Chương 63: Thời hạn 50 năm.
Toàn bộ cuộc chiến, cứ như vậy mà lãng xẹt kết thúc.
Túng Thiên Tỉnh nhìn mấy ngọn núi đã bị san thành bình địa, chỉ có trước mặt ngôi miếu nhỏ này mới không bị tổn hại gì cả.
Mai Tuyệt Cơ sắc mặt trắng bệch, nhưng mà thần thái vô cùng vui vẻ.
Khi nhìn những tu sĩ la liệt dưới đất, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Hồi lúc đó vừa mới bị hệ thống thả ra khỏi không gian, cũng vừa bước vào Song Tình Sơn. Sau khi g·iết c·hết Nam Nhạc Lịch, hắn đã không tiện tay mà thu lấy nhẫn trữ vật, bởi vì trước kia hắn muốn thứ gì, đều được vô vàn tu sĩ bán cho nhân tình.
Nhưng hiện tại hắn đã không còn là một đại năng Đại Thừa kỳ như trước nữa, cho nên vấn đề linh thạch cũng là mối quan tâm lớn đấy.
Thấy Túng Thiên Tỉnh đứng ngơ ngẩn, nhìn những cái xác nằm trên chiến trường. Mai Tuyệt Cơ bỗng nhiên đi đến bên cạnh.
"Tiên sinh muốn làm chuyện gì sao?!"
Nghe Mai Tuyệt Cơ nói vậy, Túng Thiên Tỉnh khẽ bừng tỉnh, sau đó hắn vuốt vuốt mũi, chỉ vào những cái xác của tu sĩ hiện tại rồi nói: "Ngươi nói xem, chúng ta có nên siêu độ cho bọn họ không?"
Mai Tuyệt Cơ không hiểu nhìn Túng Thiên Tỉnh.
Tràng cảnh lâm vào sự im lặng đáng sợ vô cùng. Bỗng nhiên Duyên Cẩn Không cười lớn, bởi vì hắn nhớ đến ẩn ý sau hai chữ "siêu độ" này, sau đó chen vào nói.
"Ý của hắn là, nhẫn trữ vật!"
"Khụ!" Mai Tuyệt Cơ ho một tiếng, sau đó cũng nghẹn cười. Hắn ta khẽ gật đầu, sau đó tiến lên trước những tu sĩ này thành thạo lột ra nhẫn chữ vật của bọn họ.
Người đ·ã c·hết, có thể xóa đi thần thức, cứ như vậy nhẫn trữ vật thành nhẫn vô chủ.
Tổng cộng được hơn 120 nhẫn trữ vật còn nguyên vẹn, còn những nhẫn trữ vật khác, đã bị hủy hoại không có loại một thứ gì nữa.
Túng Thiên Tỉnh tiến đến, đưa hết tất cả 120 nhẫn trữ vật cho Túng Thiên Tỉnh.
Túng Thiên Tỉnh cũng không làm bộ mà nhận lấy, chỉ vì linh thạch mà chính hắn phải bán nhân tình cho Dung Phượng Cơ đấy.
Tất cả mọi người quay vào bên trong Nhân Duyên Miếu.
"Người hiện tại đang ngộ đạo, phải chăng muốn đi lịch luyện ở Song Tình Sơn một phen?" Túng Thiên Tỉnh tiện tay cắm vài nén nhang trước tượng của ông Tơ bà Nguyệt, sau đó đi ra ngoài sân nhìn Mai Tuyệt Cơ và Duyên Cẩn Không.
Mai Tuyệt Cơ im lặng một chút, sau đó khẽ gật đầu. Hắn mới chỉ là Kim Đan tu vi mà thôi. Tuy rằng ngộ đạo, nhưng mà không thể phủ nhận rằng tu vi hiện tại của hắn vô cùng thấp kém.
Chuyện lịch luyện, cũng là để cho bản thân một cơ hội để rèn luyện, sau đó nâng cao một bước cảm ngộ thần thông của đại đạo.
Nghe những lời của Mai Tuyệt Cơ, Túng Thiên Tỉnh khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Mà lúc này Duyên Cẩn Không cũng trở về Nhân Duyên thôn, hắn đã một tháng không trở về, chắc chắn Nhân An Vũ sẽ rất lo lắng.
[...]
Một tháng sau.
Mai Tuyệt Cơ cầm thanh kiếm, sau lưng áo bào trắng tung bay, như một kiếm khách chính trực thực sự. Hắn quay lại nhìn ngôi miếu nhỏ ở trên núi, trong mắt đầy vẻ quyến luyến.
Nhưng rồi cuối cùng, hắn vẫn dứt khoát ra đi. Bởi vì hắn biết hắn cần nâng cao năng lực của bản thân, để sau này bản thân có thể trợ giúp được Túng Thiên Tỉnh.
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc xuân đến rồi thu đi.
Nhân Vệ Lĩnh và Ngô Yên Dũng cũng đã trở lại Nhân Duyên Miếu.
Ròng rã 30 năm, Nhân Anh có lên thăm Nhân Vệ Lĩnh vài lần, nhưng rồi cũng không lên nữa. Bởi vì hắn biết hiện tại con trai của hắn đã là người tu đạo, khó mà có thể liên quan gì đến Nhân Duyên thôn nhỏ bé nữa.
Trong khoảng thời gian này, Túng Thiên Tỉnh cũng qua lại Nhân Duyên thôn để mà se duyên.
Những đứa trẻ khi hắn mới đến, hiện tại cũng đã biến thành ông lão bà lão gần 50 tuổi.
Thời gian để lại dấu vết trên người họ, nhưng chẳng mảy mai để lại dấu vết trên người Túng Thiên Tỉnh.
Hôm nay là ngày cuối cùng hắn ở lại Nhân Duyên thôn se duyên, cũng chính là thời hạn 50 năm sắp tới.
Túng Thiên Tỉnh đi dạo trong thôn, thấy từng ngôi nhà quen thuộc, cũng
Xó những gương mặt quen thuộc phong sương.
Đi dọc đường tất cả mọi người đều nhận ra hắn, sau đó nhiệt tình chào đón. Túng Thiên Tỉnh cũng giản dị mà đáp lại, cuối cùng nửa ngày mới đến nhà của thôn trưởng.
Thôn trưởng khi thấy Túng Thiên Tỉnh đến, vội vàng ra đón. Theo sau là một nữ nhân trung tuổi, chính là Nhân An Vũ.
Mà bên cạnh nàng ta, có một tên trung niên nam nhân, đó chính là Duyên Cẩn Không biến thành.
Có lần Túng Thiên Tỉnh cũng hỏi qua Duyên Cẩn Không, tại sao lại cố chấp như vậy. Nhưng Duyên Cẩn Không chỉ cười nói.
Ta mỗi đời đều biến thành một thân phận khác nhau, có thân phận là thương gia, ám vệ, hoàng đế, tiều phu, khất cái. Mỗi lần biến thành những thân phận như vậy, ta đều gặp được nàng, không ngoại lệ nàng đều lương thiện và hỏi han ta như những lần đầu gặp.
Có những lúc, ta cũng muốn từ bỏ lắm chứ. Nhưng mà ta biết nếu rằng ta từ bỏ, thì ta nhất định sẽ hối hận. Thay vì để ta và nàng ngẫu nhiên gặp được, thì tại sao lại không trở thành ta cố tình gặp nàng cơ chứ.
Mỗi kiếp qua đi, ta đều học được rất nhiều bài học từ nàng. Nhưng không có kiếp nào mà nàng đồng ý tu tiên cả. Nếu là không đồng ý, thì ta sẽ đồng thuận theo nàng, cũng coi như một đôi bích nhân không phải sao?
Túng Thiên Tỉnh trầm mặc, sau đó khẽ lắc đầu theo thôn trường vào trong nhà.
Thôn trưởng dường như càng già cả hơn 50 năm trước hắn gặp được, nhưng nét mặt của ông ta tỏa sáng.
Trà quá tam tuần qua đi, Túng Thiên Tỉnh nói ra mục đích của mình đến đây để tạm biệt, ai ai cũng kinh ngạc. Thôn trưởng cũng mê mang một lúc, sau đó liền thoải mái cười nói.
"Tiên nhân, người tu tiên vốn là tìm cách thọ ngang trời đất. Như vậy một nơi cũng không thể nào mà giữ chân ngài mãi được, sớm muộn gì ngài cũng sẽ ra đi, đó là quy luật mà thôi!"
Dừng lại một chút, lão ta ngả người vào ghế sau đó an tường mà nói.
"Ta có lẽ là thôn trưởng may mắn nhất trong những thôn trưởng của Nhân Duyên thôn. Bởi vì ta không phụ tổ huấn của tổ tiên, cũng không phụ truyền thừa của thượng thiên, tìm được chính tiên nhân thực thụ. Như vậy ta đã có thể yên tâm xuống dưới suối vàng, mà gặp mặt với những tổ tiên của ta rồi!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ gật đầu, sau đó nói: "Ông có nguyện vọng gì không? Ta có thể giúp ông thực hiện nó!"
Nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy, thôn trưởng sau đó liền lắc đầu nói.
"Đời này của ta, sống đã thoải mái đến cực điểm, đã không còn nguyện vọng gì nữa rồi!"
Đêm nay trời lại lạnh thêm một chút, vô vàn bông tuyết bay đầy trời, dưới nền đất cũng đọng không ít tuyết.
Túng Thiên Tỉnh từng bước từng bước đạp trên tuyết, sau đó im lặng mà quay lại nhìn căn nhà mà thôn trưởng đang ở. Ánh lửa bập bùng như đuốc trong đêm, rồi hắn cười khẽ, cứ như vậy thân hình biến mất dưới màn tuyết trắng xóa.
Rất lâu về sau, Nhân Duyên thôn để lưu truyền về truyền thuyết của một tiên nhân, đã xuất hiện trong thôn.
Tiên nhân quản h·ạt n·hân duyên trong Nhân Duyên thôn, xây một ngôi miếu tên là Nhân Duyên Miếu.
Tương truyền người đến cầu không dứt, cầu gì được nấy, cơ hồ rất linh thiêng.
Cuối cùng thôn trưởng của Nhân Duyên thôn, đã từng truyền một lời nói rằng.
"Tiên nhân chính là thần hộ mệnh của Nhân Duyên thôn, chính là chân chính tiên nhân mà Nhân Duyên thôn muốn tìm!"
Lời nói như vậy khiến cho những thôn xung quanh xôi trào, ai ai cũng biết Nhân Duyên thôn luôn tìm kiếm tiên nhân, theo lời của tổ tiên truyền lại.
Nhưng chuyện đã qua mấy vạn năm, vẫn không tìm được. Mọi người nghĩ đều là lời không thực tế mà thôi, nhưng mà cuối cùng Nhân Duyên thôn lại tìm được vị tiên nhân đó, chẳng phải rất là kỳ lạ hay sao? Nhưng đây chỉ là lời nhạc thoại, cũng không ai dám thực sự đến Nhân Duyên thôn để tra hỏi.