Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 56: Thức tỉnh.




Chương 56: Thức tỉnh.

[...]

Một tháng sau.

Lúc này trên thiên không của Song

Tình Sơn, bỗng nhiên tụ tập một trận kiếp vân. Đám mây màu đen ở trên đầu của tất cả tu sĩ, sấm sét ẩn hiện, uy năng trong đó khiến cho lòng người run sợ.

Lúc này Hắc Bạch lão nhân ngồi trong trận pháp cũng đứng dậy, cả hai người đều không hẹn nhìn về phía của trận pháp.

Mà lúc này hơn nghìn tu sĩ trấn trận, khí tức cũng vô cùng uể oải.

"Thiếu chủ, chờ hơn một tháng cuối cùng trận pháp cũng đã hoàn thành rồi!" Hắc lão nhân quay về phía thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, chắp tay nói.

Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên nghe vậy, hưng phấn từ trên ghế đứng lên. Hắn ta cười lớn, sau đó nhìn về phía trận pháp.

"Cuối cùng ngày này cũng đã đến, mối nhục năm xưa ta phải chịu ở bên ngoài Song Tình Sơn, cuối cùng cũng có thể trả!"

Hắc Bạch lão nhân nghe vậy, khẽ gật đầu. Hai người bọn họ đứng giữa trung tâm trận pháp, sau đó đồng loạt phất cờ.

Lúc này ở bên trong của trận pháp bỗng nhiên dị động. Túng Thiên Tỉnh mở bừng mắt, sau đó nhìn về phía bên ngoài, chỉ thấy trận đã lên.

Hắn khẽ lấy trong những trữ vật ra hai mảnh lá liễu, đầu ngón tay của hắn khẽ vung lên, hai mảnh lá liễu hình thành hai chiếc thuyền nho nhỏ.

Túng Thiên Tỉnh phất tay, Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh đều bị đưa vào trong thuyền liễu.

Cảm nhận được linh lực đưa đưa vào, thuyền liễu biến thành một ánh sáng đâm thẳng vào trong trận pháp, sau đó biến mất trong hư không.



Trẻ nhỏ chưa thành đạo, vẫn là tránh đi cho thỏa đáng, đỡ vướng chân vướng tay.

Hắc Bạch lão nhân sắc mặt đột biến, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp rồi.

"Sao lần nào sắp đánh nhau, chỉ có ta và ngươi là kề vai sát cánh nhỉ? Rốt cuộc kiếp này ta đã tạo nghiệp gì, mà lại gặp phải ngươi thế?" Duyên Cẩn Không khẽ thở dài, sau đó đứng dậy.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn hư không, đám mây đã biến mất từ lúc nào. Bầu trời của Song Tình Sơn cũng trở nên trời quang mây tạnh.

Nhưng mà lúc này, giữa đại địa bỗng nhiên hiện lên một vầng sáng màu đỏ.

Vầng sáng này, giống dung nham từ dưới đất phun trào.

Một một bàn tay xương trắng, từ dưới đại địa bò ra ngoài. Sau đó toàn bộ thân thể của nó, cũng dần dần hiển lộ trước mặt của Túng Thiên Tỉnh.

Chỉ thấy đó là một sinh vật khoác áo choàng màu đen, hai cánh tay dài loằng ngoằng lộ ra ngoài, sâm sâm bạch cốt.

Đỉnh đầu của nó trùm mũ màu đen, đôi mắt đỏ ngầu như ma đầu đến từ địa ngục. Khi nó xuất hiện, khí tức âm lãnh bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi này.

Thân hình của nó to lớn, dường như gấp mấy lần ngọn núi. Cái bóng bao phủ toàn bộ những tu sĩ đang ở đây.

Nó khẽ đong đưa thân mình, chỉ thấy dưới chân của nó được toàn bộ áo choàng lấp kín, như đi trên hư không. Mà thân thể của nó, được bao quanh bởi mây đen, sau đó thỉnh thoảng lại có vài tia U Minh khí toát ra.

Tiếng nói của nó vang vọng trong hư không, khiến cho khí huyết mọi người ầm ầm rung động.

"Là ai triệu hồi bổn tọa!"

"Là ai triệu hồi bổn tọa!"



"Là ai triệu hồi bổn tọa!"

Ba lần nó nói, đều dường như tự hỏi. Trong âm thanh cất chứa sự khát máu và thị huyết.

Lúc này Hắc Bạch lão nhân bỗng nhiên vung vẩy cờ đen, lập tức linh lực từ trận pháp, hóa thành một dòng linh lực tinh thuần theo trận pháp, dung nhập vào trong thân thể của sinh vật vừa mới xuất hiện.

Linh lực v·a c·hạm vào thân thể nó, giống như muối bỏ biển sâu, biến mất không còn một thứ gì.

Nhưng khí tức của nó lại phát ra vô cùng mạnh mẽ, ban đầu chỉ là cái bóng đong đưa, nhưng dần dần hình thành nên một thực thể.

"U Minh sứ giả xuất hiện, Túng Thiên Tỉnh hôm nay ngươi nhất định phải c·hết!"

"Vậy sao?" Giọng nói của Túng Thiên Tỉnh nhẹ nhàng vang lên, không có một chút nào gọi là lo lắng trước cơn giông ập đến cả.

Ngay cả sắc mặt Duyên Cẩn Không cũng trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn sang Túng Thiên Tỉnh, bỗng nhiên nhỏ giọng nói.

"Trận pháp này tuy rằng chỉ ở mức giam lỏng Nguyên Anh, nhưng mà uy lực phát ra lại vượt qua Nguyên Anh. Có lẽ bọn chúng triệu hồi từ Hắc Ám hư không, nếu như chuyện này bị những người ở trên biết được, chắc chắn sẽ không từ một giá nào mà đồ sát toàn bộ những người bước vào Song Tình Sơn, bởi vì sinh vật từ hắc ám hư không là vô cùng tàn ác!"

Túng Thiên Tỉnh nhíu mày nhìn sinh vật vừa mới xuất hiện, trong mắt của hắn có một chút hoài niệm, xen lẫn sự nghiên cứu.

"Có lẽ bọn chúng cũng không biết, bản thân triệu hồi sinh vật từ Hắc Ám hư không." Nếu là tán tu, tin tức tuy rằng linh thông hơn bình thường. Nhưng mà nếu nói về bí mật của những gia tộc, hoặc bí mật của những kẻ thống trị thế giới này, thì tán tu lại không biết, bởi vì những bí mật này đều được canh giữ cẩn thận.

Bí mật về Hắc Ám hư không cũng chính như vậy, không phải ai cũng biết được.

Lúc này Bạch lão nhân cũng bước ra một bước, hắn ta giậm mạnh chân xuống đất, sau đó phi thẳng lên trời. Miệng lẩm bẩm chú ngữ cổ xưa, giống như là một nghi thức đang triệu hồi gì đấy.

Lúc này dị tượng bỗng nhiên xảy ra, trong tay của U Minh sứ giả hình thành một lưỡi hái cực lớn, nó vung vẩy lưỡi hái, sau đó quét về phía những tu sĩ trong trận pháp.



Khi những tu sĩ ấy nhìn thấy sinh vật này tập kích chính bản thân, thì muốn chống lại đã muộn rồi! Bởi vì duy trì trận pháp hơn một tháng, cũng không có năng lực để đánh trả.

Lưỡi hái trải qua chỗ nào, chỗ ấy lập tức biến thành sông máu, biến thành huyết vụ bay để trời.

Chỉ trong chớp mắt, phân nửa tu sĩ đã bị lưỡi hái này tiêu diệt, những người đang sống sót, tu vi cũng phải rất cao cường. Nhưng mà cũng không có tác dụng gì cả, cơ hồ bị cái lưỡi hái đả thương vô cùng nghiêm trọng, trận pháp cứ như vậy mà vỡ nát.

"Thiếu chủ đây là chuyện như thế nào?!!"

"Aaa… thiếu chủ cứu ta!"

"Khốn nạn cứu mạng….aaaaa!"

Vô vàn tiếng thét, tiếng mắng chửi của những tu sĩ này lọt vào tai Túng Thiên Tỉnh, trong nháy mắt hắn liền bừng tỉnh.

Cái gọi là trận pháp, vốn dĩ chỉ là một nghi thức triệu hồi mà thôi, mà những tu sĩ này, bởi vì muốn lấy được tài nguyên từ Đại Nho Bình Nguyên, cho nên cam nguyện bước vào trận pháp. Để mà cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho U Minh sứ giả.

Ánh mắt của Túng Thiên Tỉnh, nhìn về phía thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên có chút lãnh ý.

Huyết vụ bay đầy trời, cuối cùng liền hóa thành tia máu, dung nhập vào trong thân thể của U Minh sứ giả.

Áo bào của U Minh sứ giả dường như được tắm trong vô vàn huyết dịch, trở nên nhớp nháp và đỏ tươi vô cùng.

Nó ngửa đầu về phía hư không, sau đó ngoảnh lại nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không.

Lúc này thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên nhìn tràng cảnh hỗn loạn, thích ý vô cùng. Ánh mắt hắn ta nhìn về phía U Minh sứ giả, bao hàm sự tham lam và phải có được.

"Nếu các vị muốn tài nguyên từ Đại Nho Bình Nguyên ta, ắt hẳn cũng phải biết quy tắc cho đi và nhận lại. Nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng đoạt được cái giá mà Đại Nho Bình Nguyên có thể cho. Cái giá này bắt buộc các ngươi phải lấy mạng đi để đổi!" Nói xong hắn nghênh ngang cười lớn, dường như đối với chuyện này cơ hồ đã biết trước.

Hôm nay, hắn nhất định phải g·iết c·hết Túng Thiên Tỉnh, bằng bất cứ giá nào. Nếu ban đầu chỉ là trả mối nhục trong lòng, nhưng đến mức này, chính là không c·hết không thôi.

Những tu sĩ còn sót lại, tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng may mắn sau khi sống sót. Hơn 1.000 tên tu sĩ, cũng chỉ có lại hơn vài trăm người có thể sống sót mà thôi.

Nhưng cho dù vậy, bọn họ cũng không dám mắng chửi thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên. Bởi cơ hồ Đại Nho Bình Nguyên là thế lực, mà bọn họ không thể nào mà chọc nổi.