Chương 51: Ly Hoả kiếm hồn.
"20 năm rồi, Túng Thiên Tỉnh, ra đây chịu c·hết đi!" Đúng lúc này, một tiếng quát tháo vang vọng từ trên không trung truyền xuống.
Túng Thiên Tỉnh cùng Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh, không hẹn mà cùng ngước lên bên trên bầu trời.
Sắc mặt của Túng Thiên Tỉnh bình thường, cũng không có một chút nào đó gọi là hoảng loạn.
Mây mù tan đi, để lộ thân hình của một tên thanh niên. Người đó v·ũ k·hí hiên ngang, dung mạo bất phàm. Mà đối với gương mặt này, Túng Thiên Tỉnh vẫn là có chút quen thuộc đây.
Đây chẳng phải là thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên hay sao? Bên cạnh của hắn, là vô vàn tu sĩ cùng thiên kiêu. Tu vi cũng không hề thấp, nhìn mặt bằng chung có lẽ là từ Nguyên Anh cao nhất, thấp nhất là Kim Đan. Có vẻ như trận trượng này hắn đã chuẩn bị rất lâu rồi.
Ngô Yên Dũng trên tay vẫn cầm chiếc chổi quét lá rụng, hắn ta ngước mắt nhìn lên bầu trời, sau đó cảm thán nói.
"Ta cứ nghĩ tiên sinh ẩn cư nơi núi rừng, không quan tâm chuyện thế tục. Không ngờ tiên sinh cũng đã đắc tội rất nhiều người đấy chứ!"
"Thiên hạ này, làm sao có thể sống mà không có khoái ý ân cừu được chứ!" Túng Thiên Tỉnh cười nói, sau đó ngước mắt về phía thiếu chủ của Đại Nho Bình Nguyên.
"Ta không hiểu tại sao ngươi lại bám riết không tha như vậy? Chỉ đơn giản là vì ta có ấn ký của Song Tình sơn cốc hay sao?"
"Ngay từ lúc, người dùng mưu hèn kế bẩn để điều khiển cây liễu già ở ngoài Song Tình Sơn, thì thù này đã không đội trời chung rồi! Hôm nay bản thiếu nhất định sẽ đòi lại mối nhục hôm đấy!" Hắn ta cười lạnh nói, dường như việc cây liễu già đã khiến cho tâm ma của hắn bạo phát, cơ hồ g·iết không được Túng Thiên Tỉnh, sẽ không thể nào mà yên lòng được.
"Tài nghệ không bằng người, rõ ràng là thủ hạ đại tướng, lại có mặt mũi ở đây kêu gào, thật đúng là chuyện cười trong thiên hạ!"
"Câm miệng!" Bỗng nhiên tên thư đồng của Đại Nho Bình Nguyên quát lớn.
Hắn ta bước ra một bước, khí thế Nguyên Anh trên người bùng nổ, uy áp từ trên không trung áp thẳng xuống dưới miếu nhỏ, khiến cho bụi mù lan ra từ phía.
Nhưng lúc này Ngô Yên Dũng bỗng nhiên khẽ động, trên tay của hắn là chiếc chổi quét lá cũ kỹ, nhưng khi hắn vung chiếc chổi lên, vô vàn linh lực giống như lốc xoáy quét ngang qua toàn bộ nơi này, khiến cho uy áp biến mất không còn lại một chút gì cả.
Trong mắt của tên thư đồng của thiếu chủ Đại Nho Bình Nguyên lóe lên vẻ ác độc.
Lúc này bỗng nhiên thiếu chủ đại nho Bình Nguyên lên tiếng.
"Tập Bình đừng để cho bản thiếu chủ thất vọng!"
"Tập bình đã rõ!" tên thư đồng xoay người, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống dưới đất, đối diện ngay với Ngô Yên Dũng.
Lúc này Ngô Yên Dũng khẽ lắc đầu, sau đó hắn ta nhìn về phía Ngô Kiến rồi nói.
"Người đã ở bên cạnh ta và tiên sinh 20 năm, cho dù không hiểu được đại đạo thâm sâu, nhưng dù sao cũng được ôn dưỡng trong vô vàn tri thức, hi vọng người lần này không làm ta cùng tiên sinh thất vọng, đi đi!"
Sắc mặt Ngô Kiến thường thường, sau đó khẽ cúi người đối với Ngô Yên Dũng. Dường như đối với mệnh lệnh Ngô Yên Dũng, hắn có thể tuyệt đối phục tùng.
"Một kẻ chỉ biết đọc sách mà thôi, lại cao ngạo đến mức này. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta hôm nay nhất định sẽ dạy cho ngươi một bài học!" Ngô Kiến cuồng tiếu, nói sau đó bước ra một bước.
Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của Tập Bình.
Tập Bình cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên. Toàn bộ thu vi của Nguyên Anh đồng thời bùng nổ, khiến cho tất cả mọi người ở đây sắc mặt đại biến.
Trong tay hắn là một hoạ quyển, hoạ quyển lơ lửng trên không trung, sau đó trực tiếp mở ra.
Khi bức tranh được mở ra, tất cả mọi người ở đây đều xôn xao.
Ngay cả Túng Thiên Tỉnh, đều kìm lòng không được mà nhìn lên phía bức tranh.
Bức tranh ấy núi non đại ngàn, tổng cộng có 10 ngọn núi. Trên 10 ngọn núi đều họa một đồ án gì đấy, dường như trấn áp yêu linh quỷ quái trong đó.
"Thập Phương Yêu Linh Đồ!" Bỗng nhiên một tu sĩ hét lên.
"Không thể nào? Thực sự là Thập Phương Yêu Linh Đồ ư?"
"Bức tranh này, chính là một vị đại nho của Đại Nho Bình Nguyên để lại đấy!"
Nghe thấy tất cả những lời bàn tán tâng bốc, Tập Bình vô cùng hài lòng. Hắn ta quát lớn một tiếng, hai ngón tay kết ấn, sau đó linh lực như mây hóa thành vô vàn dung nhập vào trong Thập Phương Yêu Linh Đồ.
Thập Phương Yêu Linh Đồ tỏa ra quang mang vạn trượng, sau đó bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh từ trong tranh, xé không gian bước ra.
Khi thứ này xuất hiện, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi. Bởi vì nếu gọi là yêu tinh thì cũng không phải, mà gọi là người thì cũng không đúng.
Dưới thân nó là một con nhện lớn, nhưng mà trên thân của nó lại mọc lên một người. Người đó ở trên thân con nhện, kết hợp với mấy chân nhện linh hoạt và uyển chuyển, thập phần quái dị.
Lúc này Ngô Kiến cũng đã rút kiếm ra, hắn ta chống vỏ kiếm xuống đất, sau đó vươn tay.
Thanh kiếm trong tay của hắn bỗng chốc hóa lớn, sau đó xông thẳng lên trên thiên không, rồi cắm mạnh xuống đại địa.
Xung quanh thân kiếm dường như có ánh sáng màu đỏ lưu chuyển.
Bỗng nhiên một hư ảo to lớn hiện lên bên trên của thanh kiếm. Đó là một nữ nhân mặc hồng y, sắc mặt diễm diễm, tuyệt sắc vô cùng.
Khi thấy nữ nhân xuất hiện Ngô Kiến hét lớn, linh lực giống như đại hà biển rộng truyền vào trong thân kiếm.
"Ly Hoả kiếm hồn, lên!"
Xung quanh thân thể kiếm hồn tỏa ra ngọn lửa vô cùng thần bí, kiếm hồn tung người lên, sau đó xoay một vòng. Từ trong hai tay của nàng ta, biến ra vô vàn thanh kiếm, lao mạng về phía của con nhện.
Nhện tinh thấy công kích, bèn hét lên một tiếng. Tám chân của nó di chuyển linh hoạt vô cùng, tránh đi toàn bộ kiếm khí mà kiếm hồn đã t·ấn c·ông.
"Châu chấu đá xe mà thôi! Khôn hồn thì bó tay chịu trói đi!"
Tập Bình cười khẽ, sau đó hắn ta ra hiệu cho nhện tinh. Nhện tinh thấy vậy, kêu nhẹ một tiếng.
Sau đó ngửa bụng lên trời, chỉ thấy ở dưới rốn của nhện tinh, vô và sợi tơ giống như thiên la địa võng, bao phủ lấy toàn bộ thân thể của kiếm hồn.
Liên tục chém ra vài đạo kiếm khí cắt mất tơ nhện, nhưng cuối cùng số lượng tơ nhện vô cùng lớn, khiến cho kiếm hồn có chút trở tay không kịp, liền bị tơ nhện bao bọc lấy, sau đó bị bao thành một quả trứng lớn.
"Thủ đoạn của nho gia, đúng thật là âm hiểm xảo trá vô cùng!" Vô và tu sĩ đang quan sát trận này, xôn xao lên tiếng.
Lúc này Tập Bình thấy bản thân cơ hồ đã nắm chắc thời thế, bèn cười lớn: "Vạn Độc Chi Chu chính là một trong những độc, độc nhất ở Trung vực. Kiếm hồn nuôi cho dù mạnh đến thế nào, cũng vô dụng mà thôi!"
Sắc mặt của Ngô Kiến có chút trắng bệch, nhưng khi nghe thấy giọng nói khiêu khích của Tập Bình, hắn ta cười lạnh: "Đúng là xuất khẩu của ngôn, hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng kiến thế nào là kiếm hồn của Ngô gia bọn ta!"
Lúc này trên quả trứng được bao bọc bởi tơ độc của Vạn Độc chi, chu bỗng nhiên phát ra từng đạo kẽ hở lớn. Xuyên qua kẽ hở, có thể nhìn thấy những ngọn hỏa diễm đang b·ốc c·háy.
"Oành" t·iếng n·ổ lớn vang lên, sau đó từ trong vỏ trứng hiện lên vô vàn kiếm quang phá kén mà ra, trong nháy mắt vỏ trứng đã biến thành bụi mù, tán loạn khắp nơi.
Khi mà tất cả mọi người chưa hoàn hồn lại được, lúc này Ngô Kiến đã khép hai tay lại kết ấn. Sau đó cả người xông thẳng lên phía trước, bàn tay của hắn nắm chặt lấy thanh kiếm.
Chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện bên cạnh Vạn Độc chi chu.
Vạn Độc chi chu cảm nhận được nguy hiểm, về lùi lại phía sau. Nhưng mà lúc này Ngô Kiến trượt một phát, sau sau đó chui qua thân thể cồng kềnh của nó, rồi xuất hiện sau lưng.
Kiếm này hạ xuống, Ly Hoả kiếm hồn hóa thành một ngọn lửa lớn, xuyên qua toàn bộ thân thể của Vạn Độc chi chu.
Vạn Độc chi chu hét lớn một tiếng, sau đó không cam lòng mà bị chia năm xẻ bảy. Cuối cùng huyết nhục cùng tưới xuống dưới đại địa, khiến cho một trận tranh tưởi, mùi máu truyền khắp nơi.
Mà lúc này Tập Bình cũng bị phản phệ, hắn ta quỵ xuống đất, khóe môi có chút máu.