Chương 62: Bên ngoài xôn xao.
"Ngươi có vẻ biết khá là nhiều đấy!" Hắn ta thâm ý nói, sau đó nhìn về Túng Thiên Tỉnh dường như muốn nhìn thấu hắn.
Nhưng mà cho dù hắn xem xét có bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể mà xem được, rốt cuộc Túng Thiên Tỉnh rốt cuộc mạnh nữa đến mức nào.
"Ta không nhìn thấu ngươi!" Hắn ta tiếp tục nói, nghe như vậy Túng Thiên Tỉnh cũng không có dao động gì cho lắm.
Thấy vậy Luân Hồi nhân lại càng tán thưởng hơn, có lẽ thời đại này chân chính phong vân sắp tới rồi.
"Thân thể này nếu có chọc gì đến ngươi, thì ngươi cứ việc xử lý. Nhưng mà có một việc ta muốn nhờ ngươi, đó chính là đừng nghiền nát thần hồn của hắn, cũng coi như bán cho ta một nhân duyên, ngươi thấy thế nào?!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ lắc đầu, sau đó hắn nhìn về phía Luân Hồi Nhân mà nói: "Có vẻ như kiếp luôn hồi này của người khá thất bại đấy! Người này tuy rằng có tuổi thơ bất hạnh, nhưng mà lại tàn nhẫn vô cùng, có thể lợi dụng hơn ngàn tu sĩ huyết tế chỉ để muốn g·iết ta!"
Hắn ngập ngừng một chút sau đó hướng về phía Luân Hồi Nhân mà cười khẽ: "Ngươi muốn ta tha cho thân thể này một mạng, nhưng mà ai có thể tha cho những tu sĩ kia một mạng cơ chứ?!"
Hắn ta nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy khẽ giật mình, chẳng phải cũng chỉ hơn ngàn tu sĩ thôi sao? Tu chân giới vốn tàn nhẫn, c·ướp giật cơ duyên không phải là ít. Thậm chí còn có đại năng vì c·ướp bảo vật mà có thể đổ sát một tòa thành.
Nhưng người này lại tựa hồ giống như rất quan tâm đến mạng người thì phải?
"Ta cũng không ngăn cản ngươi g·iết hắn, chỉ là ngươi có thể g·iết nhục thân, nhưng thần hồn của hắn thì ngươi hãy giam lại giúp ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình?"
"Hơn nữa thời đại này sắp kết thúc và sắp mở ra một kỷ nguyên mới. Sau khi mở ra một kỷ nguyên mới, ta có thể thức tỉnh đến lúc đó ta bảo vệ ngươi 1000 năm như thế nào?"
Túng Thiên Tỉnh trầm mặc không nói gì cả, dường như đang cân nhắc điều kiện của Luân Hồi Nhân.
Luân Hồi Nhân thấy vậy cũng bình tĩnh, dường như kiên nhẫn đối với hắn vô cùng rẻ mạt.
"Ta nghĩ mục đích của ngươi trong phương ngàn kế muốn giữ lại thần hồn này, có vẻ là vì đây là thần hồn cuối cùng, cũng là kiếp luân hồi cuối cùng ngươi bắt buộc phải thức tỉnh nhỉ?" Hắn khẽ lắc đầu sau đó búng một ngón tay, không gian xung quanh lập tức nước tràn ra bốn phía. Lỗ hổng không gian bắt đầu vỡ nát, đây là dấu hiệu cho việc Khổ Chi Đại Đạo đã đến cực hạn, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
"Ta có nguyên tắc của bản thân, quá tam ba bận ta không thể giúp ngươi chuyện này. Nhưng ngược lại có thể thương lượng một điều kiện khác!"
Luân Hồi Nhân im lặng một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh.
Mà lúc này ở bên ngoài tràng cảnh vô cùng thảm thiết, hơn trăm tu sĩ đã tự kết liễu bản thân mình, máu chảy lênh láng xác người khắp nơi.
Mà lúc này hắc bạch lão nhân cũng không chịu được sự thống khổ của bản tâm, nên hay người đều tự bạo, hóa thành từng đợt xương máu vung vẩy.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên hai mắt trợn to lên, thân thể toàn là vết cào của chính bản thân hắn. Dường như hắn bị chính ký ức đau khổ khơi gợi này, h·ành h·ạ đến mức người không ra người ma không ra ma.
Hắn cười thảm một tiếng, vừa cười nước mắt vừa chảy ra ngoài. Lặng lẽ cầm một thanh đao lên, tự kết liễu chính bản thân mình.
Thanh tao cứa qua cổ, đường máu phun ra. Hắn ta ngã nhoài xuống đất, trong giây phút mơ hồ ấy hắn dường như nhìn thấy một nữ nhân dịu dàng phá không đi đến. Trên người của nữ nhân bao phủ vầng sáng hiền hòa, dang tay đối với hắn.
Hắn khẽ mỉm cười muốn vươn tay lên, đối với bóng hình đó. Nhưng cuối cùng lại không thể chạm được.
Một giọt nước mắt hối hận rơi xuống đại địa, sau đó biến mất không còn một gì nữa. Mà môi của hắn cũng đóng mở nghẹn ngào, thốt ra hai chữ: "mẫu thân!"
[...]
Lúc này bên ngoài Song Tình Sơn lặng ngắt như tờ.
Vô vàn tu sĩ bị uy áp của Nguyên chủ Đại Nho Bình Nguyên, ép đến quỳ rạp dưới mặt đất.
Thậm chí có người không chịu được, còn trực tiếp phun ra máu tươi sau đó ngất xỉu.
Song Tình cốc chủ Song Tình Cửu phất tay, hóa giải uy áp này, khiến cho tất cả mọi người thở phào một hơi.
Mà lúc này bỗng nhiên Nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên, chính là tên trung niên nam nhân quen thuộc, mà Túng Thiên Tỉnh nhìn thấy trong ảo ảnh của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên.
Lão ta đập một chưởng xuống trên bàn, chiếc bàn chia năm sẻ bảy, sau đó lão ta phi thân muốn xông vào trong Song Tình Sơn.
Tuy rằng sắc mặt của Nam Đàm vực chủ cũng kém không ngớt, nhưng mà nàng ta cũng không làm ra hành động nào nông nổi, giống như Nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên.
Lúc này, khi mà Nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên muốn dừng sức mạnh cưỡng ép mở ra Song Tình Sơn, thì một cỗ linh lực như sóng lớn phất lên, nhẹ nhàng hóa giải thế công của hắn ta.
"Cơ Minh, ngươi đừng có mà làm chuyện hồ đồ, nơi này là Song Tình Sơn chứ không phải là địa bàn Đại Nho Bình Nguyên của các người!" Song Tình Cửu quát lớn, trên người không giận tự uy.
"Tránh ra!" Nguyên chủ của Đại Nho Bình nguyên là Cơ Minh đối diện với Song Tình Cửu, thần sắc của hắn kích động vô cùng chỉ vào Song Tình Sơn.
"Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên c·hết trong Song Tình Sơn, chuyện này Song Tình Sơn cốc ắt hẳn phải bàn giao chứ nhỉ?" Cho dù đứa con này của hắn có c·hết, thì hắn cũng có vô vàn đứa con khác. Nhưng mà chuyện hắn tức giận ở đây là, chính đứa con này lại c·hết trong bí cảnh Song Tình Sơn, c·hết một cách lãng xẹt như vậy, trong tay một phàm nhân sâu kiến.
"Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, tìm kiếm cơ duyên để có thể trường sinh bất tử. Cho dù vô tình bỏ mình, thì cũng là cái giá phải bỏ ra cho việc sơ suất!" Song Tình Cửu, dừng lại một chút sau đó châm chọc mà nói tiếp:
"Huống hồ là Đại Nho Bình Nguyên cho người t·ruy s·át tên phàm nhân đó trước, rõ ràng tên phàm nhân đó chẳng làm gì cả! Đây cũng gọi là nhân quả đấy, cũng như chuyện của hơn ngàn năm trước một trong 24 Thiên Cung, thế lực thuộc về Tru·ng t·hượng đẳng của Nam Đàm Thủy Vực bị diệt, đúng không Cơ Minh!"
Nghe thấy bí mật của mình bị Song Tình cốc chủ nói toạc ra, Nguyên chủ của Đại Nho Bình Nguyên tuy rằng tức giận, nhưng không thể làm gì khác được. Bởi vì nếu luận về tu vi thì hắn và Song Tình cốc chủ ngang nhau. Nhưng luận về ngộ tính và thiên phú thì Song Tình Cửu lại nhỉnh hơn rất nhiều.
Cho dù hôm nay hắn có nổi bão tại đây một trận sống c·hết với Song Tình Cửu, cũng không thu được quả ngọt gì. Hơn nữa có thể khiến cho phía Nam Đàm Thủy Vực ngư ông đắc lợi.
Cân nhắc xu tị lợi hại trong đó, Cơ Minh bỗng nhiên lật mặt, hướng về phía Song Tình Cửu mà cười một tiếng, tốc độ lật mặt còn hơn cả lật sách.
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, rồi lại dịu xuống dưới khiến cho tất cả tu sĩ ở đây không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì tránh khỏi một trận đại chiến giữa hai cỗ thể lực lớn.
Nhưng rồi trong lòng của bọn họ, đều không hẹn mà khắc ghi cái tên Túng Thiên Tỉnh vào trong lòng.
Cái tên này khiến cho hai cỗ thế lực lớn như Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Thủy Vực ăn mệt rất nhiều lần.
Thậm chí người này dường như còn không có tu vi, chỉ là một phổ thông phàm nhân mà thôi, điều này vô cùng đáng sợ đấy.
Cơ Minh quay trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó nhìn thẳng qua vị trí của Nam Đàm Vực Chủ. Chỉ thấy nàng ta cười khẽ, giống như là không nghe hiểu mọi chuyện vậy.
Mọi người đều là nhân tinh, sao có thể không hiểu những gì mà Song Tình cốc chủ nói lúc nãy chứ, chỉ là giả vờ ra bên ngoài là không hiểu bởi vì lợi ích mà thôi.