Chương 5: Chuyện lạ tại Hồ gia.
Đêm về Hồng Hoang Thành phi thường nhộn nhịp, từng đoàn tu sĩ đi vào không ngoại lệ đều phải để phi chu ở bên ngoài hoặc thu vào nhẫn trữ vật. Sau đó đi bộ vào trong thành, bởi trong thành cấm phi hành.
Tương truyền thủa xưa, khi mà Hồng Hoang Thành mới sơ thành, tu sĩ thường sẽ đi lại phi hành trên bầu trời, thậm chí vượt quá tốc độ sau đó đâm vào nhau, tạo nên một mạng lưới giao thông hỗn loạn.
Không chỉ như vậy, chướng khí nơi Hồng Hoang Thành cũng không phải chỉ mỗi giao thông, mà là vì ở Hồng Hoang dân cư đều là phàm nhân. Cho dù khi đại ngàn mở ra, tu sĩ có ùa vào giao dịch thì cũng chỉ là tạm thời.
Bất kể thế lực nào, tông môn hay gia tộc đều không cho phép ở lại Hồng Hoang Thành. Vậy nên là Hồng Hoang Thành còn được gọi là Phàm Nhân Thành, bởi vì khi giao dịch xong, hoặc sự kiện gì liên quan đến tu sĩ xong, thì những người phàm là có chút linh lực trong người đều bị trục xuất.
Không ai biết thành chủ của Hồng Hoang Thành là ai, nhưng chắc chắn không phải là người bình thường. Cũng chắc chắn không phải là phàm nhân, bởi phàm nhân thì làm sao mà khống chế được một toà thành phồn hoa bậc nhất Trung Vực này cơ chứ?
"Đại ca ca, trước giờ A Nghiêu vẫn chưa được biết tên của ca ca!"
Tay áo bị kéo lại, hắn bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô bé đôi mắt to lúng liếng đang cầm que kẹo hồ lô trước mặt, không khỏi thở dài bất lực. Bất kể thời đại nào, con nít đúng là biết hành người quá!
"Ca ca họ Túng Thiên, tên chỉ có một chữ Tỉnh. A Nghiêu có thể gọi huynh là Tỉnh ca ca là được!"
"Vậy A Nghiêu có thể gọi là A Tỉnh ca ca được không?"
"Được, chỉ cần A Nghiêu thích!"
Một lớn một nhỏ xuyên qua đám người đi dạo trên phố, thần thái giản dị mà yên bình. A Nghiêu một mạch giữ lấy ống tay áo vải của hắn, khiến hắn bất đắc dĩ không thôi.
Bỗng nhiên bên trên có vô vàn người tụ tập lại, thấy tràng diện bắt đầu chen chúc lại, Túng Thiên Tỉnh tiện tay bế A Nghiêu lên sau đó xuyên qua đám người đi vào gần hơn đại môn nơi này.
Không biết từ bao giờ, Mai tuyệt Cơ cũng đã xuất hiện bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh. Nhìn thấy hắn, hắn ta khẽ gật đầu một cái dường như đang chào hỏi. Cuối cùng hắn rẽ đám người đi đến bên trước cửa của một địa chủ.
Nơi này lầu son gác tía, há là nơi của kẻ nghèo hèn. Túng Thiên Tỉnh và Mai Tuyệt Cơ đồng thời nhìn lên tấm bảng đề hai chữ “Hồ Phủ” cứng cáp kia, không khỏi khẽ gật đầu, đúng là chữ đẹp.
Hồ phủ lúc này đại môn mở rộng, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng khóc chói tai của bậc phụ nhân. Nghe thấy tiếng khóc này, ban đầu còn tụ tập rất nhiều người, nhưng cuối cùng lại nhanh chóng tản đi như tránh tà vậy! Túng Thiên Tỉnh đối với việc này rất hứng thú, Mai Tuyệt Cơ rất thức thời mà túm một người lại tra hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra một tháng Hồ phủ đại thiếu gia, Hồ Duyên Tư từ bên ngoài trở về thành, không may b·ất t·ỉnh, đại phu khắp thành đều không biết là có bệnh gì, bởi vì khí huyết tràn đầy không giống như bị bệnh.
Nếu như chuyện chỉ dừng lại ở đó thì không có gì lạ cả. Nhưng chuyện lạ ở đây đó chính là đến cả tu sĩ, cũng không thể điều tra nguyên nhân mà Hồ phủ thiếu gia hôn mê.
Sau đó Hồ phủ phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Hồ lão gia cũng treo lên cáo thị tìm thần y cứu Hồ Duyên Tư. Nhưng một tháng nay, mặc dù hơn trăm ngàn vị đại phu và tu sĩ đều không tìm được nguyên nhân.
Túng Thiên Tỉnh bế A Nghiêu đã ngủ say, đi đến trước bảng cáo thị tìm thần y đang dán trên bảng thông cáo, đọc và nghiền ngẫm từng chữ sau đó tiện tay hái xuống. Mai Tuyệt Cơ ở bên cạnh thấy vậy, muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa, chỉ có thể thở dài mà nhìn hắn.
Hắn nhìn cáo thị, rồi lại nhìn Mai Tuyệt Cơ dường như muốn hỏi, có chuyện gì ư? Mai Tuyệt Cơ bất đắc dĩ chỉ có thể nói.
"Tiền bối, nếu gỡ cáo thị, phải đi vào Hồ gia xem một phen, nếu không trị được bệnh, sẽ bị phạt!"
"A… còn có chuyện này sao?" Vừa dứt lời, mấy tên gia đinh từ bên trong Hồ Phủ đi ra ngoài. Khi nhìn thấy cáo thị trong tay của Túng Thiên Tỉnh đều kinh ngạc vô cùng, lập tức một tên gia đinh nhanh chóng chạy vào bên trong phủ. Chỉ trong chốc lát, một tên trung niên nho nhã từ bên trong đi ra.
Thấy Túng Thiên Tỉnh và Mai Tuyệt Cơ có chút bất phàm liền biết là tu sĩ, bèn khom người cung kính mời hai người vào trong Hồ phủ. Người đó không ai khác chính là Hồ lão gia. Hồ lão gia tuổi chính trực tráng niên, hiện tại con trai duy nhất xảy ra chuyện, có vẻ có chút không được tập trung.
Ba người vừa đi vừa nói, Túng Thiên Tỉnh giao A Nghiêu cho Mai Tuyệt Cơ, sau đó đi bên cạnh Hồ lão gia. Ánh mắt quét qua mọi thú trong đại viện, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Khi đi đến một tiểu viện hoang vắng, bên trong truyền đến tiếng khóc ai oán loáng thoáng, Hồ lão gia bèn nói.
"Khuyển tử xảy ra chuyện, tiện nội quá mức đau buồn nên… aizzz! Cũng là tại ta, nếu như không để cho Duyên Tư đi ra ngoài buôn bán, đã không xảy ra chuyện như thế này!"
Đi quanh co lòng vòng vài hồi, cuối cùng cũng đến phòng của Hồ thiếu gia, trong phòng trang hoàn vô cùng trang nhã.
Chính giữa trên giường, một thanh niên khuôn mặt tái nhợt, an tường nằm yên nhắm nghiền mắt, hơi thở mong manh yếu ớt nhưng vẫn đều đặn. Thấy cảnh chính con trai mình như vậy, Hồ lão gia cũng có chút cầm không được nước mắt.
"Đêm nay đã khuya, hai vị tiên sư cứ nghỉ ngơi một đêm trước, có gì mai cứ đến sau, bệnh của khuyển tử…"
Hồ lão gia muốn nói lại thôi, cơ hồ trong giọng nói để lộ một cỗ tuyệt vọng. Sau khi Hồ lão gia phân phó hạ nhân đi sắp xếp phòng, Túng Thiên Tỉnh đi đến gần bên giường quan sát Hồ Duyên Tư. Vươn ngón tay khẽ ấn lên mạch đập của hắn, một cỗ linh lực đi vào trong cơ thể của hắn ta. Khí huyết tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn vận chuyển bình thường, ngược lại đúng là không tìm thấy nguyên nhân.
Hắn vươn tay mở cửa sổ, ánh trăng hôm nay quả thực tròn vằng vặc, chiếu sáng cả một khoảng sân. Trong sân có một cây hoa gạo lớn đang trơ trọi cành lá, xung quanh nó hoa cỏ lại sinh cơ bừng bừng. Túng Thiên Tỉnh nhìn chằm vào cây hoa gạo một lúc, sau đó đi quanh phòng của Hồ Duyên Tư để xem xét, nhưng cũng chẳng có manh mối gì.
"Tiền bối, thật kỳ lạ, Hồ phủ hoàn toàn bình thường, không hề có yêu quái tác quai tác quái, chỉ là chướng khí có chút mờ mịt mà thôi."
"Ta biết, Hồ phủ cũng không có vấn đề gì!"
"Vậy… Hồ thiếu gia…"
"Không biết!"
"Tiền bối nói đùa haha!"
Túng Thiên Tỉnh nhìn Mai Tuyệt Cơ một cái, sau đó đi ra ngoài khoảng sân vườn kia xem xét tình hình, nhưng cũng không có gì. Tiện tay ngắt lấy một bông mẫu đơn, sau đó dựa theo phân phó của Hồ lão gia mà trở về sương phòng cho khách nhân.
Căn phòng rất lớn, còn có vô số trường giường, hắn tuỳ tiện chọn một chiếc giường ngồi xuống. Sau đó chờ Mai Tuyệt Cơ đưa A Nghiêu đi đến khách điếm, giao cho huynh đệ đồng môn chăm sóc.
Khi Mai tuyệt Cơ trở lại, trong tay đã có một chiếc gương đồng lớn. Đây là vật mà hắn dặn dò Mai Tuyệt Cơ mua khi từ khách điếm trở về. Hơn 9 vạn năm trước, hắn từng có vài chiêu chơi chơi đây, ngược lại bây giờ lại cần đến nó.
Đặt chiếc gương đồng giữa phòng, sau đó lấy bông hoa mẫu đơn đã ngắt kia ra trước ánh mắt nghi ngờ của Mai Tuyệt Cơ. Hắn khẽ buông cành hoa, sau đó nhìn về thanh niên phía đối diện, ánh mắt vô cùng hoà ái: "Tuyệt Cơ a, cho ta một sợi tóc của ngươi đi!"