Chương 54: Bạch Cốt Khô Lâu.
Lúc này từ trong hư không, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét dài.
Một bàn tay giống như tàn ảnh xé hư không, sau đó thò tay ra ngoài, dường như đang tìm kiếm gì đó.
Đó là một bàn tay tràn đầy lông lá và khói đen vờn quanh. Nhưng sau xé rách hư không, không tìm thấy gì, nó không cam lòng mà thu hồi bàn tay của mình.
Tưởng chừng đã kết thúc, nhưng không!
Từ trên thiên không, nó bắt đầu dùng hai tay xé rách không gian. Sau đó toàn bộ thân hình, giống như chất lỏng bay hơi, tràn xuống trận pháp.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh quan sát mọi chuyện, cũng đã đại khái nắm được cấp bậc và cách vận hành của trận này.
"Các ngươi mau chóng dùng linh lực hộ thể đi, nếu không sẽ trở thành một đống bạch cốt khô lâu đấy!" Duyên Cẩn Không và Ngô Yên Dũng giật mình, sau đó dùng linh lực hộ thể. Nhưng lúc này, Túng Thiên Tỉnh lại nói thêm: "Tất nhiên, các ngươi cũng có thể chọn dùng thân thể ngạch kháng! Nó tuy rằng mạnh, độc, nhưng cũng rất tốt!"
Túng Thiên Tỉnh nhìn qua Nhân Vệ Lĩnh thấy hắn bình thường, liền khẽ gật gật đầu.
Túng Thiên Tỉnh búng ngón tay, ba sợi tơ mà vàng từ trong thân thể hắn, giống như con giun chui ra khỏi, sau đó tiến và thân thể của ba người đang ở đây.
Khi sợi tơ màu hoàng kim này chui vào thân thể của mỗi người. Bọn họ đều không nhịn được mà run rẩy.
Bởi vì bọn họ đều cảm nhận được, sức mạnh ghê gớm của sợi tơ này. Dường như chỉ cần một sợi tơ, cũng có thể hủy một phương trời.
Đặc biệt là, bọn họ cảm thấy giữa bọn họ và Túng Thiên Tỉnh, có một mối liên kết nào đấy không nói rõ thành lời.
"Lúc này thời gian vẫn còn chưa tới, xem ra chúng ta lại phải nhàn nhã uống trà và đối phó những thứ tạp nham này một phen!" Túng Thiên Tỉnh cười nói, dường như chẳng quan tâm đến trận pháp và thứ vừa mới xuất hiện.
Thái độ của hắn, làm cho thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên vừa sợ vừa hận.
"C·hết đến nơi còn ra vẻ! Bản thiếu chủ muốn nhìn xem ngươi có thể cường trống được đến đâu! Hắc Bạch lão nhân, mau mau hành động!" Hắn ta hướng về phía Hắc Bạch lão nhân, mà phân phó mệnh lệnh.
"Vâng thiếu chủ!" Tuy rằng không thích vẻ mặt ra lệnh của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên, nhưng vì tài nguyên Hắc Bạch lão nhân vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Khi làn khói đen tràn vào phía dưới trận pháp, lúc này làn khói đen dường như nứt ra thành kẽ hở. Trong những kẽ hở ấy, tựa như là dung nham đang sôi trào, có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Mà trên thiên không, mưa càng dày đặc. Cơ hồ cho dù linh lực bao bọc toàn thân thì cũng khó mà chống nổi.
Túng Thiên Tỉnh nhìn về phía miếu nhỏ. Ngôi miếu này hắn ở đây đã 20 năm, cơ hồ đã liên kết với hắn, nên cho dù trận pháp có mạnh thế nào, cũng không lay động mảy may!
Nhưng nó không lay động, không có nghĩa là người trong miếu không sao.
Lúc này bên trên cũng đã trở thành một trận mưa rào lớn. Tuy rằng trận mưa này c·hết người đấy, nhưng mà Túng Thiên Tỉnh vẫn mặc cho từng giọt mưa, đập vào trên thân thể mình.
Nước mưa xuyên qua y phục của hắn, sau đó thấm vào trên thân thể. Vốn là phàm thể, nên nước mưa có thể dễ dàng ăn mòn. Nhưng điều kỳ lạ ở đây, chính là sau khi nước mưa ăn mòn thân thể của hắn, thì huyết nhục bỗng nhiên lại tự lành lặn lại.
Nhưng cho dù vậy, máu me trên người của hắn cũng thấm ra trên y phục, áo bào màu trắng bỗng nhiên bị nhuộm đỏ.
Cho dù Duyên Cẩn Không và Ngô Yên Dũng có nỗ lực dùng linh lực hộ thể, nhưng mà nước mưa này có độc, có thể xuyên qua vòng linh lực, mà thấm vào trên người của bọn họ.
Chẳng mấy chốc, thân thể của bọn họ đã bị ăn mòn thành mấy lỗ hổng lớn, máu chảy lênh láng.
Bọn họ điên cuồng vận khí, nhưng mà linh lực càng nhiều, độ ăn mòn của nước mưa dường như lại càng tăng lên.
Mà sương đen ở dưới trận pháp, càng ngày càng dày. Nhưng mà vẫn chưa có động tĩnh gì, lúc này Túng Thiên Tỉnh mới ngước mắt nhìn về phía ba thanh niên, đang chật vật bởi nước mưa ăn mòn.
"Nước mưa này vốn dĩ có được một tia đại đạo của thế giới U Minh. Đừng chống cự, cho dù chống cự cũng không có tác dụng gì!" Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh nói, dường như không có gì có thể qua mắt được hắn, lúc nãy hắn nói cũng không phải nói hàm hồ, bảo họ tạm thời dùng linh lực bảo hộ thân thể trước, chính là muốn họ từ từ thích nghi sau khi bị nước mưa ăn mòn. Sau đó thích nghi rồi, mới có thể dần dần triệt đi linh lực hộ thể.
"Nhưng nếu không chống chịu, thì thứ quỷ quái này nhất định sẽ ăn mòn huyết nhục của chúng ta!"
Ngô Yên Dũng cau mày nói, nhưng lúc này Duyên Cẩn Không nhíu mày, sau đó hắn nhìn về Túng Thiên Tỉnh, giống như thăm dò mà nói.
"Tại sao ta lại không nhận ra trong nước mưa này có một tia ă·n c·ắp U Minh đại đạo cơ chứ? Ngươi đang muốn chỉ điểm hai người bọn hắn ư? Ngay lúc này ư?" Duyên Cẩn Không triệt đi linh lực hộ thể, sau đó ngồi xếp bằng ung dung nói.
Túng Thiên Tỉnh trầm mặt không nói, sau đó nhìn về phía trận pháp bên ngoài. Vừa nhìn đã biết hơn ngàn tu sĩ này, cũng đã bị trận pháp hút sạch hết linh lực rồi. Mà trận pháp này, vẫn chưa hề khởi động thứ lợi hại nhất.
Lúc này, ở bên ngoài cũng nhìn thấy tràng cảnh thảm thiết bên trong.
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên khoái chí cười lớn. Bỏ đi hiềm nghi và sự lo lắng trong lòng, hắn dường như đối với chuyện này rất vừa lòng.
Hắn có thể tưởng tượng được, Túng Thiên Tỉnh bị biến thành vũng máu, bởi vì Hắc Bạch trận pháp này đây.
"Hắc Bạch lão nhân, trận pháp này chẳng lẽ vẫn chưa khởi động hay sao? Mà sao ta cảm thấy, uy lực không lớn vậy?"
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên tuy rằng vừa lòng, nhưng cũng không quên chỉ trích. Trong lòng của Hắc Bạch lão nhân tuy rằng tức giận, nhưng vẫn chậm rãi giảng giải.
"Thiếu chủ có điều không biết, Hắc Bạch trận pháp là ta và lão Bạch cùng nhau đoạt được trong một động phủ. Tuy rằng chỉ có tàn quyển, nhưng mà uy năng vô cùng lớn, nhược điểm chính là thời gian." Bạch lão nhân tuy rằng sắc mặt không được tốt, nhưng vẫn nói cho thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, lúc này Hắc lão nhân cũng nói tiếp.
"Ta đã nghiên cứu trận pháp này, nhưng cho dù nghiên cứu thế nào cũng không biết, rốt của trận pháp lấy năng lượng từ đâu mà ra, có thể phát ra uy năng lớn như thế. Nhưng mà đi kèm với lực sát thương lớn, thì nhất định phải có vô vàn tu sĩ khởi động trận pháp này!" Hắc lão nhân ngập ngừng một lúc, sau đó nhìn về phía hơn ngàn tu sĩ đang được bố trí trận pháp ở phía xa kia, sau đó tiếp tục nói: "Như thiếu chủ đã thấy, bên trên trận pháp đó chính là mưa ăn mòn, chỉ cần một tháng liên tục đổ mưa xuống dưới đại địa. Thì đồ vật ở dưới đại địa nhất định sẽ thức tỉnh, lúc đó cho dù bọn họ không c·hết, thì cũng chỉ là phế nhân mà thôi!"
Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên khi mà bạch lão nhân nói đến thời hạn một tháng, liền có chút ninh mày không vừa lòng.
Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Bạch lão nhân không biết từ bao giờ, mà phất thêm trận kỳ.
Chỉ thấy ở giữa trung tâm trận pháp, trận mưa màu đen đó càng lúc càng lớn. Khiến cho tốc độ bị ăn mòn của mấy người trong Nhân Duyên miếu càng lúc càng nhanh.
"Thiếu chủ yên tâm, với mấy tên như thế này, chỉ cần trận mưa này đã có thể khiến bọn chúng thịt nát xương tan, đâu cần chờ đến khi thứ phía dưới đại địa thức tỉnh."
Nghe thấy như vậy, cuối cùng thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên cũng bình tĩnh gật đầu. Coi như chấp thuận thời gian một tháng này, để mà vây xem Túng Thiên Tỉnh bị mạt sát. Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng hắn càng lúc càng nôn nóng.
Lúc này Ngô Yên Dũng tuy rằng có chút chật vật, nhưng vẫn giữ được lý trí. Tuy rằng hắn không biết tại sao Duyên Cẩn Không có thể bình chân như vại, bỏ đi linh lực hộ thể để hứng lấy nước mưa. Nhưng dù sao, hắn cũng không dám làm như vậy.
"Tiên sinh, người có cách phá trận không?" Nhân Vệ Lĩnh lẩm bẩm nói, tuy rằng hắn biết tu luyện cũng đã hơn hai mươi mấy năm. Nhưng mà chịu trận như vậy, sắc mặt hắn cũng có chút trắng bệch.
"Có! nhưng mà ta không có v·ũ k·hí ở đây để bày trận, lá liễu tiện tay cầm ở bên ngoài cũng đã dùng hết rồi. Hiện tại không có gì có thể cứu chúng ta hết." Nghe thấy Túng Thiên Tỉnh nói vậy, cơ hồ Nhân Vệ Lĩnh và Ngô Yên Dũng đều tuyệt vọng vô cùng.
"Nhưng mà…"
Nghe câu "nhưng mà" của Túng Thiên Tỉnh, dường như hai người này bị tiêm máu gà, vô cùng phấn khích mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Túng Thiên Tỉnh cười nói: "Chờ một tháng nữa đi, cơ duyên còn chưa tới!"
"..."