Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 52: Trảm Tập Bình.




Chương 52: Trảm Tập Bình.

Hắn ta thần sắc điên cuồng, lau đi v·ết m·áu sau đó đứng dậy.

"Ngươi có chút khiến ta kinh ngạc đấy! Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi. Vừa vặn ta đã có thể mở ra vị yêu tinh thứ ba trong Thập Phương Yêu Linh Đồ, hôm nay liền cho ngươi nếm thử!"

Vừa dứt lời, từ trong mi tâm của hắn ta bay ra một giọt tinh huyết. Sau đó xâm nhập vào trong Thập Phương Yêu Linh Đồ.

Bức họa được du nhập máu tươi, quanh thân bỗng nhiên hóa thành mây mù một màu đen. Trong mây mù màu đen, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm lớn.

Vô vàn hắc khí giống như nét mực, từ trong Thập Phương Yêu Linh Đồ truyền ra ngoài, sau đó từ trong hắc khí bỗng nhiên thò ra một con yêu quái.

Đây là một cây cổ thụ thành tinh, thân mình nó xù xì gồ ghề, dường như đã trải qua vạn năm tuế nguyệt.

Tán cây không hề có một lá xanh nào cả, người chi chít đầy những chiếc cành khô quắt. Thỉnh thoảng di chuyển, khiến cho toàn bộ những chiếc cành đong đưa, dị hợm vô cùng.

Hắc khí vẫn còn cuộn không dứt, có vẻ như Tập Bình quyết tâm triệu hồi con yêu tinh còn lại, trong Thập Phương Yêu Linh Đồ mà hắn có thể khống chế.

Bỗng nhiên một tiếng tru thảm thiết từ trong hắc khí vang lên, khiến cho lòng người bỗng chốc rợn lạnh.

Cuồn cuộn hắc khí bỗng nhiên bị một chiếc móng vuốt cào nhẹ một cái, sau đó tan biến tựa hồ chưa hề xuất hiện.

Khi thân hình của con yêu tinh thứ ba xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều xôn xao không ngừng. Đó chỉ là một con mèo đen bình thường mà thôi.

Nhưng khi tiếng "meooo" của con mèo này vang lên, vô số tu sĩ tu vi yếu ớt, lập tức ngã ầm xuống đất.



Những người còn sót lại, đều dùng linh lực bị chặt lỗ tai của mình. Thì ra âm thanh của con mèo đen này, có thể chấn nh·iếp tâm hồn, khiến cho tu sĩ khốn đốn một phen đấy.

Ngô Kiến nhìn thấy hai con yêu tinh này, mày nhăn càng sâu, sắc mặt của hắn bắt đầu nghiêm túc.

Thanh kiếm trở lại trong tay của hắn, Ly Hoả kiếm hồn cũng đứng song song bên cạnh của hắn, có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.

Ly Hỏa kiếm hồn nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của thụ yêu, thân thể của nàng ta hóa thành vô vàn hoả diễm.

Lúc này thụ yêu cũng khẽ khua những cành lá khô. Chỉ thấy vô vàn cành lá khô, hóa thành trăm ngàn thanh lao xấp nhỏ, được linh lực gia trì, hóa thành màn mưa lao đâm về phía Ly Hoả kiếm hồn.

Hỏa diễm b·ốc c·háy toàn bộ, mưa lao hóa thành những đám mây và tàn tro rơi ầm ầm xuống đại địa.

Thụ yêu không cam lòng gào thét, những cành những tán lá khô gầy, giống như những xúc tu tóm chặt lấy Ly Hoả kiếm hồn. Cho dù Ly Hỏa kiếm hồn có hỏa diễm đi chăng nữa, cũng vô pháp thoát khỏi hết những xúc tu cổ quái này.

Mà lúc này Ngô Kiến cũng đổi mặt với con mèo đen, hắn ta thận trọng từng bước từng bước. Nhưng mà khi hắn ta nhìn vào đôi mắt màu đen tuyền của con mèo đen đó, nháy mắt mất đi tri giác.

Ly Hoả kiếm hồn không có người điều khiển, sau đó giống như là tàn lửa, hóa thành vô vàn tinh điểm nhỏ, rơi rụng trên không trung.

Thắng bại đã rõ ràng.

Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên vừa lòng gật đầu: "Xem ra Tập Bình đã tiến bộ rất nhiều!"



"Không nhục mệnh lệnh của thiếu chủ!" Tập Bình cao ngạo liếc mắt về phía Ngô Kiến, sau đó hắn vung tay lên, thụ yêu hóa thành vô vàn cành cây khô từ đại địa lao thẳng đến, muốn hạ sát thủ đối với Ngô Kiến.

"Thủ đoạn của nho gia quả thực là tàn nhẫn vô cùng, hôm nay Ngô Yên Dũng ta cũng coi như được chứng kiến tận mắt!" Một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn vang lên, sau đó Ngô Yên Dũng bóp nát ngọc giản truyền tống của Ngô Kiến. Khiến cho thân hình của Ngô Kiến lập tức biến mất khỏi Song Tình Sơn, trực tiếp truyền tống về Ngô gia.

Làm xong, hắn một tay vung cái chổi tre dùng để quét rác lên. Chiếc chổi tre như có sinh mệnh của mình, vô vàn kiếm khí từ trong chiếc chổi hóa thành từng kiếm võng, lao thẳng về phía thụ yêu. Chẳng mấy chốc, thụ yêu đã b·ị c·hém cho thương tích đầy mình.

Nó rú lên một cách đau đớn, sau đó không cam lòng mà đong đưa cành lá khô quắt.

Ngô Yên Dũng thấy vậy, khép hai ngón tay lại. Sau đó kiếm khí từ bên trong thân thể phát ra, hắn ta lơ lửng trên không trung chém mạnh một kiếm. Chẳng mấy chốc, thụ yêu đã b·ị c·hém thành vô vàn đoạn củi khô.

"Meooo!" Lúc này một tiếng kêu nh·iếp hồn phách vang lên, khiến cho Ngô Yên Dũng không kìm được mà quay đầu lại.

Ngay giây phút hắn ta muốn đối mặt với con mèo đen, không biết từ đâu bỗng vụt ra hai mũi tên.

Mũi tên nhìn như bình thường, nhưng đầu của mũi tên được gia trì bằng linh lực, chẳng mấy chốc đã bắn xuyên qua đôi mắt của con mèo.

"Méo meooo!" Tiếng kêu rờn rợn vang lên, mang theo ma âm bao phủ toàn bộ nơi này, khiến cho vô vàn tu sĩ không kìm được mà thổ huyết.

Lúc này một tên thanh niên đạp không mà đến, hạ xuống trước mặt của Túng Thiên Tỉnh. Người đó không ai khác chính là Duyên Cẩn Không.

"Sao lần nào gặp ngươi, cũng gặp phải vây g·iết từ bốn phương tám hướng thế?" Duyên Cẩn Không mỉa mai nói, sau đó xoay người nhìn về phía con mèo đen.

Lúc này hắn ta kéo cây cung ra, nhưng lại không có mũi tên nào. Chỉ thấy linh lực hội tụ trên đầu ngón tay của hắn, sau đó uy lực càng lúc càng lớn.

Mũi tên phá không mà đi, lúc này bỗng nhiên trước mặt con mèo đen xuất hiện một người, đó chính là Tập Bình.



Hắn ta muốn cứu con mèo đen, nhưng mà không kịp rồi. Vô vàn mũi tên linh lực, xuyên thẳng qua thân thể của hắn, để lại từng đạo v·ết m·áu.

Nhục thân của hắn ầm ầm ngã xuống đất, Nguyên Anh nho nhỏ phá xác mà ra cũng bị mũi tên bắn nát, hóa thành tro tàn rơi xuống đất.

"Khốn nạn! chỉ là một tên phàm nhân mà có thể khiến hai vị thiên kiêu bảo vệ như vậy! Túng Thiên Tỉnh năng lực cũng thật lớn!" Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên âm trầm nói.

"Hắc Bạch Trận Sư nguyện chém g·iết 2 kẻ này. Chỉ mong Đại Nho Bình Nguyên có thể giữ nguyên lời hứa, mở cửa cho hai người bọn ta đi vào trong Đại Nho Bình Nguyên bí cảnh để tu luyện!" Lúc này bên cạnh của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên, xuất hiện hai lão già một trắng và một đen.

Hai kẻ này dung mạo hiền lành, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn và độc ác.

Thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên vung tay lên, sau đó trượng nghĩa mà nói: "Bản thiếu đường đường là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên, sao có thể nói lời mà không giữ lời cơ chứ? Chỉ cần bắt giữ được kẻ phàm nhân kia và g·iết hai kẻ chống đối, thì Hắc Bạch trận sư có thể tiến vào trong bí cảnh của Đại Nho Bình Nguyên 100 năm để tu luyện!"

"Như vậy lão Hắc và lão Bạch ta cũng yên tâm hơn rồi!" Nói xong lão Hắc và lão Bạch nhìn nhau một cái sau đó khẽ gật đầu.

Hai người bọn họ xoay người nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh.

Một trắng một đen hạ xuống dưới, Sau đó vô vàn trận kỳ màu trắng và trận kỳ màu đen, được tung ra ngoài cắm trên nền đại địa.

Nơi nào được trận thì cắm xuống, nơi đó lập tức rung một cái, dường như có thứ gì đó đang sắp xếp mọi thứ, ở dưới lớp đất này vậy.

Túng Thiên Tỉnh nhíu mày, hắn có chút sự cảm không lành.

Quả nhiên sau khi trận được hình thành, bầu trời trên Nhân Duyên miếu được chia làm hai nửa. Một trắng và màu đen xoay vòng quanh lẫn nhau.

Túng Thiên Tỉnh đi đến bên cạnh của Ngô Yên Dũng và Duyên Cẩn Không, để quan sát kỹ trận địa này.