Chương 60: Tu Tiên vốn là khổ, khổ sao vẫn tu tiên?
"Đúng vậy nên là lúc kết thúc rồi!" Thân hình của Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên kỳ dị mà xuất hiện lại trên chiến trường.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên mắt như một nứt ra. Hắn ta không cam lòng mà hét lớn: "Không thể nào!!! Chẳng phải ngươi đã bị hút vào trong U Minh chi địa hay sao???"
Ngay cả Hắc Bạch lão nhân cũng không thể tưởng tượng nổi, mà nhìn Túng Thiên Tỉnh.
Túng Thiên Tỉnh cắm mạnh Thuận Thiên kiếm xuống đất. Toàn bộ những tu sĩ ở đây, đều cảm nhận được kiếm khí lăng lệ của thanh kiếm này.
"Hahaha liền biết, sao ngươi có thể dễ dàng c·hết như vậy được!" Đoạn nói, hắn phi thân xuất hiện bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh. Mà lúc này hắn ta cũng chú ý đến thanh kiếm mà Túng Thiên Tỉnh cắm dưới mặt đất: "Thanh kiếm này… không đơn giản đâu!"
Lúc này trận địa của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên, cơ hồ không còn một ai có thể chiến đấu. Hắn ta nhìn về phía Hắc Bạch lão nhân, sau đó mắng hai câu "phế vật"
Tuy rằng Hắc Bạch lão nhân sắc mặt rất xấu, nhưng mà cũng không phản bác lại, chỉ im lặng phất hai thanh trận kỳ.
Những tàn mảnh của thân thể U Minh sứ giả đang dần dần lành lại. Hắc Bạch lão nhân cười khặc khặc: "Công nhận Túng Thiên Tỉnh ngươi rất mạnh, nhưng mà U Minh sứ giả vẫn còn. Ngươi đừng có vênh váo, hôm nay cũng chính là ngày c·hết của ngươi!"
Nhưng lúc này, không biết từ đâu bay đến một con chim thì tước, đậu trên mái đình của Nhân Duyên Miếu.
Nó hót vài tiếng, vang vọng lên thẳng trên trời xanh.
Bầu trời còn xám xịt khi nghe thấy tiếng hót này của nó, bỗng nhiên trời quang mây tạnh, những áng tường vân từ phía đông dâng lên. Vô vàn những chim chóc từ bốn phương tám hướng đều hướng về phía Nhân Duyên Miếu kêu lên loạn xạ, dường như có thứ gì đó kinh khủng đang muốn xuất thế.
Dưới gốc cây liễu của Nhân Duyên Miếu, ở đó có một tảng đá hình người ngồi yên lặng bất động hơn 20 năm.
Hiện tại những màn rêu phong trên thân thể của tảng đá này bỗng nhiên nứt ra, sau đó rơi đầy đất.
Cuối cùng lộ ra thân thể của một thanh niên, người này không ai khác chính là Mai Tuyệt Cơ.
Hắn mở bừng đôi mắt, Mai Tuyệt Cơ bây giờ so với Mai Tuyết Cơ lúc trước, tựa hồ như hai người khác nhau.
Lúc này thân thể của hắn vờn quanh một trận khí lãng, hắn khẽ phất tay, khí lãng này hóa thành lốc xoáy xông thẳng ra bên ngoài, phá nát cả cổng miếu sau đó đập vào thân thể của Hắc Bạch lão nhân.
Trận kỳ cũng như vậy mà vỡ nát, U Minh sứ giả trong nháy mắt không tụ tập được, thân thể hóa thành tàn lửa tiêu tán trong không trung.
Ánh mắt của Mai Tuyệt Cơ có chút sắc bén, lại có chút t·ang t·hương, như trải qua vô cùng vô tận của khổ ải.
Hắn khẽ di chuyển thân mình muốn đứng lên, nhưng xương cốt của hắn bùm bùm vang. Cuối cùng hắn biến mất trong đình viện, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh.
Hắc Bạch trận kỳ bị hủy, Hắc Bạch lão nhân cũng bị phản phệ liên tục phun ra máu tươi.
"Mai Tuyệt Cơ xuất quan chậm trễ, mong Tỉnh tiên sinh thứ tội!"
Hắn sẽ khom người sau đó hướng về tính thiên tình bái một cái thật sâu mà túng thiên tình cũng không tránh mà nhận lấy.
"Xem ra.. ngươi đã ngộ đạo!" Lúc này Duyên Cẩn Không bỗng nhiên cười nói.
Mai Tuyệt Cơ nghe vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà khẽ gật đầu.
Toàn trường nghe thấy hai từ ngộ đạo, lặng ngắt như tờ.
Hai chữ "ngộ đạo" như một cây búa lớn tạ vào trong lòng mỗi người ở đây. Phải biết hơn 3.000 Đại Đạo, không phải ai cũng có thể ngộ được và hiểu được.
Trong những thiên kiêu của Trung vực, cơ hồ rất ít người có thể ngộ ra một đại đạo của bản thân.
Ngộ đạo phải xem cơ duyên cũng phải xem khí vận. Quan trọng là ngộ đạo, tức là đã thành công khi bước lên con đường tu tiên. Nếu không c·hết yểu sau này chắc chắn sẽ thành tựu đại đế.
Như Túng Thiên Tỉnh ngộ ra Nhân Duyên đại đạo, cũng là một trong hơn 3.000 đại đạo.
"Đạo của ngươi là gì?"
Mai Tuyệt Cơ nghe vậy khẽ xoay người nhìn về phía của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên và hắc Bạch lão nhân, cùng hơn trăm tu sĩ còn sót lại trên chiến trường.
"Tuyệt Cơ thiên tư ngu dốt, hơn 3.000 Đại Đạo ngộ ra Khổ Chi Đại Đạo!"
Túng Thiên Tỉnh nghe vậy khẽ cau mày, cũng khá bất ngờ bởi vì Mai Tuyệt Cơ lại ngộ ra Khổ Chi đại đạo.
Tất cả mọi người hít hà một hơi, Khổ Chi đại đạo ư? Hơn 9 vạn năm trước, à không phải, nói trước cả hơn 9 vạn năm trước Khổ Chi nhất đạo, cũng rất nổi tiếng trong Tu Chân giới đấy.
Tương truyền Tu Chân giới còn chưa phân ra làm ngũ giới, đã có vô vàn thiên kiêu. Trong đó có một thiên kiêu tu luyện Khổ Chi đại đạo.
Đại đạo của tên thiên kiêu này, xuất thần nhập hóa, cơ hồ khi mà thi triển có thể đồ sát hơn mấy chục tòa thành trong một cái chớp mắt.
Người đời đặt cho hắn là Khổ Đại Đế. Nhưng sau khi tu chân giới phân thành Ngũ giới, thì Khổ Đại Đế đã biến mất trước thế nhân, không còn tung tích gì nữa.
"Cũng chỉ là sơ nhập đại đạo mà thôi, cũng đừng phách lối. Hôm nay bản thiếu ta nhận tài không bằng người, nhưng một trận chiến này phải chiến tới cùng. Hôm nay cho dù ai đến cũng phải táng mạng ở nơi này!" Lúc này thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên âm trầm nói.
Nói không ghen tị là dối lòng, bởi vì đến bây giờ hắn cơ hồ không thể ngộ ra đạo nào, cho chính bản thân hắn cả.
Một kẻ vô danh tiểu tốt chỉ mới Kim Đan mà cũng có thể ngộ ra đại đạo, đúng là khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt.
"Trận chiến này rất khó tránh khỏi, chỉ mong tiên sinh có thể yểm trợ, để ta có thể thuận lợi khai chiến đầu tiên khi ngộ ra đại đạo." Mai Tuyệt Cơ ngập ngừng một chút, sau đó nhìn qua thanh kiếm dưới đất rồi nhìn Túng Thiên Tỉnh nói: "Tuyệt Cơ biết giải quyết những người này đối với tiên sinh là chuyện dễ dàng, nhưng vẫn mong tiên sinh thành toàn cho nguyện vọng này!"
Túng Thiên Tỉnh chắp một tay sau lưng, khẽ gật đầu coi như chấp thuận.
Đến vào thời điểm này, chướng ngại đã bị Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không giải quyết hết. Những thứ râu ria còn lại, coi như là cho Mai Tuyệt Cơ rèn luyện vậy.
Mai Tuyệt Cơ khẽ nhắm mắt lại, sau đó một cỗ huyền diệu từ thân thể hắn lan ra bốn phía.
"Tu Tiên vốn là khổ, khổ sao vẫn tu tiên… tiên sinh đã nói với ta câu này, ta chiêm nghiệm 20 năm cuối cùng cũng chỉ hiểu một chút. Hôm nay đành bêu xấu vậy!" Khổ đại đạo thi triển đến cực hạn, bao bọc xung quanh thân thể của hắn, cũng bao vây lấy toàn bộ trận chiến này.
Mọi người đều bị chính cỗ khí thế này chấn nh·iếp.
Sau đó không hiểu sao tất cả mọi người đều xuất hiện vẻ thống khổ trên mặt.
Những tu sĩ sắc mặt yếu kém, như lâm vào khổ ải. Cơ hồ có tu sĩ cầm đao lên, một đao kết liễu chính bản thân mình.
Liên tục như vậy trong sân đã có hơn chục người tự kết liễu, máu tươi vẩy ra xung quanh. Tất cả những người này khi c·hết đi, gương mặt đều mang vẻ khổ cực đến tận cùng.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên cũng sắc mặt vô cùng dữ tợn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, giống như lâm vào ma chướng.
Nhưng thực chất hiện tại, hắn đã lâm vào một thế giới khác, một thế giới chứa vô vàn khổ ải.
Túng Thiên Tỉnh khẽ vươn đầu ngón tay, những sợi tơ này liên kết với nhau. Sau đó đâm vào trong thân thể của những người đang lâm vào Khổ Chi đại đạo.
Hắn cũng không bất ngờ cho lắm, tất cả đều trong sự tính của bản thân hắn mà thôi.