Chương 50: Thời gian như thoi đưa.
Trong nháy mắt ba người đã xuất hiện bên trong căn nhà của Song Vũ.
Túng Thiên Tỉnh giật lấy một sợi tóc của Song Vũ, sau đó tiện tay cầm lấy chiếc gương đồng bên cạnh, rồi rót linh lực vào.
[Hoa Trong Gương]
Mặt gương nổi lên kim quang, trong chốc lát sau đó một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện.
Đó là thế giới trong gương được Túng Thiên Tỉnh cấu trúc lên, có lẽ là 30 hoặc 40 năm sau gì đó.
Ngô Yên Dũng vô cùng kinh ngạc trước thủ đoạn này của Túng Thiên Tỉnh, hắn ta chuyên chú nhìn vào trong thế giới trong gương.
[Song Tình Thôn]
Hôm nay là ngày đại hỷ của Song Tình thôn.
Bởi vì trong thôn xuất hiện một cô gái có thể tu tiên, mà vị tiên nhân này đích thân đến đây, để mà chỉ điểm thu làm đồ đệ. người đấy không ai khác chính là Tình Mai.
Trong thôn kèn trống linh đình, nhưng mà một người tâm trạng không hề tốt, đang quan sát hết thảy mọi chuyện, đó chính là Song Vũ.
Song Vũ biết cơ duyên này chính là có thể khiến cho Tình Mai một bước lên trời. Hắn phải vui thay cho nàng mới đúng? Nhưng mà trong lòng lại có chút trĩu nặng.
Bữa tiệc cũng đã đến lúc tàn, Tình Mai theo sư phụ của nàng ta trở về Tình Gia để tu luyện.
Tưởng rằng mọi thứ đến đây đã kết thúc, nhưng khi đêm về Song Vũ chìm vào giấc ngủ, hắn bỗng nhiên mơ một giấc mơ.
Hắn mơ thấy bản thân đã xuất hồn, luôn đi bên cạnh của Tình Mai.
Tình Mai quả nhiên về Tình Gia để tu luyện, mấy năm đầu sư phụ của nàng đối với nàng rất tốt. Song Vũ cũng cảm thấy may thay cho Tình Mai, bởi vì có sư phụ yêu thương mình đến vậy.
Nhưng sau khi Tình Mai tu luyện, tu vi lên đến Luyện Khí kỳ, bỗng nhiên sư phụ của nàng tựa hồ biến thành một người khác.
Không những hạn chế Tình Mai đi ra ngoài lịch luyện, còn cấm Tình Mai tiếp xúc với những người khác giới khác, ngoại trừ sư phụ của nàng.
Tình Mai không ngốc, nàng ta ngược lại rất thông minh. Biết rõ sư phụ của mình có tư tâm. Ngoài việc âm thầm tu luyện, còn tìm cách chừa cho bản thân đường sống.
Nhưng nàng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, mà sư phụ của nàng đã là Trúc Cơ kỳ. Cho dù nàng có chừa bao nhiêu đường sống đi nữa, đứng trước kẻ có lực lượng lớn hơn mình, thì cũng chỉ bó tay chịu trói mà thôi.
Sau khi biết được Tình Mai âm mưu trốn chạy, sư phụ của nàng đã khóa nàng vào trong mật thất, sau đó cưỡng bách nàng song tu.
Tình Mai không chịu song tu, sư phụ của nàng hết cách, sau đó liều quá liền thải bổ Tình Mai.
Sau khi bước vào tà đạo, sư phụ của nàng ta càng lúc càng quá đáng. Dăm ba ngày lại đến thải bổ Tình Mai.
Tình Mai bị hút đi tu vi, người không ra người quỷ không ra quỷ. Chỉ có thể cầm giữ một hơi, bị nhốt trong mật thất.
Mà những cảnh này đều rơi vào trong mắt của Song Vũ. Hắn ta tựa hồ điên rồi, điên cuồng muốn bóp c·hết tên sư phụ của Tình Mai. Nhưng hắn ta chỉ là một mặt hồn phách, sao có thể tác động đến một tu sĩ đã Trúc Cơ cơ chứ.
Song Vũ gào thét trong tuyệt vọng, tận mắt nhìn thấy cô gái mà mình yêu thương, bị kẻ khác h·ành h·ạ đến người không ra người ma không ra ma. Thậm chí, hắn còn không thể làm gì để mà giúp nàng, chỉ biết liên tục gào thét.
Cứ như vậy 10 năm, 20 năm trôi đi. Tình Mai cũng dần trở thành một cái xác khô quất, sau khi bị sư phụ nàng ta vứt bỏ, liền thi cốt cũng không ai lượm cho.
Song Vũ mãi mãi không thể nào quên được, ánh mắt tuyệt vọng của Tình Mai trước khi c·hết. Dường như ánh mắt ấy, xuyên thấu cả hư không, nhìn thẳng vào linh hồn của hắn.
"Aaaaaa!" Bỗng nhiên Song Vũ bật dậy từ cơn mê, hắn ta thở hồng hộc như con cá mắc cạn. Sau đó nhảy từ trên giường đứng dậy, lao thẳng đi ra ngoài.
Khi nhìn đến ánh mặt trời còn chưa lên, vẫn đang là rạng sáng. Hắn ta bỗng nhiên bình tĩnh lại, sau đó quay trở vào bên trong lục lọi một hồi.
Mà lúc này Túng Thiên Tỉnh cùng hai người khác đã đứng trên đỉnh núi nhìn về phía Song Tình Thôn. Sợi tơ nhân duyên của Song Vũ và Tình Mai càng lúc càng rõ ràng, đến bây giờ xem như chuyện đã giải quyết hơn phân nửa.
Cứ như vậy, trong một đêm Túng Thiên Tỉnh đi theo những danh sách mà sổ sách ghi chép. Rồi dần dần ánh mặt trời cũng đã dần ló dạng, kết thúc một ngày se duyên mệt mỏi.
Hắn ta vặn vặn lưng, sau đó nhìn về phía Ngô Yên Dũng và Nhân Vệ Lĩnh sắc mặt đ·ã c·hết lặng. Không có một chút kinh ngạc nào kia, phân phó nói.
"Đêm nay hai người vất vả rồi, về Nhân Duyên Miếu nghỉ ngơi thôi!"
Nói xong hắn xoay người biến mất trên không trung, chẳng mấy chốc đã đến Nhân Duyên Miếu.
Mấy ngày hôm nay, Mai Tuyệt Cơ im lặng ngồi dưới gốc cây liễu kia. Tuy rằng cầm cự được một hơi, nhưng mà sắc mặt không tốt chút nào.
Triệt để biến thành một phàm nhân mà Túng Thiên Tỉnh cũng tựa hồ không quan tâm chuyện này. Coi như Mai Tuyệt Cơ là không khí mà thôi.
Một ngày qua, đi rồi một tháng qua đi, càng ngày thôn dân trong Song Tình Sơn lại càng đồn tai nhau, biết đến trên ranh giới giữa Song Tình thôn và Nhân Duyên thôn, có một miếu tên là Nhân Duyên.
Trong miếu có một tiểu tiên sinh tên rất kỳ lạ, hỏi ra chỉ biết mọi người đều gọi hắn là Nguyệt Lão nhân, và mấy vị khách quan chưa hề rời khỏi miếu một lần.
Nhân Duyên miếu cầu gì được nấy, nhất là cầu về tình duyên. Một đồn mười, mười đồn trăm trăm, đồn nghìn. Cứ như vậy Nhân Duyên Miếu ở Song Tình Sơn, ai ai cũng biết.
Cứ như vậy 20 năm thấm thoát đã qua đi, tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh cũng đã trưởng thành. Trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, khiến biết bao nhiêu cô gái trong thôn đi lên miếu cầu nhân duyên, liếc mắt đưa tình.
Nhưng trong lòng của Nhân Vệ Lĩnh một lòng chỉ có se duyên và se duyên, tình ái trong hồng trần hắn đều nhìn thấu rồi. Cũng là vì Túng Thiên Tỉnh dậy hắn cách tu luyện Nhân Duyên đại đạo.
Tuy rằng hiện tại cũng chỉ hiểu biết sơ sơ, nhưng cũng đủ khiến hắn trở thành tiên nhân trong mắt của người khác.
Mà Ngô Yên Dũng cũng đã ở lại miếu nhỏ này hơn 20 năm, yên lặng là một tên quét miếu. Có thể thấy được ban đầu nội tâm bỗng nhiên xao động bất thường, luôn bồng bột trở nên tĩnh lặng. Giống như mặt hồ yên ạ gợn sóng, không gì có thể lay động được.
Tựa hồ như khoảng thời gian 20 năm này, giống như là lịch luyện trong hồng trần vậy.
Còn Mai Tuyệt Cơ, đã 20 năm rồi hắn ta không hề động đậy một chút nào. Tưởng như hắn có thể đột ngột c·hết bất cứ lúc nào, nhưng rồi lại treo một hơi ngồi dưới gốc liễu hơn 20 năm, chưa hề động đậy.
Rêu phong phủ đầy người hắn, đến cả mái tóc cũng khiến chim chóc đậu lại, rồi làm tổ trên đó. Nếu như không cảm nhận được khí tức, Ngô Yên Dũng còn nhầm lẫn rằng Mai Tuyệt Cơ chính là một hòn đá yên lặng hơn 20 năm đây.
Túng Thiên Tỉnh cũng không hề nhàn rỗi, trong 20 năm có lẽ người trong Nhân Duyên thôn và Song Tình thôn, đều là hắn se duyên đấy. k
Không có ngàn đôi cũng có 999 đôi thành. Cũng không hẳn chỉ là ở hai thôn này, mà những nơi có thổ dân ở khắp nơi trên Song Tình Sơn, Túng Thiên Tỉnh đều đi ngang qua, nếu gặp được kẻ có tình, lại tiện tay se duyên.
Sợi tơ nhân duyên, mang Nhân Duyên đại đạo của hắn, màu hoàng kim càng lúc càng đậm, sau đó dường như có linh tính.
Hôm nay bầu trời đang xám xịt, đột nhiên mây đen dường như bị cánh tay nào đấy vạch ra một đường. Sau đó bầu trời, bỗng nhiên trong xanh trở lại.
Túng Thiên Tỉnh lắc đầu, nhìn về phía bầu trời. Sau đó lắc đầu cười khẽ, đã đến lúc rồi.