Chương 57: Đại chiến U Minh sứ giả.
Túng Thiên Tỉnh chắp một tay sau lưng, nhìn về phía Duyên Cẩn Không.
Người này từ khi hắn bước vào Nhân Duyên thôn, luôn luôn xuất hiện mỗi khi nào mà hắn cần, ấy vậy mà cũng đã hơn 20 năm rồi.
"Trận chiến này khó mà tránh khỏi, nếu ngươi muốn rút lui thì tranh thủ từ bây giờ đi. Đời này Nhân An Vũ mong muốn, chắc cũng chỉ là một người phu quân bình thường như bao người khác mà thôi!"
Nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy, Duyên Cẩn Không cười lớn, phảng phất giống như là nghe thấy chuyện cười châm chọc vậy.
"Khoái ý ân cừu, là chuyện của cá nhân ta. Tuy rằng ta và ngươi cũng chỉ mới gặp 20 năm trước, nhưng dù sao cũng đã vài lần kề vai sát cánh. Ta có chuyện cầu với ngươi, thì nhất định phải để cho ngươi công nhận, đạo lý này ta hiểu!" Ngập ngừng một chút hắn, nhìn về phía U Minh sứ giả đang tiến lại gần chỗ này, bèn cười nói.
"Huống hồ tu tiên vốn là tùy tâm sở dục, sao có thể bởi vì vướng mắc cá nhân mà lại từ bỏ chính bằng hữu của mình cơ chứ! Nữ nhi thường tình tuy rằng quan trọng, nhưng mà bằng hữu cũng quan trọng, An Vũ nhất định sẽ hiểu cho ta!"
Túng Thiên Tỉnh nghe vậy có chút im lặng, sau đó hắn khẽ gật đầu, dường như tán đồng những lời mà Duyên Cẩn Không nói.
Lúc này Hắc Bạch lão nhân khẽ phất cờ, dường như trận kỳ đó chính là thứ điều khiển U Minh sứ giả.
U Minh sứ giả hét lớn, sau đó nó vung lưỡi hái lên, lưỡi hái vạch qua không gian của Song Tình Sơn. Dường như không gian đều bị xé nát, lộ ra những đầu nhân duyên ẩn trong hư không b·ị c·hém thành nham nhở.
Lúc này trên hư không, hình thành một chiếc hư ảo lưỡi hái vô cùng lớn. Trên lưỡi hái tràn ngập huyết tinh chi khí, chỉ cần một lưỡi hái này chém xuống là có thể băng diệt thiên địa.
Vô vàn những quả cầu màu đen vờn quanh toàn bộ lưỡi hái hư ảo kia, tựa hồ là những hồn ma đau khổ vất vưởng, càng làm tăng thêm huyết khí và oán khí cho khí tức của nó, mạnh mẽ vô cùng.
Trong mắt Túng Thiên Tỉnh, cũng có một chút bất ngờ.
Huyết vụ bay đầy trời, vô vàn hư ảnh liêm đao chém nát hư không ập về phía Túng Thiên Tỉnh, muốn miểu sát hắn trong một chiêu.
Lập tức cơ thể của hắn giống như một chiếc lò lớn, linh lực từ bốn phương tám hướng, chen chúc về phía thân thể của Túng Thiên Tỉnh.
Trong nháy mắt khí thế của hắn từ một phàm nhân, một bước từ Luyện Khí tăng lên Trúc Cơ, rồi Nguyên Anh. Sau đó vẫn không hề dừng lại mà trực tiếp đột phá Nguyên Anh, cuối cùng tu vi ổn định ở Hoá Thần sơ kỳ.
Không chỉ Duyên Cẩn Không mà tất cả tu sĩ đang quan sát cũng kinh ngạc, há hốc mồm trước tốc độ đột phá của Túng Thiên Tỉnh.
Sắc mặt của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên vô cùng xấu. Trong mắt của hắn có chút biến hóa, đó chính là sự e ngại cùng thất sách. Nhưng hắn đã hết đường lui rồi, hiện tại thì cho dù Túng Thiên Tỉnh có là Hóa Thần đi chăng nữa thì cũng phải c·hết.
Toàn bộ huyết khí, linh lực và tu vi của Túng Thiên Tỉnh dường như rút cạn, sau đó tụ tập về trong lòng bàn tay của hắn.
[Nhân Hóa Đại Pháp]
Trên đầu ngón tay của hắn tụ tập vô vàn sợi tơ màu vàng, sau đó đâm thẳng về phía những liêm đao kia.
Khi mà sợi tơ màu vàng đụng vào hư ảnh những liêm đao kia, vô vàn luồng khí màu đen nổ tung sau đó cuốn lấy toàn bộ những sợi tơ.
Bầu trời cũng vì vậy mà vô cùng xám xịt, tựa hồ trong huyết sắc có những sợi tơ màu vàng, như ẩn như hiện yếu ớt chống lại.
Nhưng cho dù vậy, những liêm đao cũng không dừng lại mà chém về phía Túng Thiên Tỉnh.
Khi những liêm đao này cách Túng Thiên Tỉnh chỉ một tấc, nó bỗng nhiên dừng lại, không thể nào động đậy một được nữa.
[Nhân Duyên Đại Đạo]
Chỉ thấy từ trong hư không xám xịt, sợi tơ bị những khói đen kia quấn lấy, mạnh mẽ mọc ra vô vàn sợi tơ màu đỏ, cuốn lấy toàn bộ liêm đao này, không để cho nó di chuyển mảy may.
Hai tay Túng Thiên Tỉnh hợp lại, sau đó kết ấn một chiếc ấn ký màu xanh lá cây, khi xuất hiện khi chiếc ấn ký này, sợi tơ nhân duyên từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên tụ tập lại, biến thành một chưởng ấn lớn đập xuống toàn bộ những liêm đao, khiến cho toàn bộ liêm đao bị ấn xuống đại địa.
Chỉ trong chớp mắt khi đụng vào nhau bụi bay mù mịt, khí thế lan ra tứ phương, trấn nh·iếp khắp nơi.
"Không thể nào!!" Hắc Bạch lão nhân đồng thời thất thanh kêu lên, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng.
"Hắn làm sao có thể đỡ được một chưởng ấn của U Minh sứ giả??"
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc để phân tâm, Hắc lão nhân khẽ phất trận kỳ màu trắng, từ trong thân thể của lão ta bay ra một giọt tinh huyết, sau đó du nhập vào trong thân thể của U Minh sứ giả.
Lập tức thân thể của Hắc lão nhân trở nên vô cùng đ·ồi b·ại, tóc bỗng nhiên bạc trắng. Dường như rút ra một dòng tinh huyết, khiến thọ mệnh của hắn không còn được dài như trước.
Mà khí tức của U Minh sứ giả, lại càng phát ra mạnh mẽ hơn trước.
Áo bào huyết sắc của U Minh sứ giả khẽ bay, sau đó xung quanh của hiện lên vô vàn đầu lâu màu đỏ ngòm.
Một đạo!
Hai đạo!
Một trăm đạo!
Một ngàn đạo!
Huyết sắc từ áo bào giống như dòng suối nhỏ, trực tiếp hơn ngàn đạo truyền vào trong những đầu lâu này.
Những đầu lâu này phảng phất thuế biến.
Chúng nó di chuyển linh hoạt, liên tục nhảy nhót vòng quanh thân thể của U Minh sứ giả.
[Ác Quỷ Đòi Mạng]
Tiếng nói như phát ra từ Cửu U, sau đó U Minh sứ giả khẽ thét dài, cả người phân thành vô và luồng khí màu đen, dung nhập vào trong những đầu lâu này.
Những đầu lâu này ánh mắt trống rỗng, bỗng nhiên đỏ lòm. Chúng nó đều có mục đích là lao thẳng về phía Túng Thiên Tỉnh.
Túng Thiên Tỉnh cũng chẳng hề nao núng, hai ngón tay khẽ khép lại, kiếm khí từ trong thân thể bỗng nhiên xuất hiện. Hắn vạch phá hư không chém nát đầu lâu.
Mỗi chiếc đầu lâu b·ị c·hém nát phát ra v·ụ n·ổ vô cùng lớn, khiến cho y phục của và thân thể của Túng Thiên Tỉnh đều bị tạc cho rách bươm, huyết nhục cũng vì vậy mà be bét.
"Xem mũi tên của ta đây!" Lúc này Duyên Cẩn Không hét lớn, hắn hướng chiếc cung to lớn lên trên bầu trời.
Chiếc cung của hắn vốn bình thường, sau đó giống như là bị bong ra những mảnh gỗ rơi xuống đất, lộ ra một cây cung màu vàng.
Trên thân cây cung có vô vàn ấn ký như ẩn như hiện, tựa như cũng không phải phàm vật.
Khi hắn gương cung lên, thì vô vàn linh khí từ bốn phương tám hướng chen chúc tới, hình thành vô vàn mũi tên trên chiếc cung.
Lốc xoáy linh khí tụ tập trên đầu mũi tên, mỗi mũi tên đều truyền ra uy năng vô cùng lớn.
Một mũi tên được bắn ra, hóa thành con mãnh hổ lao vào cắn xé với những đầu lâu.
Cứ liên tục như vậy, vài mũi tên hóa thành lãnh hổ, xuyên qua toàn bộ những đầu lâu này.
Tuy rằng những đầu lâu này uy lực rất lớn, nhưng khi đụng vào với mãnh hổ cũng trực tiếp nổ tung, hóa thành những bụi mù tiêu tán trên không trung.
Hắc Bạch lão nhân thấy tình hình không ổn, bèn đồng loạt phất cờ.
Lúc này vô vàn huyết khí từ trận địa xông lên, mà những huyết khí này hóa thành từng đợt lưu quang, xuyên qua thời không, toả định ở vị trí Túng Thiên Tỉnh.
Lúc này thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên cũng đứng dậy, hắn phi thân một cái đã xuất hiện trước mặt của Duyên Cẩn Không, dường như muốn tham gia vào cuộc chiến này.
Hắn ta hưởng về phía Hắc Bạch lão nhân sau đó phân phó mà nói: "Hai người đối phó với Túng Thiên Tỉnh, còn những thứ râu ria khác cứ để mình ta giải quyết!"
Nói xong, hắn hóa thành một đợt lưu quang, sau đó xuất hiện trước mặt của Duyên Cẩn Không.
Hắn ta đấm ra một đấm lớn, nổ lách cách, lách cách vang vọng trong khắp trận chiến.
Duyên Cẩn Không không kịp thu hồi chiếc cung, một chưởng đụng vào chưởng pháp của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên. Ở giữa trung tâm, một luồng sóng lớn lan tràn ra bên ngoài. Những gì sót lại trong trận chiến, hóa thành bụi mù trong chu vi trăm trượng.