Chương 59: Kiếm tên Thuận Thiên.
Khi hắn đến gần muốn nhìn kỹ thanh kiếm này, trăm ngàn kiếm khí từ bốn phương tám hướng giống như lạc hoa trảm về phía hắn. Túng Thiên Tỉnh khẽ vẫy tay, toàn bộ kiếm khí giống như bị cái gì đó chặt nát, tiêu tán trong không khí.
Trí thức của thanh kiếm này cho dù mạnh, nhưng mà hiện tại bản thân nó đã bị phong ấn, khó có thể phát huy được sức mạnh chân chính của nó.
Rất nhanh Túng Thiên Tỉnh đã đến gần thanh kiếm này, ở cạnh thanh kiếm có một chiếc bia lớn khắc chi chít chữ. Túng Thiên Tỉnh đưa mắt, đọc toàn bộ những dòng chữ này.
"Kiếm tên Thuận Thiên, cũng chính là thuận theo ý trời. Tu Tiên giả trước kia đều lầm tưởng rằng tu tiên chính là nghịch thiên mà đi, nhưng mà nghịch thiên chính là trái với ý trời, nếu như thiên đạo không chấp nhận tu tiên, sao có thể hình thành linh khí trời đất…"
Thuở xưa khi mà ngũ giới vẫn còn là hỗn độn, có sáu thứ xuất hiện trong hỗn độn hư không, sau đó dần dần thai nghén trở thành bản nguyên của một thế giới.
Trong khi năm thứ khác hình thành nên thế giới riêng của mình, thì có hai vật bỗng nhiên thu nhập vào nhau. Một phần là một quyển sách, một vật còn lại là một thanh kiếm. Chỉ tiếc thanh kiếm tuy rằng mạnh hơn quyển sách, nhưng mà kiếm ý trên thanh kiếm lăng liệt vô cùng, khó lòng mà hình thành một thế giới riêng biệt được. Chỉ có thể sống nhờ trong bản nguyên thế giới, của quyển sách hình thành.
Nhưng sau đó thế giới được quyển thiên thư đó thai nghén, thì bỗng nhiên thanh kiếm lâm vào ngủ say, không ai biết tung tích.
Túng Thiên Tỉnh cau mày, đọc đến dòng này phía dưới. Tuy rằng khó khăn, nhưng mà văn tự đứt gãy một số chỗ, cũng khó mà nhận ra được là viết về cái gì, nhưng hắn vẫn kiên trì đọc hết.
Nhưng mà quả thực cái bia này, khiến hắn không khỏi nhớ đến việc ngũ đại thế giới trong Tu Chân.
Túng Thiên Tỉnh trầm mặc một lát, ít nhất hắn biết kiếm này tên là Thuận Thiên. Tuy rằng lai lịch không rõ ràng, nhưng có lẽ là một thanh thần kiếm.
Linh lực của Túng Thiên Tỉnh hóa thành từ kiếm khí, chém thẳng về phía những dây xích này. Nhưng mà khi linh lực va vào dây xích, một cỗ phản chấn linh lực truyền lại bên mình, khiến cho Túng Thiên Tỉnh trở tay không kịp, bị cỗ sức mạnh này đâm cho lăn xuống dưới, suýt ngã xuống dung nham nóng bỏng.
Có vẻ như với tu vi hiện tại của hắn, khó có thể mà chặt đứt xiềng xích này.
"Ta lại không tin không thể nào hàng phục ngươi!" Túng Thiên Tỉnh khép ngón tay, vạch tiến lồng ngực, sau đó 3 giọt tinh huyết của hắn, lơ lửng trên không trung.
Ba giọt máu này xuất hiện, làm cho dung nham trong U Minh chi địa sôi trào. Cả không gian dường như bị đứt gãy, liên tục toé ra ánh lửa.
Nếu để ý kỹ, chỉ thấy trên những giọt máu này chứa đựng vô vàn đạo vận ấn ký huyền bí, một giọt máu như chứa cả thế giới, đây chính là tâm đầu huyết của Túng Thiên Tỉnh.
Giọt máu này tiến thẳng về phía của Thuận Thiên kiếm, sau đó du nhập vào trong thanh kiếm. Không gian của U Minh chi địa bỗng nhiên rung động, sau đó vô vàn dung nham từ dưới đất phun trào, tạo thành một tràng cảnh vô cùng đáng sợ.
Ba giọt máu thành công dung nhập vào trong thanh kiếm, nhưng mà cũng không có gì đặc biệt, cũng chẳng cảm nhận được sự liên kết giữa kiến và hắn.
Có vẻ như thanh kiếm chê huyết mạch của hắn đấy ư??
Đúng thật là chuyện cười, hôm nay không hàng phục được thanh kiếm này, thì Túng Thiên Tỉnh tỉnh hắn tên và họ sẽ viết ngược lại.
Vô số sợi tơ hoàng kim từ trong thân thể của hắn xuất hiện, nhân duyên đại đạo cũng được thôi thúc đến cực hạn.
Một đạo.
Một trăm đạo.
Một ngàn đạo.
Một vạn đạo.
Sợi tơ và hoàng kim như chiếc võng lớn, muốn bao bọc lấy toàn bộ thân kiếm. Nhưng khi sợi tơ đấy tiếp xúc đến thân kiếm, đã bị kiếm khí cắt nát không còn một chút gì cả.
Túng Thiên Tỉnh không nản lòng, cứ như vậy mà tiếp tục điều khiển sợi tơ hướng về phía thân kiếm. Mỗi sợi tơ đều được dung nhập huyết mạch của hắn.
Lúc này thân thể của hắn co lại, cả người áp suất giống như một chiếc gậy tre bị bẻ cong.
Thân thể đùng đùng kêu vang, sau đó giống như một cành tre bị quăng ra ngoài. Trong chớp mắt đã đến trước mặt của thanh kiếm đó.
Toàn bộ thanh kiếm được bao bọc bởi kiếm khí, nhưng mà Túng Thiên Tỉnh thân thể linh hoạt, chẳng mấy chốc đã xuyên qua màn kiếm khí, tay phải chụp vào chuôi kiếm.
"Xèo xèo" Tiếng đốt cháy nhục thân vang lên, lòng bàn tay của Túng Thiên Tỉnh bỏng một mảnh lớn, huyết nhục lập tức bị b·ốc c·háy, chỉ còn lại xương khô, nhưng mà hắn vẫn không buông thanh kiếm ra.
Có vẻ như thanh kiếm vẫn đang chống lại ý chí của Túng Thiên Tỉnh. Lúc này trong thần hồn của hắn, một cỗ ý chí của Đại Thừa kỳ bỗng nhiên trấn áp xuống, lọt vào trong thân thanh kiếm.
Chỉ thấy bên trong thân cây kiếm một mảnh hoang vu, đây là dấu hiệu cho thấy thanh kiếm này chưa bị ý chí của ai đánh dấu cả.
Thần hồn của Túng Thiên Tỉnh vốn dĩ mạnh mẽ, nhưng mà ý chí của thanh kiếm này cũng không yếu.
Hai của thần hồn đánh qua đánh lại, cuối cùng đánh nát một mảnh hoang vu trong không gian thanh kiếm.
Cứ như vậy Túng Thiên Tỉnh đã chiếm thượng phong.
Hắn nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, khi thanh kiếm được rút lên, vô vàn xiềng xích từ bốn phương tám hướng trói buộc lấy thanh kiếm này, toàn bộ bị kiếm khí lăng lệ của nó chặt nát, không còn một mảnh.
Ngay cả Túng Thiên Tỉnh cũng bị kiếm khí bá đạo này, chui vào trong thân thể quậy nát, khiến cho khí huyết của hắn sôi trào.
Nhưng cuối cùng hắn đã thành công in ý chí của bản thân lên thanh kiếm này.
Hắn khẽ vươn tay, thanh kiếm tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà cũng đã trở lại trên tay của hắn.
Túng Thiên Tỉnh vuốt ve thân kiếm, sau đó ngửa mặt lên trên không trung lẩm bẩm nói: "Đến lúc rồi!"
Lúc này ở bên ngoài, trận chiến vẫn tiếp diễn. Một mình Duyên Cẩn Không đại chiến ba người. Trong đó có thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên và Hắc Bạch lão nhân.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên vốn không phải là đối thủ của Duyên Cẩn Không, cho nên bị hành tơi tả.
Mà Hắc Bạch lão nhân, cũng chỉ miễn cưỡng kiềm chế lại Duyên Cẩn Không mà thôi.
"Khốn nạn! Ngươi có biết ta là ai không!" Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên tuy rằng chịu đòn, nhưng vẫn có thể đứng lên quát.
Một quyền lại đấm vào trên mặt của hắn, khiến cho một bên răng của hắn rơi ra đầy đất. Duyên Cẩn Không vặn vặn cổ tay, sau đó phách lối nói.
"Lão tử mặc kệ ngươi là ai, g·iết bằng hữu của lão tử còn muốn báo sư môn ư? Ngươi mơ tưởng!"
Hắc Bạch lão nhân khổ không thể tả, cố gắng hiệu lệnh cho U Minh sứ giả thoát khỏi những sợi tơ quỷ quái này vây khốn, nhưng cơ hồ không thể thoát ra được.
Bọn họ cố gắng bao nhiêu, nhưng cũng không có ích gì.
"Đủ!" Lúc này Hắc lão nhân bỗng nhiên đứng ra, sau đó hắn ngửa mặt lên trời hét lớn. Toàn bộ khí huyết tu vi của hắn hóa thành một đạo lưu quang, sau đó du nhập vào trong thân thể của U Minh sứ giả.
Cuối cùng hắc lão nhân chỉ còn lại một bộ xương khô, nhưng mà vẫn hoàn toàn chưa c·hết đi. Có lẽ là dùng toàn bộ thân thể tu vi, để hiến tế cho U Minh sứ giả.
U Minh sứ giả như được bơm huyết, sau đó nói tiếp tục giơ lưỡi hái lên công kích. Chiếc lưỡi quơ về phía Nhân Duyên đại đạo mà Túng Thiên Tỉnh tạo ra.
Dưới thế công thích của U Minh sứ giả, vô và sợi tơ cuối cùng cũng b·ị c·hém nát tạo ra một lỗ hổng lớn.
"Hahaha! Ta muốn xem ngươi có thể phách lối được đến bao lâu??"
Duyên Cẩn Không cũng ngửa đầu lên trên không trung. Nếu để cho U Minh sứ giả thoát ra, thì hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng lúc này những sợi tơ này hóa quang mang, sau đó biến thành vô tận liêm đao, xuyên qua thân thể của U Minh sứ giả.
Trong nháy mắt thân thể của U Minh sứ giả bị vỡ nát thành trăm ngàn mảnh, tiêu tán trong không trung.
Những màn vỡ này tuy rằng muốn hợp lại với nhau, nhưng lúc này bỗng nhiên một giọng nói xuyên qua vạn cổ, vang lên bên tai của mỗi người ở đây.