Chương 53: Hắc Bạch Trận Pháp.
Chỉ thấy lấy trung tâm trận pháp, hình thành một trận đồ lưỡng nghi. Cờ trắng và cờ đen vây quanh nhau, tạo thành một quy luật không thể nào phá vỡ.
Ở đầu trắng là do Hắc lão nhân chỉ huy, còn ở đầu còn lại là do Bạch lão nhân chỉ huy.
Hai người phối hợp nhuần nhuyễn, càng làm cho trận pháp thêm phần huyền diệu.
Lúc này vô vàn trận kỳ hóa thành quang điểm tiêu tán trong không trung. Sau đó Bạch lão nhân quát lớn.
"Thiếu chủ, hơn ngàn tu sĩ có thể cho hai vị lão nhân ta mượn được chứ!"
"Không biết các vị nhân sĩ ở đây, có đồng ý nghe theo hiệu lệnh của bản thiếu chủ ta? Sau khi thành công, bản thiếu chủ ta ắt sẽ hậu tạ!" Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên sảng khoái vung tay lên, hướng về phía hơn ngàn tu sĩ đi theo hắn.
Vốn dĩ những người đi theo thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, đều muốn bán cho thiếu hắn ta một cái nhân tình.
Bọn họ ước gì thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, có thể nhanh chóng đưa ra yêu cầu đây.
Làm sao mà có thể không đáp ứng được cơ chứ! Huống hồ phe địch cũng chỉ có mấy người mà thôi.
"Nếu thiếu chủ đã lên tiếng, chúng ta sao có thể từ chối cơ chứ?"
"Đúng vậy… Đúng vậy, được làm việc cho thiếu chủ, là phúc phận của bọn ta!!"
"Ta nhất định sẽ mang đầu tên phàm nhân về này cho thiếu chủ!"
"Cũng chỉ là một tên phàm nhân và mấy con sâu kiến, tự cho mình là thiên tài mà thôi! Không đáng thiếu chủ lo lắng!"
"Nếu đã như vậy bản thiếu chủ đa tạ các vị trước! Nhưng mà các vị cũng phải cẩn thận, tên này dường như có chút cổ quái!" Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên cười nói, tuy rằng vẻ mặt hoà nhã, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đúng lắm, người này không đơn giản chỉ là phàm nhân. Chỉ là đâm lao thì phải theo lao, nếu như đã kết thù, vậy thì càng nên bóp c·hết.
Chỉ là hắn sẽ không trực tiếp ra tay, tài nguyên chính là thứ hắn ta dựa vào. Không có tài nguyên, thì cũng chỉ đi làm trâu làm ngựa cho người ta mà thôi.
Vừa dứt lời, vô vàn tu sĩ từ trên không trung lao xuống. Sau đó Bạch lão nhân phất cờ lớn, một nhánh tu sĩ theo cờ của lão ta, hạ xuống một vị trí trên trận đồ.
Lần lượt như vậy, từng nhóm từng nhóm tu sĩ hạ xuống, trước sự điều khiển của Hắc lão nhân và Bạch lão nhân.
Nhìn từ trên cao, trận đồ chi chít toàn tu sĩ muôn hình vạn trạng.
Dựa theo quy luật của âm dương, Hắc Bạch lão nhân đã tận dụng những tu sĩ này, làm những cột trấn cho trận pháp.
Như vậy càng có thể phát huy mắt trận, nhân tiện còn có thể lợi dụng linh lực của tu sĩ để mà duy trì trận pháp. Có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trận pháp càng lớn, uy lực càng cao.
Hiện tại trận pháp này đã lan ra toàn bộ một ngọn núi, chỉ cần một cái giậm chân của những tu sĩ trong trận pháp, là có thể khiến một ngọn núi biến thành bình địa, bởi sức công kích của nó.
Âm bổ trợ cho dương, dương bổ trợ cho âm. Dường như không gì có thể cản được sự bổ trợ linh lực của hai bên đen và trắng. Tu sĩ tu vi càng cao càng có lợi cho trận pháp.
Mà Hắc Bạch lão nhân, chính là người ở trung tâm nhất của hai trận đồ này.
Bạch lão nhân phất tay, vô vàn tu sĩ đi theo chuyển động của lão ta, tạo thành một quy luật huyền bí. Lớp phía trước lên trước, lớp phía sau lơ lửng trên không, độ linh lực cho lớp phía trước.
Hắc lão nhân cũng không nhàn rỗi, trong khi Bạch lão nhân chuyên tâm bổ trợ cho phía trận, thì của Hắc lão nhân thì Hắc lão nhân lúc này đứng lơ lửng trên hư không, cả người dường như bị bao phủ bởi vân vụ màu đen.
Lão ta cầm trong tay trận kỳ màu trắng, sau đó thả lên hư không. Chiếc trận kỳ lơ lửng, sau đó hút hắc khí từ trận đồ.
Trận kỳ khi hút càng nhiều, khí thế trên trận thì càng mạnh mẽ.
Từ trong hư không ầm ầm nổ vang, vô và giao long bằng sấm sét từ trên trời uốn lượn, sau đó biến mất trong hư không. Mà lúc này trận kỳ màu trắng, cũng nằm gọn trong tay của hắc lão nhân.
Một phần tu sĩ của bên Hắc lão nhân, và một phần tu sĩ của bên Bạch lão nhân bổ trợ linh lực cho nhau. Sau khi linh lực đã mãn phân, trận đồ này cũng hoàn thành.
Trên không trung hiện lên vô vàn trận văn được khắc họa, những trận văn này liên kết với nhau, ánh sáng lóe lên rồi giam cầm toàn bộ không gian và thời gian của những người ở phía dưới.
Mà vừa vặn ở phía dưới trận này chính là Nhân Duyên Miếu.
Ở trên bầu trời, ở dưới đất đều trở thành một lồng giam vô hình.
Lúc này Ngô Yên Dũng ném cái chổi quét lá đi. Lôi linh căn theo người hắn phát huy đến tận cùng, vô vàn lôi văn từ trên cơ thể của hắn tóe ra bên ngoài, khiến cho những người chứng kiến cũng vô cùng sợ hãi.
Ngô Yên Dũng ngửa đầu nhìn trận pháp này, đôi mắt của hắn lóe lên, dường như có vô vàn lôi văn ở trong đấy.
Hắn hét lớn, sau đó bước ra một bước. Trong nháy mắt đã xuất hiện trên không trung, hắn lắm tay đấm mạnh vào trong kết giới.
Nắm đấm của hắn toé ra lôi điện, cho dù bị nhốt trong trận pháp, thì rậm rạp lôi văn từ trên không trung giáng xuống, tập trung ở nắm đấm này.
Khi nắm đấm của Ngô Yên Dũng va vào trên trận pháp. Lập tức một lực phản chấn từ trận pháp truyền đến, khiến cho sắc mặt của Ngô Yên Dũng đột nhiên biến sắc.
Một quyền này đấm vào trên trận pháp trận pháp, cũng không hề nhúc nhích gì cả. Mà Ngô Yên Dũng bị lực phản chấn hất ra ngoài, thậm chí phun ra máu tươi, khí tức vô cùng uể oải.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh bước lên phía trước, sau đó định vươn tay sờ vào trận pháp này.
Ngô Yên Dũng thấy vậy vội vàng muốn cản lại, nhưng đã không kịp rồi.
Bàn tay của Túng Thiên tình chạm vào trận pháp, lập tức một cỗ phản chấn theo trận pháp truyền vào cơ thể của hắn, khiến cho hắn phải lảo đảo lùi lại vài bước.
Mà đầu ngón tay của hắn, cũng bị chấn cho vỡ nát. Máu tươi be bét, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, huyết nhục bạch cốt đã tái tạo, sau đó lành lại như cũ.
"Các ngươi, đúng là lấy trứng chọi đá! Chi bằng đầu hàng để tránh mất thời gian của đôi bên!" Bạch lão nhân thở dài cười nói, dường như đối với trận pháp của mình vô cùng tin tưởng.
Lúc này Hắc lão nhân đang cầm trận kỳ sẽ phẩy.
Trận văn lóe lên một chút, sau đó bắt đầu chuyển động. Vô vàn hạt mưa màu đen từ trên trận pháp rơi xuống.
Túng Thiên Tỉnh vươn tay, sau đó đón lấy những hạt mưa màu đen này. Trong lòng hắn đang cân nhắc, liệu nên phá trận pháp này thế nào.
Nhìn có vẻ như là đang áp dụng bát quái thời cổ đại của trái đất. Nhưng mà nguyên lý cũng chỉ giống một phần, bởi vì bát quái là thứ gì đấy rất thâm sâu.
Lấy trình độ của hắn, đi qua sát trận phá này tuy rằng mất thời gian, nhưng mà cũng có thể nhìn ra chút da lông đấy.
Túng Thiên Tỉnh nhìn lòng bàn tay bị ăn mòn ra một lỗ thủng lớn, khẽ nhíu mày.
"Trận pháp này một âm một dương, âm dương giao hòa bổ trợ cho nhau. Khó mà phá được, cho dù là Nguyên Anh hay Hóa Thần lọt vào trận pháp này, chỉ có mức chờ c·hết!"
Nhìn trận pháp lớn như vậy, vô vàn tu sĩ đang quan sát cũng không nhịn được mà cảm thán.
Đúng là các thế lực lớn, chỉ cần vung tay là có thể khiến cho những tán tu như bọn họ bán mạng.
Bạch lão nhân nghe thấy Túng Thiên Tỉnh nói, có chút bất ngờ. Nhưng rồi lão ta khẽ vuốt râu, cắm trận kỳ màu đen xuống đất.
"Xem như người có kiến thức! Nhưng chỉ là âm dương giao hoà thôi cũng không phải là cực hạn của Hắc Bạch Trận Pháp. Hôm nay ngươi sẽ được nếm thử tất cả, chỉ tiếc ngươi lại là một phàm nhân…tuy rằng ngươi có chút cổ quái, nếu không với kiến thức này mà hiệu lực với thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, thì tiền đồ đúng thật là vô lượng!"
Đoạn nói, lão ta cũng không lằng nhằng nữa, mà lợi dụng linh lực của hơn trăm tu sĩ, truyền vào trong trận kỳ.