Chương 64: Đứa trẻ kỳ lạ.
Túng Thiên Tỉnh trên tay cầm kiếm, sau đó chân lướt nhanh đi trên mặt đất. Nhưng tốc độ của hắn tuy rằng so với người thường rất nhanh, nhưng mà đối với những tu sĩ, lại chậm giống như rùa bò vậy.
Nửa ngày thời gian trôi qua, cuối cùng hắn cũng ra khỏi rừng rậm. Càng đi ra bên ngoài, thì người càng nhiều.
Hắn dừng lại ở một tòa thành, sau đó ngước nhìn lên trên thành này. Trên thành treo 3 chữ Nhân Duyên Thành.
Túng Thiên Tỉnh hoà vào đám người, áo bào trắng, dung mạo thường thường, lẫn vào trong đám người, khiến cho ai cũng không thể chú ý một người bình thường như vậy.
Hắn đi vào một quán trọ trông có vẻ nhộn nhịp, sau đó nghe ngóng tin tức.
Lúc này đang nghe ngóng tin tức, bỗng nhiên một tiểu đậu đinh nho nhỏ ngồi xuống trước mặt của hắn, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
"Ngươi là Túng Thiên Tỉnh!" Đây là một câu khẳng định, Túng Thiên Tỉnh ngước mắt nhìn lên sau đó khẽ nhăn mày.
Thấy Túng Thiên Tỉnh không đáp, đứa bé cũng nhìn chằm chằm hắn. Sau đó cả hai đột ngột im lặng, không ai nói chuyện trước với ai.
"Ta bấm tay tính toán, thấy người ấn đường đen kịt, có vẻ như đại họa sắp lâm đầu!" Tiểu đậu đinh giống như là một lão già vậy. Nhưng mà thực sự vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không hợp với gương mặt bầu bĩnh dễ thương này.
"Tổ tiên của ngươi không nói cho ngươi, ra đường không được phép nói bừa như vậy sao? Sẽ dễ bị người ta chặn đánh đấy?"
Hắn ta nhếch môi cười nói, sau đó chầm chậm rót một tách trà cho bản thân, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Nghe thấy Túng Thiên Tỉnh nói bừa như vậy, sắc mặt của tiểu đậu đinh vô cùng đen, tựa hồ hắn vô cùng không thích những lời nói ngông cuồng này.
"Người biết tổ tiên của ta là ai sao? Mà nói bừa như vậy?!"
"Vậy người biết ta là ai sao? Mà dám nói bừa như vậy?"
Cuộc nói chuyện cuối cùng vẫn lâm vào bế tắc, dường như câu hỏi ngược lại của Túng Thiên Tỉnh, khiến cho tiểu đậu đinh này lâm vào thế khó.
Đứa trẻ khẽ vươn tay, đột nhiên không gian bên trong quán dần dần thay đổi. Không còn tiếng ồn ào náo nhiệt của tu sĩ nữa, mà vị trí của của Túng Thiên Tỉnh cũng biến mất, thay vào đó là không gian trắng xóa hư không, như trên bờ biển.
"Ta chỉ thôi diễn được ngươi không phải là một người bình thường, cũng chỉ biết ngươi tên là Túng Thiên Tỉnh!"
"Xem ra bản lĩnh của Thôi Diễn nhất tộc, cũng chỉ như vậy thôi nhỉ?"
Nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy, đứa trẻ kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
May mà lĩnh vực này của hắn, đã c·ách l·y hai người khỏi không gian của Song Tình Sơn, nhưng mà hắn vẫn có chút hãi hùng kh·iếp vía.
"Ngươi… ngươi làm sao mà biết, ta là Thôi Diễn nhất tộc!"
"Ta nói rồi, đi ra ngoài lịch luyện thì không nên ăn nói hàm hồ. Người không tin, sẽ cho là người điên. Còn nếu người chấp nhất, thì sẽ bị chặn đánh. Thôi diễn nhất tộc tiên tổ, không phải là cũng từng bị vô vàn tu sĩ của Đại Nho giới, chặn đánh hay sao!"
Túng Thiên Tỉnh vừa dứt lời, đứa trẻ sắc mặt kinh hãi từ trên ghế đứng dậy. Lĩnh vực của hắn cũng vì vậy mà rung động từng hồi, sóng cuộn biển gầm, tựa hồ có thể xảy ra bão giông bất cứ lúc nào.
Những chuyện này đều là cơ mật trong tộc Thôi Diễn, làm sao mà Túng Thiên Tỉnh biết được??
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của đứa trẻ, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên chìm vào trong hồi ức xa xưa.
Năm xưa Thôi Diễn nhất tộc là một trong những tộc người mạnh mẽ nhất của Đại Nho giới, sau khi hắc ám kỷ nguyên trôi đi.
Thôi Diễn nhất tộc đã lường trước được, sẽ xảy ra kỷ nguyên Hắc Ám, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ để mà sống sót.
Thực lực của Thôi Diễn nhất tộc không cao, nhưng mà có thể thôi diễn tương lai, cũng có thể thôi diễn quá khứ. Chỉ cần điều gì mà Thôi Diễn nhất tộc muốn biết, thì nhất định có thể biết được.
Nhớ năm xưa khi tu chân giới còn thống nhất mực thể chưa phân ra làm ngũ giới. Sau khi Hắc Ám kỷ nguyên qua đi, thì Thôi Diễn nhất tộc ra vài vị vị đại đế tinh thông kim cổ.
Trong đó có một đại đế, vừa nhắc tên khiến cho vô vàn tu sĩ của tu chân giới của kỷ nguyên đó sợ mất mật. Người ta đặt cho đại đế đó một cái biệt danh, đó chính là Thôi Diễn đại đế.
Tương truyền khi Thôi Diễn đại đế xuất sinh, thì dẫn đến dị tượng trong tu tiên giới. Thậm chí là dẫn đến 81 đạo thiên lôi đánh xuống Thôi Diễn nhất tộc, nhưng rồi Thôi Diễn nhất tộc không biết bởi vì chuyện gì, mà che giấu chuyện này. Mãi đến khi Thôi Diễn đại đế trưởng thành, sau đó lịch luyện tu chân giới.
Lúc này danh tiếng của Thôi Diễn đại đế, mới dần dần được vô vàn tu sĩ của Tu Chân giới biết đến.
Có thể nói Thôi Diễn đại đế, là nhất chiến thành danh.
Vào thời đại kỷ nguyên đó, Thôi Diễn đại đế tuy rằng không phải là người mạnh nhất, nhưng mà lại là người đánh bại những người mạnh nhất trong thời đại kỷ nguyên đó.
Bởi vì lợi dụng sự tinh thông kim cổ, có thể biết trước được tương lai, nhưng biết trước được tương lai, cũng không phải là tất cả đối với vị đại đế này.
Điều đáng sợ mà tu sĩ sợ Thôi Diễn đại đế, đó chính là hắn ta có thể thôi diễn công pháp. Thậm chí cả nhân duyên, nhân quả quá khứ và huyết mạch.
Những thứ gì có thể thôi diễn, đều thôi diễn được cả, có thể nói vào kỷ nguyên đó, Thôi Diễn đại đế là người đáng sợ nhất, không ai có thể phủ nhận điều này. Người ta gọi kỷ nguyên này là Thôi Diễn kỷ.
Đứa trẻ này không ai khác chính là thiếu gia của Song gia, Song Định Hải.
Nhưng thực chất vị này có phải là thiếu gia của Song ra hay không, thì Túng Thiên Tỉnh cũng không muốn đi nghiên cứu cho lắm, bởi vì người này có vẻ là hậu nhân của Thôi Diễn đại đế, chỉ là đang mượn xác hoàn hồn mà thôi.
Cũng có thể loại trừ khả năng mượn xác hoàn hồn, nhưng cho dù là lý do gì, cũng không liên quan đến hắn ta.
Song Định Hải ban đầu từ vẻ mặt nghi ngờ, sau đó đến hoài nghi rồi cuối cùng kh·iếp sợ.
Những điển tịch khúc chiết về những thứ này, đều là cơ mật trong Thôi Diễn nhất tộc, sao Túng Thiên Tỉnh lại có thể biết được?
Cho dù Hắc Ám kỷ nguyên qua đi, thì Thôi Diễn nhất tộc vẫn là một trong những thế lực lớn của Đại Nho giới, nhưng mà không phủ nhận sự xuống dốc nghiêm trọng này.
Thôi Diễn kỷ, chính là thời kỳ mà vô vàn tu sĩ triều bái Thôi Diễn nhất tộc.
Thôi Diễn kỷ kéo dài hơn một ức năm, cuối cùng cũng biến mất trong dòng sông thời gian. Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, sự hưng thịnh của Thôi Diễn nhất tộc và thực lực mạnh mẽ của Thôi Diễn đại đế.
"Ngươi…. Ngươi! Tại sao ngươi biết những việc này, nói mau!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ búng tay, lĩnh vực bỗng chốc biến mất không còn một gì nữa, hóa thành từng quang điểm, du nhập vào trong thân thể của Song Định Hải.
Cứ như vậy tiếng ồn ào náo nhiệt, lại truyền vào trong tai của Túng Thiên Tỉnh. Hắn khẽ lắc đầu sau đó cầm hồ lô của mình đi ra ngoài.
Mà Song Định Hải, vẫn chưa hoàn hồn khỏi những lời mà Túng Thiên Tỉnh đã nói.
Khi hắn giật mình bừng tỉnh, thì đã không thấy thân hình của Túng Thiên Tỉnh đâu cả. Chỉ có thể bực bội mà đi ra ngoài tìm kiếm xung quanh.
Túng Thiên Tỉnh không hề biết rằng Song Định Hải đang tìm mình. Hắn ta tự do tự tại đi dạo trong thành, tò mò nhìn bốn phía. Bởi vì sống trong hệ thống không gian lâu lắm, hắn rất sợ sự im lặng, ngược lại thích những nơi náo nhiệt.
Bỗng nhiên lúc này xung quanh càng ngày càng náo nhiệt, Túng Thiên Tỉnh bất giác bị chen ra tận bên ngoài của con đường.
Chỉ thấy những tu sĩ xung quanh, đều ngước nhìn về phía một phương, Túng Thiên Tỉnh bất tri bất giác cũng ngước nhìn về bên đó.