Chương 61: Luân Hồi Nhân.
Lúc này một hình ảnh xuất hiện trước mặt của Túng Thiên Tỉnh.
Nơi này lầu son gác tía, một tòa cung điện nguy nga sừng sững ở trên đỉnh núi. Mà bao quanh là vô vàn những bong bóng trôi nổi, có lẽ đây là một thủy cung chẳng hạn.
Túng Thiên Tỉnh nhận ra, nơi này đây chính là Nam Đàm Thủy Vực.
Mà ở nơi này chính là một trong 24 thiên cung Nam Đàm Thủy Vực.
Cái tên Nam Đàm Thủy Vực chỉ là tên gọi chung chung của 24 thế lực sống dưới đáy biển.
Bọn họ không phải Nhân ngư, là nhân loại. Nhưng từ 9 vạn năm trước đã thích nghi và sống dưới đáy biển, công pháp tu luyện cũng là liên quan đến thủy hoặc băng.
Hắn ta không biết Nam Đàm Thủy Vực mà Dung Phượng Cơ nói thuộc về loại thế lực nào. Nhưng mà chắc chắn Nam Đàm Thủy Vực mà vị Nam Đàm Nguyệt kia, chắc chắn không phải là thượng tầng thủy vực.
24 thủy vực cũng phân chia đẳng cấp, thế lực 10 thủy vực là thuộc về hạ đẳng thủy vựng. 10 thủy vực tiếp theo thuộc về trung đẳng thế lực. Còn lại 4 tòa thủy vực to lớn nhất, thuộc về thượng tầng thủy vực.
Nơi này nguy nga lộng lẫy đại khí như vậy, chắc chắn thuộc về tru·ng t·hượng thủy vực.
Túng Thiên Tỉnh lắc người đi vào bên trong thiên cung. Hắn nhìn xung quanh, nơi nơi được bố trí sa hoa đến mức dùng thủy tinh châu để mà thắp sáng.
Lúc này một tiếng quát tháo vang lên, sau đó linh lực hóa thành từng đợt sóng lớn đâm thẳng ra ngoài.
Túng Thiên Tỉnh khẽ nhíu mày, nhìn những công kích này xuyên qua thân thể của bản thân.
Hắn bây giờ đang ở trong ký ức, cho nên có thể không bị tổn thương gì cả, nơi này cũng chỉ là thế giới trong ký ức hình thành mà thôi.
Lúc này, một tiếng khóc ỉ ôi truyền đến. Túng Thiên Tỉnh đi vào bên trong, sau đó nhìn thấy một tràng cảnh vô cùng thảm thiết.
Dưới đất thủy binh nằm nghiêng ngả, thủy khí xung quanh cũng nhuộm đầy huyết tinh chi khí. Lúc này một phụ nhân đang quỳ ở giữa trung tâm đại điện, trên người là chằng chịt v·ết t·hương, mà đứng ở trên ngai vàng có một tên trung niên nam nhân.
Trung niên nam nhân sắc mặt hờ hững lạnh nhạt nhìn phụ nhân dưới mặt đất. Tuy rằng trong mắt có một chút không tha, nhưng mà cuối cùng đã biến thành dã tâm và tàn ác.
Nữ nhân hấp hối ở dưới đại điện ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, sau đó cười thảm một tiếng: "Thì ra tất cả đều là âm mưu của ngươi. Năm đó người vô tình từ trên mặt đất đi xuống Nam Đàm Thủy Vực và gặp gỡ ta, cuối cùng cũng chỉ là một âm mưu thôi phải không?!!"
"Đúng vậy! Tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi! Ngươi còn trăn trối gì cứ nói ra, bản tọa sẽ thành toàn cho người!" Nam nhân từ trên bảo tọa đi xuống, sau đó cao cao tại thượng mà đứng trước mặt nữ nhân.
Nữ nhân là đã đứng dậy, trên mặt bi thảm, nhưng khí chất vẫn là tuyệt sắc. Nàng ta sẽ lau đi v·ết m·áu trên mặt sau đó vươn tay chạm vào gương mặt của nam nhân, nam nhân cũng không tránh mà trực tiếp nhìn thẳng nàng ta.
"Người ẩn nhẫn lâu như vậy, lừa ta hơn 100 năm cuối cùng cũng chiếm được cái ngôi này. Có lẽ phụ thân ta c·hết cũng liên quan đến ngươi phải không?!"
Nam nhân không đáp, chỉ im lặng. Nhìn thấy cảnh này nữ nhân đại khái cũng biết đáp án, nàng ta ôm trọn lấy nam nhân sau đó trong tay bỗng nhiên hình thành một băng nhận, muốn xuyên thẳng vào trái tim của nam nhân.
Nhưng trung niên nam nhân cảnh giác vô cùng, linh lực bùng nổ đánh bay nữ nhân ra khỏi. Sau đó hắn khẽ vươn bàn tay, vô số thủy khí tụ tập trong lòng bàn tay của hắn, sau đó lao nhanh về phía nữ nhân.
Chỉ trong nháy mắt nữ nhân đã biến thành một cái xác c·hết không nhắm mắt, ánh mắt trợn trừng trừng, tuyệt vọng và oán hận vô cùng.
Lúc này tiếng trẻ con khóc vang lên, sau đó chạy đến trước mặt của nữ nhân khẽ lay nàng ta.
"Mẫu thân.. mẫu thân! Mau tỉnh lại đi, mau mở mắt ra nhìn ra đi. Tranh nhi hứa sẽ không hư hỏng nữa Tranh nhi thề! Mẫu thân mau mở mắt ra đi."Thấy nữ nhân không có động tĩnh gì, nam hài trừng mắt oán hận nhìn về phía tên trung niên nam nhân.
"Phụ thân là người xấu, phụ thân đã g·iết c·hết mẫu thân! Mau trả lại của mẫu thân lại cho con!!" Nam hài hét lớn, sau đó tụ tập thủy khí trong lòng bàn tay muốn đâm về phía tên trung niên nam nhân. Nhưng mà sức của hắn, làm sao có thể đấu với tên nam nhân này chứ? Chỉ thấy cổ áo của nam hài bị xách lên, sau đó đối mặt với tên nam nhân đấy.
"Nếu con ngoan ngoãn, ta còn có thể giữ cho con lại một cái mạng. Nhưng nếu con muốn nghịch ta, thì ta chỉ còn cách g·iết c·hết con mà thôi!" Nam nhân khẽ buông ngang, nam hài trực tiếp ngã xuống dưới đất.
Sắc mặt vô hồn, như người bị khống chế. Ngay từ thời điểm đó, hắn đã biết phụ thân yêu thương mình chẳng qua chỉ là một vở kịch mà thôi.
Trung niên nam nhân khẽ vẫy tay, một đoạn ký ức từ trong đầu của đứa bé bay ra ngoài, sau đó tiêu tán trong không trung. Lúc này trên mặt của đứa trẻ dường như ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ rời đi, nam nhân không hề biết ánh mắt sợ hãi và oán hận của nam hài ánh lên.
Người này chính là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên. Nhưng tại sao thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên lại xuất thân từ Nam Đàm Thủy Vực?
Chuyện này phải kể đến trên thân thế của trung niên nam nhân. Nam nhân này chính là một phương chủ của Đại Nho Bình Nguyên, sau khi xuống Nam Đàm Thủy Vực liền âm mưu lật đổ một trong những thủy cung của Nam Đàm Thủy Vực. Cho nên khi lật đổ thành công, đã trở về Đại Nho Bình Nguyên.
Lúc này quang cảnh lại thay đổi, trong nháy mắt hắn ta đã xuất hiện ở một cao nguyên rộng lớn.
Cao nguyên này đất đá lởm chởm, cơ hồ không nhìn thấy một ngọn cỏ nào cả. Lơ lửng trên không trung là một tòa thành rộng lớn.
Túng Thiên Tỉnh cũng nhận ra nơi nào, đây chính là Đại Nho Bình Nguyên.
Bỗng nhiên Túng Thiên Tỉnh cảm giác được bản thân bị nhìn trộm. Hắn ngước mắt nhìn lên không trung, sau đó nhìn thấy một tên thanh niên đang đứng ở giữa cổng thành, chắp tay nhìn hắn.
Không thể nghi ngờ người này xuyên thấu qua ảo cảnh của Khổ Chi Đại Đạo, trực tiếp nhìn thấy thân hình của hắn.
Túng Thiên Tỉnh có chút kinh ngạc, nhưng rồi lòng lại bình tĩnh xuống dưới.
"Xem ra phong vân lại bắt đầu sắp nổi lên, có người tu luyện ra Khổ Chi Đại Đạo rồi đấy ư?"
"Ngươi không phải là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, ngươi rốt cuộc là ai?" Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh mà nói, trong giọng nói có vẻ nghi vấn.
"Ngươi đã có thể xuyên thẳng qua Khổ Chi đại đạo, trực tiếp đi vào trong ảo cảnh chắc chắn cũng là một kẻ ngộ đạo. Để ta đoán xem nhé? Có lẽ ngươi tinh thông Nhân Duyên đại đạo nhỉ?" Thấy Túng Thiên Tỉnh im lặng không trả lời, tên thanh niên hạ từ cổ thành xuống.
Sau đó hắn ta đứng trước mặt của Túng Thiên Tỉnh, hắn ta khẽ vuốt ve gương mặt của hắn ta, sau đó cười thành tiếng, vô cùng châm chọc mà nói.
"Xem ra lần luân hồi này của bản thiếu có vẻ chọc phải người không nên chọc rồi đấy!" Hắn ta ngập ngừng một lúc, sau đó dường như có chút không quen thuộc thân thể này mà nói: "Xem ra ngươi với thời đại này rất quen thuộc nhỉ?"
"Nếu ta đoán không lầm, chắc hẳn ngươi là Luân Hồi Nhân nhỉ??" Túng Thiên Tỉnh suy tư một lát sau đó mọi chuyện cũng đã rõ ràng rồi: "Trong giọng điệu của người nhắc đến thời đại này, thời đại kia. Mà tu chân giới tồn tại hơn mấy trăm ngàn vạn năm, thời đại này kết thúc lại đến thời đại kia, những người nhắc đến như vậy cũng chỉ có Luân Hồi Nhân mà thôi!"