chí thay đổi cả Thiên Mệnh.
Khó trách lão già kích động như vậy.
Nên sự kích động ấy qua đi, đầu óc của lão già lại bình tĩnh lại. Lão ta bình tĩnh ngồi lại trên ghế, sau đó khẽ gõ gõ trên mặt bàn, dường như muốn thương lượng.
"Người nói điều kiện đi!"
"Ta muốn biết được thiên ý của Tình Chủ năm nay!"
Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh nói ra, sau đó nhấp một ngụm rượu. Hắn ta nhìn vào dưới đáy hồ lô, lúc này đã cạn hết rồi, có chút không cam lòng mà đậy lại.
Lão già trầm mặc, bởi vì điều kiện này khiến lão phải trả giá rất nhiều đấy.
Nhưng cho dù phải trả giá thế nào, lão ta cũng phải đạt được bí mật của Luân Hồi Nhân. Nếu không tất cả mọi thứ trong chín vạn năm, sẽ bị c·hôn v·ùi.
"Người đi theo ta đi!" Vừa nói xong, lĩnh vực của Túng Thiên Tỉnh biến mất, trong nháy mắt hai người đã xuất hiện ở Thông Thiên trà quán.
Lão già đi về phía trước, sau đó mở cánh cửa gỗ của quán trà. Túng Thiên Tỉnh đi vào bên trong quan sát một lượt bài trí ở đây, vô cùng đơn giản có mấy khay trà và bình trà.
Lão ta đi đến gần một bức tranh sau đó trầm ngâm đứng. Túng Thiên Tỉnh lại gần bên cạnh lão ta, cũng trầm tư quan sát bức tranh này.
Hắn ta khẽ vươn tay vuốt ve mép bức tranh, trong mắt chứa sự hoài niệm.
"Xem ra năm ấy Song Tình Diệp đưa bức tranh này cho ngươi, cũng là chuyện đúng!"
"Chỉ tiếc Song Tình Diệp đã biến mất, nếu không hai người các ngươi lại khiến ta đau đầu lại đấy!" Vừa dứt lời, lão ta kết ấn trên tay. Lão ta vẽ ra một đồ án quỷ dị màu đen, sau đó đồ án quỷ dị dung nhập vào trong bức tranh, trong chớp mắt đã biến mất.
Bức tranh trống không treo trên tường, bỗng nhiên phát ra kim quang nhàn nhạt, sau đó lộ ra diện mạo vốn có của nó.
*1: Được trích trong Tạp Thi Kỳ 1 của Nguyễn Du, Thơ chữ Hán Nguyễn Du, Trần Văn Nhĩ, NXB Văn Nghệ, 2007