Chương 58: U Minh Chi Địa.
Dư âm trận đấu của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên và Duyên Cẩn Không chưa dứt, vô vàn v·ụ n·ổ lớn lấy trung tâm của Túng Thiên Tỉnh lan tràn ra bốn phía, chu vi mấy ngọn núi bên cạnh cứ như vậy bị san phẳng thành bình địa.
Mấy người tu sĩ cũng bị cỗ khí thế này chấn nh·iếp, cây cối hóa thành bụi phấn, vô số tu sĩ sẽ bị đập bay ra bên ngoài.
Khi bụi mù tan đi, tất cả tu sĩ đều ngước mắt về phía trung tâm trận chiến.
Hình ảnh lộ ra, khiến cho bọn họ trợn mắt há mồm.
Túng Thiên Tỉnh một tay ngạch kháng toàn bộ sức mạnh của trận Pháp.
Nhưng cho dù vậy, thì uy năng của trận pháp là điều không thể chối cãi, bởi vì ngạch kháng trận pháp này, khiến cho toàn bộ thân thể của hắn lún xuống, nơi đứng hình thành một cái hố lớn. Nhưng công kích của trận pháp vẫn không tan đi, mà càng ngày càng mạnh hơn.
Lúc này U Minh sứ giả từ không trung hạ xuống dưới, bàn tay bằng xương khô của nó bỗng nhiên khẽ vung vẩy, rồi tự động vạch một phát vào bụng của chính mình.
Tưởng chừng như sẽ máu me huyết tinh, nhưng mà khi bàn tay ấy vừa vạch ra, một ánh sáng màu lam nhạt hiện lên, sau đó v·ết t·hương mở rộng ra thành một cái vòng tròn lớn âm u.
Trong vòng tròn lớn truyền ra lực hấp vô cùng mạnh, giọng nói của U Minh sứ giả âm u vang lên.
[U Minh Chi Địa - Mở]
Chỉ trong nháy mắt U Minh chi địa mở ra, đất đá xung quanh dường như không thể cản nổi lực hấp này, mà liên tục bị hút vào trong bụng của U Minh sứ giả.
Những tu sĩ ở phía dưới trận địa, cũng bởi vì lực hấp này mà khốn đốn. Bọn họ cho dù hao hết linh lực vẫn cố gắng bám trụ ở dưới. Nhưng mà đều không ngoại lệ, bị hấp vào trong bụng của U Minh sứ giả.
"A cứu mạng!!!"
"Không thể được! Khốn nạn! Đại Nho Bình Nguyên muốn tiêu diệt hết toàn bộ chúng ta!"
"Không thể được! Khốn kiếp mau mau dừng lại!!"
Vô vọng! Biết bao nhiêu tiếng hét tuyệt vọng, cùng những thế công dồn dập, cũng không làm cho U Minh sứ giả bị mảy may rung động.
Túng Thiên Tỉnh cũng bị lực hấp này, hấp cho nghiêng người về phía trước. Hắn dậm hai chân chôn xuống đại địa, nhưng mà cũng không ngoại lệ bị kéo về phía hướng U Minh sứ giả vài trượng.
"Aaaaaa khốn kiếp, chó má thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên!"
[Nhân Duyên Đại Đạo]
Vô vàn ý cảnh tứ thân thể của Túng Thiên Tỉnh bao phủ lấy toàn bộ cuộc chiến này. Những sợi tơ màu hoàng kim tựa hồ như chiếc võng, bao bọc lấy thân thể của U Minh sứ giả.
Nhìn tuy lỏng lẻo và không có tác dụng gì, Nhưng mà thực chất đây là hậu chiêu Túng Thiên Tỉnh muốn để lại đấy.
Những sợi tơ này có thể diệt sát U Minh sứ giả bất cứ lúc nào, nhưng mà lúc này, Túng Thiên Tỉnh vẫn chưa vận dụng hết được những sợi tơ này.
Cuối cùng cả thiên địa như bị hấp vào trong U Minh chi địa. Ngay cả Túng Thiên tỉnh cũng không ngoại lệ.
Lúc này Duyên Cẩn Không đang chiến đấu với thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên thấy vậy, Túng Thiên Tỉnh vậy mà bị hấp vào trong U Minh Chi Địa, sắc mặt vô cùng xấu.
Hắn ta một quyền đấm bay thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, khiến cho thân thể của hắn ta xuyên qua vài ngọn núi lớn, sau đó c·hôn v·ùi trong lớp đất đá.
Với tu vi của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên, sao có thể là đối thủ của Duyên Cẩn Không cơ chứ?
Một bàn tay vươn ra từ lớp đất đá, sau đó một tên tóc tai bù xuất hiện. Hắn chính là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên. Tuy rằng chật vật, nhưng mà thần thái hắn vô cùng sáng láng, dường như đã trả được mối thù này.
"Hahahahaahah! Cuối cùng Túng Thiên Tỉnh cũng đ·ã c·hết!!! Ta đã rửa sạch mối nhục này rồi!!! Tiếp theo, sẽ là Song Tình Thập Tam!!!"
Duyên Cẩn Không xoay người nhìn về phía phù thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên. Ánh mắt cơ hồ muốn g·iết người, trong tay của hắn xuất hiện chiếc cung lớn.
Sau đó hắn liên tục bắn ra vài mũi tên, mũi tên xuyên qua hư không đinh vào và cánh tay và cánh chân của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên, khiến hắn bị đinh trên mặt đất.
Hắn ta hét lớn một tiếng, bởi vì đau đớn vô cùng nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhìn về phía của Duyên Cẩn Không, chỉ thấy linh lực xung quanh của hắn khiến cho toàn bộ mũi tên của Duyên Cẩn Không đã hóa thành tro tàn.
Nhưng mà chưa kịp chớp mắt, đã bị một cú đấm trời giáng, đấm cho bị vùi thẳng vào trong đất. Mà Duyên Cẩn Không cũng không hề dừng lại mà tiếp tục đấm những cú trời đánh vào trong hố đất, khiến cho thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên trở tay không kịp.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh cũng đã xuất hiện trong U Minh chi địa. Nơi này không phân ngày đêm, chỉ có một mảnh hoang vu không có gì có thể sinh sống được. Có lẽ đây chính là bên trong thân thể của U Minh sứ giả, và là một không gian khác.
Những tu sĩ bị nhốt vào trong bụng của U Minh sứ giả, cũng lần lượt xuất hiện bên cạnh hắn. Bọn họ nhìn thấy hắn, sợ bị báo thù liền cách hắn rất xa
Túng Thiên Tỉnh cũng không quan tâm lắm, liền bước phải bước về phía trước. Nhưng hắn vừa bước ra, toàn bộ không gian bỗng nhiên thay đổi.
Dưới chân của hắn có vô vàn dung nham đang phun trào, khí nóng cơ hồ bao phủ lấy hắn. Thậm chí có thể nung chảy bất cứ vật gì, mà lúc này dung nham đã dâng lên đến chân hắn, dưới tác động của dung nham nóng chảy, chân của hắn bao gồm huyết dịch, nhục thân đã không còn lại gì, lộ ra bạch cốt trắng toát, ngâm trong dung nham nóng chảy.
Hắn ta ngước mắt về phương xa, chỉ thấy trong mắt tất cả đều là dung nham, cơ hồ không có điểm kết thúc.
Mà dường như dưới đáy dung nham này, có thứ gì đó đang nhúc nhích, giống như là vật còn sống.
Bỗng nhiên dung nham sôi trào, hơi nóng trở thành từng đợt bong bóng nổi lên trên mặt của dung nham. Sau đó vô vàn vàng bạch cốt dưới đáy dung nham bỗng nhiên trồi lên, đa số là bạch cốt của nhân tộc tu sĩ, Túng Thiên Tỉnh cúi đầu một chút, sau đó bước chân của hắn quỷ dị, tung người đạp lên bạch cốt lướt mà đi.
Điều kỳ lạ ở đây chính là, khi bàn chân của hắn đặt trên bạch cốt tiến về phía trước, sau khi đi qua một đoạn, những bạch cốt này liền hóa thành bột phấn tan chảy trong dung nham, mà hắn càng đi phía trước tràng cảnh ngộ ra càng kinh khủng.
Rất nhiều bộ xương trắng không phải của nhân tộc tu sĩ, có lẽ là của yêu thú nào đó chất thành đống, thậm chí có bộ xương lộ ra dị thừa to lớn, có cái còn to hơn cả ngọn núi, chỉ lộ ra một bên cùng khiến người người rung động, mà lúc này Túng Thiên Tỉnh đã xuất hiện ở một chân núi.
Nói là chân núi, nhưng thực ra có lẽ là một miếng xương cốt của yêu thú nào đấy thì đúng! Cũng có thể là xương cốt của yêu quái đã thành tinh.
Chỉ một góc của xương cốt, đã to lớn tựa hồ như một ngọn núi lớn vắt ngang qua dung nham đại địa.
"Thùng! Thùng!" Tiếng động lớn vang lên, Túng Thiên Tỉnh cả kinh nhìn xung quanh. Nhưng không phát hiện gì cả, hắn điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt đã xuất hiện trên xương trắng này. Sau khi rời đi dung nham, đôi chân bạch cốt của hắn, da thịt cũng dần dần khôi phục.
Hắn ta đi về phía trước, càng đi về phía trước hắn còn cảm nhận rõ sự nóng chảy của nơi này. Nếu ai xuất hiện trong này, có lẽ cũng không thể nào mà an toàn đi ra được!
Nhưng Túng Thiên Tỉnh thì khác, nhục thân này của hắn đã tồn tại chín vạn năm rồi, không tính đến ngày xưa đã từng là Đại Thừa, thì vô vàn huyết nhục máu thịt đã được cải tạo khắc lên ấn ký vào đấy.
Cho nên cho dù hủy hoại hết nhục của hắn, thì huyết nhục của hắn cũng sẽ nhanh chóng được khôi phục.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng lên được đỉnh núi. Phóng mắt nhìn về phía xa không thể đâu là bờ, chỉ thấy sương trắng bạch cốt chi chít.
Lúc này ở trên đỉnh của ngọn núi này, có vô và sợi xiềng xích từ bốn phương tám hướng trong hư không xuất hiện, sau đó đều cùng lúc mà khóa chặt một mục tiêu, đó chính là thanh kiếm cắm trên đỉnh xương cốt này.
Mặc dù là bị những xiềng xích bằng dung nhan này siết chặt, nhưng mà khí tức trên thanh kiếm mạnh mẽ vô cùng. Nếu phong ấn được cởi bỏ, có lẽ sẽ dẫn đến một phương thiên đạo sụp đổ cơ đấy.