Chương 55: U Minh đại đạo.
"Vậy… tiên sinh có cách nào để không bị nước mưa ăn mòn không?" Ngô Yên Dũng thở dài, nhìn nhục thân của mình dần dần bị nước mưa ăn mòn. Tuy rằng có thể tự lành lặn, nhưng mà cứ tiếp tục như thế này, cũng không phải là chuyện tốt.
Túng Thiên Tỉnh dường như không muốn trả lời, hắn ta ngồi khoanh chân sau đó im lặng nhắm mắt. Mặc kệ cho nước mưa rơi vào trên thân thể của hắn.
Còn Duyên Cẩn Không nhìn Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh, bằng một ánh mắt đầy sự xem xét.
Sau đó Duyên cần không cũng học theo Túng Thiên Tỉnh, ngồi xếp bằng mặc kệ cho nước mưa đánh vào trên thân thể mình.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Nhân Vệ Lĩnh như có suy tư nhìn Duyên Cẩn Không và Túng Thiên Tỉnh.
Bỗng nhiên một ý nghĩ trong đầu của hắn xuất hiện, ý nghĩ này khi xuất hiện, giống như cỏ mọc tràn lan, mặc dù không muốn suy nghĩ nữa, nhưng nó cứ nhảy lên trong đầu.
Nếu như Nhân Duyên đại đạo, phải tự thân đi cảm nhận nhân duyên trong thiên hạ để mà hình thành Đại Đạo.
Lúc nãy Túng Thiên Tỉnh nhắc về U Minh Đại Đạo, như vậy chẳng lẽ…
Nhân Vệ Lĩnh hạ quyết tâm, sau đó triệt đi linh lực bảo vệ thân thể.
Chỉ trong chớp mắt, nước mưa đập vào trên người hắn. Một cỗ đau nhức từ trên thân lan tràn ra toàn thân thể, khiến hắn không thể nào mà ngã quỵ xuống.
Ngô Yên Dũng thấy vậy, vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng mà Nhân Vệ Lĩnh khoát tay.
"Người có nghe thấy, tiên sinh lúc nãy nói gì không? Nước mưa này có chứa một chút U Minh Đại Đạo!" Nói xong những lời này, Nhân Vệ Lĩnh nhắm mắt, mặc kệ cho nước mưa ăn mòn thân thể của mình.
Tốc độ hồi phục nhục thân của hắn không được nhanh, tu vi cũng mới chỉ Trúc Cơ, cho nên khôi phục rất chậm. Cứ như vậy, rất nhanh nhục thân của hắn đã bị ăn mòn thành những lỗ hổng lớn, máu thịt be bét, thấm ướt cả y phục.
Hắn nhắm mắt, lẳng lặng cảm ngộ sự đau đớn trên thân thể, dường như kích thích mọi xúc giác của hắn.
Vết thương ban đầu còn cảm giác đau đớn, nhưng dần dần nước mưa rơi xuống, rồi lại tuần tự khôi phục. Tựa hồ càng lúc khôi phục càng nhanh, dường như cơ thể của Nhân Vệ Lĩnh trở thành một huyết nhân, ghê người vô cùng.
Túng Thiên Tỉnh ngẫm nghĩ, sau đó hắn không khỏi xuất thần. Năm đó hắn tung hoành bốn phương tám hướng, đã từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về U Minh giới.
Nhưng thực ra, trong ngũ giới Tu Chân không có nơi nào tên là U Minh giới cả.
Nhưng những bằng chứng về U Minh giới, lại thực sự tồn tại trên ngũ giới Tu Tiên.
Chuyện này cũng làm hắn tò mò vô cùng, rốt cuộc có phải là U Minh giới có tồn tại hay không? Vẫn là một câu hỏi gây sự tranh cãi.
9 vạn năm trước, khi mà linh khí mới khôi phục và thời gian đó tuy rằng là thời đại hậu hắc ám. Nhưng mà vì tu luyện kham khổ, mà xuất hiện rất nhiều thiên tài.
Trong đó có một vị tên là U Minh Đài. hắn không có linh căn, nhưng mà lại tu một đại đạo vô cùng quỷ dị. Có lẽ cũng chính vì đại đạo này, đã khiến hắn bách chiến bách thắng, uy danh trong Đại Nho giới cũng lớn vô cùng, tự xưng là U Minh Đại Đế.
Nhưng mà sau một vạn năm, khi bước vào cảnh giới Đại Thừa, thì hắn đã biến mất. Dường như tất cả mọi thứ về hắn, đều bị mạt sát không còn một gì. Nhưng mà những truyền thừa để lại, không thể chối cãi rằng có một vị đại đế như thế.
Còn có lời đồn đãi rằng U Minh Đại Đế vốn xuất thân từ U Minh giới, nhưng mà rốt cuộc thì cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không ai có thể xác thực được.
Vào những năm đó, có lẽ nếu không bị hệ thống b·ắt c·óc vào không gian học tập, hắn có thể khám phá ra một vài thứ rồi đấy. Chỉ tiếc, có lẽ những thứ hắn giữ lại lúc này, ở trong Túng Thiên gia có lẽ bị phong ấn hết rồi.
Ngô Yên Dũng thấy ai đều nhập định, bèn cắn răng một cái. Sau đó triệt đi linh lực hộ thể, dùng nhục thân đối kháng với những nước mưa này.
Quả thực, con mẹ nó quá đau đớn!
Thời gian từng giây từng phút qua đi, chẳng mấy chốc trận pháp đã hạ mưa được ba ngày.
Mà lúc này Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh, đều ngồi ở bên cạnh của Túng Thiên tỉnh.
Nhục thân của bọn hắn, dường như không còn sót lại bao nhiêu miếng thịt.
Thậm chí cánh tay, bả vai đều lộ ra bạch cốt trắng, khiến cho người ta ghê người.
Điều kỳ lạ ở đây, chính là cho dù nước mưa có rơi xuống thân thể của bọn hắn, thì cũng như là kiến gặm trên miếng thịt to lớn mà thôi.
Tuy rằng thân thể lộ ra bạch cốt, nhưng mà những chỗ nhục thân lành lại, phảng phất giống như có một sức mạnh nào đấy đang lưu chuyển, có thể chống lại nước mưa này.
Túng Thiên Tỉnh quan sát Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh, thấy cả hai đều lâm vào cảm ngộ, liền khẽ gật đầu.
"Nếu như bị nhốt trong này một tháng không về, An Vũ sẽ rất lo cho ta!" Duyên Cẩn Không bỗng nhiên nói.
"Ngươi không từ biệt nàng trước khi đi sao?!" Túng Thiên Tỉnh trắng trợn mắt, rảnh rỗi lại vung cơm chó, ngươi có lương tâm không thế?
"Ta có nói cho nàng rồi, nhưng mà ta vẫn lo lắng, chúng ta đã thành thân 20 năm nay. Nhưng mà ta vẫn lo lắng một ngày nào đó, nàng sẽ rời bỏ ta mà đi!" Ánh mắt của Duyên Cẩn Không khẽ nheo lại, sau đó hắn có vẻ như đang cảm thán nói.
"Người phải biết đủ, một kiếp người cũng không phải là dễ dàng. Với lại cái giá mà ngươi phải trả, để mà tìm được nàng cũng vô cùng lớn. Thời gian chờ đợi cũng vô cùng lâu, ngắn thì 200 đến 300 năm, dài thì hơn 1000 năm ngươi không mệt mỏi ư?"
"Rất mệt chứ, ta không thể nào mà ngừng tìm kiếm nàng. Mỗi kiếp nàng đều quên ta, ta lại phải bắt đầu in lên trí nhớ của nàng dấu vết của ta, bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nhưng cứ mãi như vậy thì ta sẽ điên mất!" Duyên Cẩn Không ngập ngừng mà nói, ánh mắt của hắn khi nhắc đến Nhân An Vũ, dịu dàng tựa như dòng sông đang êm đềm.
Nhưng trong sự dịu dàng ấy, lại bao gồm sự mệt mỏi và tiếc nuối, sau khi đã trải qua vô vàn kiếp người: "Nhưng mà cho dù phải trả giá, thì ta vẫn phải tìm nàng. Đến một lúc nào đấy, chính bản thân ta sẽ mệt mỏi thật, nhưng có thể nhìn thấy nàng đã là vui rồi!"
Túng Thiên Tỉnh trầm mặc, hắn tu Nhân Duyên đại đạo, cho nên cũng biết tình duyên là thứ khó khống chế nhất trên thế giới này. Mà lòng người cũng chính là thứ khó dò nhất.
Lúc này ở bên ngoài trận pháp, thấy tất cả chuyện này, thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên vừa lòng vô cùng.
Hắn ta trực tiếp dựng trại ở đây, dường như muốn tận mắt nhìn thấy Túng Thiên Tỉnh, bị hòa tan thành một vũng máu.
Mấy ngày nay, liên tục duy trì trận pháp. Những tu sĩ này cũng có chút ăn không tiêu, nhưng mà để có thể tranh thủ được tài nguyên tu luyện, chỉ có thể cắn răng tiếp tục trấn trận.
Lúc này phía trong trận cũng không tốt đi đâu, nước mưa càng ngày càng dày đặc. Phía dưới đại địa sương mù màu đen cũng càng đặc lại, dường như có thứ gì đấy đang chuyển động ở dưới đại địa, muốn ngoi lên nuốt chửng mọi thứ.
Thời gian cứ như vậy qua đi.
Ở trung tâm của trận pháp, có hai cỗ xương trắng đang ngồi xếp bằng.
Nếu lại gần ta có thể thấy, khí tức của hai bộ xương trắng đang dần dần kéo lên.
Hai bộ xương trắng này, phân biệt là Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh.
Tuy rằng chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng mà trái tim của hai người bọn họ, vẫn đang đập ở trong lồng ngực đấy. Có một sợi tơ màu vàng, đang lưu chuyển dường như bảo vệ lấy tâm mạch.
Mà xương cốt của bọn họ, cũng có những ấn ký màu đen tuyền hình thành.
Ấn ký này thuộc về U Minh, nhưng mà khí tức vô cùng mờ nhạt, chỉ có hai người đang cảm nhận nó mới có thể phát hiện ra. Nó tồn tại mơt nhạt, nhưng mà cho dù vậy, cũng đã để cho bọn họ có một chút ý cảnh của U Minh Đại Đạo.