Chương 49: Ghi chép nhân duyên.
Túng Thiên Tỉnh giật mình nhìn Ngô Yên Dũng, sao lại tự nhiên thổ huyết như vậy?
Ngô Yên Dũng sắc mặt xấu hổ, sau đó lau đi v·ết m·áu trên môi. Điều động khí lực để khí huyết bình ổn lại. Hắn chắp tay, vẻ mặt vô cùng cung kính mà nói.
"Cố sự mà tiên sinh nói, quá mức đối với ta. Ta chỉ là một tên Kim Đan nhỏ bé, làm sao có thể thụ hưởng được hàm ý trong câu chuyện này. Chỉ mong tiên sinh có thể ghi lại cho ta thành một quyển sách, để tiện sau này có thể tham khảo nhiều thêm. Nếu tiên sinh bằng lòng, Ngô Yên Dũng làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp tiên sinh!"
Thấy Ngô Yên Dũng khép nép cầu người như vậy, thuộc hạ của hắn cảm thấy rất xấu hổ. Dường như việc Ngô Yên Dũng hạ mình, chính là sỉ nhục lớn nhất.
Hắn ta vội vàng đến bên cạnh Ngô Yên Dũng sau đó cố ý nói: "Thiếu gia thiên tư hơn người, chỉ là trong lúc xông vào cấm địa bị phản phệ, sau đó tu vi mới thụt lùi, không cần khép nép cầu người như vậy!"
Tống Thiên tỉnh nghe vậy, có chút buồn cười vì Ngô Kiến tư duy nông cạn, hắn lắc đầu nói tiếp: "Thiên tư hơn người, vốn dĩ không phải là tất cả. Người tu tiên trong thiên hạ, tuy rằng tu chất tốt là một ưu thế. Nhưng mà phải xem, đến nhiều khía cạnh khác. Tu tiên vốn là khổ, không khổ sao gọi là tu tiên? Sau này lỡ gặp được khó khăn gì, đòi c·hết đòi sống, làm sao lại thủ được sơ tâm ban đầu?"
Kẻ đang rũ rượi ngồi gần cây liễu, nghe thấy những lời của Túng Thiên Tỉnh, hắn ta nước mắt nhìn lên bầu trời trong Song Tình Sơn, cái gì cũng không có chỉ có một màu xám xịt.
Mà lời nói của Túng Thiên Tỉnh, dường như tiên âm quanh quẩn trong đầu của hắn. Khiến hắn bỗng chốc trở nên thanh minh vô cùng.
"Tu tiên vốn là khổ? Không khổ sao gọi là tu tiên?" Mai Tuyệt Cơ có khẽ lẩm bẩm nói lại câu nói của Túng Thiên Tỉnh.
Ngô Yên Dũng liếc Ngô Kiến một cái, trong ánh mắt bao hàm sự cảnh cáo. Ánh mắt này khiến cho Ngô Kiến giật mình, dường như nhận ra chính bản thân thất thố, hắn ta khẽ khom người tạ tội, rồi lui ra canh gác ở một bên.
"Làm trâu làm ngựa thì không cần. Ngươi có ngọc giản trống không?"
Túng Thiên Tỉnh khẽ vẫy tay, cũng không xen vào việc của hai chủ tớ. Thực ra hắn kể câu chuyện này, cũng không phải là cho Ngô Yên Dũng nghe.
Hắn nhìn về phía tàng cây, nơi đó có một thân hình đang rũ rượi ngồi xếp bằng ở cạnh gốc cây. Dường như đã mất hết thảy dục vọng muốn sống.
Ngô Yên Dũng vội vàng cầm lấy một chiếc ngọc giản trống, sau đó hai tay dâng lên cho Túng Thiên Tỉnh.
Hắn ta vươn tay đón lấy ngọc giản, sau đó búng tay một cái, từ trong trí nhớ khắc vào trong ngọc giản, câu chuyện về Ông Tơ Bà Nguyệt.
Trả lại ngọc giản cho Ngô Yên Dũng, hắn ta thấy vậy cẩn thận cất vào trong nhẫn trữ vật, dường như chiếc ngọc giản này, là báu vật vô giá vậy.
Ngô Yên Dũng nghe qua cố sự, hiển nhiên đối với hai pho tượng dâng lên sự kính ngưỡng vô cùng lớn, thậm chí là tôn thờ.
Không đợi Túng Thiên Tỉnh nói hết, hắn ta đã đi vào trong gian miếu thờ, sau đó chỉnh lại y phục, bùm một tiếng quỳ xuống trên bồ đoàn.
"Ngô Yên Dũng có mắt không thấy thái sơn, lúc nãy đã mạo phạm hai vị tiên nhân, hiện tại ở đây bồi tội mong hai vị tiên nhân chớ trách!"
Nói xong những việc này vẻ mặt của Ngô Yên Dũng ngượng ngùng xoắn xuýt, dường như muốn hỏi vấn đề gì đấy, lại không dám hỏi. Sqau một lúc hắn mới quyết tâm lại thêm vài lạy rồi nói.
"Ngô Yên Dũng con hiện tại vẫn không có ý chung nhân, không biết là người đấy, lại là người như thế nào? Cầu mong hai vị tiên nhân có thể phù hộ để con, sớm gặp được người trong lòng!"
Túng Thiên Tỉnh trợn mắt há mồm, rồi liền bật cười. Hắn ta cũng lững thững đi vào trong miếu, sau đó ngồi xuống đối diện chiếc bàn bên cạnh, rồi lật một cuốn sổ ra ghi chép.
Ngô Yên Dũng lạy xong, hắn ta đi đến trước mặt của Túng Túng Thiên Tỉnh, thấy hắn ta đang cặm cụi viết gì đấy, liền muốn im lặng lui ra. Nhưng lúc này Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên gọi lại.
[Nhân Duyên Đại Đạo!]
Hắn ta vươn tay, sau đó sợi tơ màu hoàng kim từ trong tay của Túng Thiên Tỉnh bay ra, du nhập vào trong thân thể của Ngô Yên Dũng.
Một lúc sau, một sợi tơ màu đỏ từ trong trái tim của Ngô Yên Dũng đột nhiên bay ra, nằm gọn trong tay của Túng Thiên Tỉnh.
Sợi tơ này chính là nhân duyên kiếp này của Ngô Yên Dũng đấy. Túng Thiên Tỉnh gia trì thêm một chút, sau đó trả lại sợi tơ nhân duyên kiếp này cho Ngô Yên Dũng.
"Giữ cho kỹ càng, sau này gặp được người thích hợp, sợi tơ này sẽ sáng lên!"
Ngô Yên Dũng kinh ngạc đến ngây người, sau đó vội vàng cảm tạ Túng Thiên Tỉnh.
[...]
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa, tuy rằng Túng Thiên Tỉnh không cần ăn gì cả. Nhưng mà tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh lại là một phàm nhân, tất nhiên vẫn phải ăn đồ gì đấy.
Nhưng mà Túng Thiên Tỉnh cũng hơi đau đầu, bởi vì trong miếu này mới xây lên, không hề có một chút rau dưa gì cả.
Nhìn gương mặt mếu máo như muốn khóc của Nhân Vệ Lĩnh, Túng Thiên Tỉnh lại càng đau đầu hơn.
Cuối cùng Ngô Kiến vẫn phải đi ra ngoài săn thú. Nhưng khi có con mồi rồi, những người ở đây đều trợn tròn mắt nhìn nhau.
Mai Tuyệt Cơ vốn dĩ là người gần đất xa trời, không quan tâm ăn uống này nọ. Còn Ngô Kiến tuy rằng là thuộc hạ, nhưng mà hắn cũng không biết làm cơm, nói chi đến Ngô Yên Dũng.
Vậy còn sót lại cũng chỉ là Túng Thiên Tỉnh và tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh.
Cuối cùng Túng Thiên Tỉnh vẫn phải xắn tay áo lên, sơ chế con mồi. Đó là một con lợn rừng, sau khi sơ chế xong thì Túng Thiên Tỉnh sai tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh nhóm lửa.
Một đêm chắp vá, cứ như vậy đi qua.
Mấy ngày hôm nay bỗng nhiên khi Túng Thiên Tỉnh thức dậy, đã thấy có một vài vị khách hành hương đi đến miếu. Tuy rằng miếu này mới dựng, nhưng cũng không ngăn cản được việc phàm nhân trong Song Tình Sơn tò mò.
Thấy ba chữ Nhân Duyên Miếu, khách hành hương đều biết rằng miếu này cầu nhân duyên.
Túng Thiên Tỉnh mài mực, sau đó nhẹ nhàng ghi lại hết thảy những mong muốn, nguyện cầu của phàm nhân.
Đây chính là bước đầu hoàn thành nguyện vọng, của lão hữu Song Tình Diệp đây.
Mà mấy hôm nay Ngô Yên Dũng cũng hóa thân thành tiểu đồng trong miếu, không có việc gì làm, liền quét tước tranh giành cả công việc của Nhân Vệ Lĩnh.
Ngô Yên Dũng cũng vô cùng tò mò, tại sao Túng Thiên Tỉnh lại ghi chép lại những lời nguyện cầu của phàm nhân. Nhưng dù sao hắn cũng không có phận sự để hỏi, chỉ có thể im lặng mà tò mò mà thôi.
Đêm về, nguyệt hắc phong cao.
Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên gọi Nhân Vệ Lĩnh lại, phân phó hắn ta kéo theo Ngô Yên Dũng thức dậy.
"Cũng đã đến lúc thu lưới rồi!"
Túng Thiên Tỉnh ném Nhân Vệ Lĩnh cho Ngô Yên Dũng, ra hiệu hắn theo sau. Tuy rằng Ngô Yên Dũng không biết Túng Thiên Tỉnh muốn làm gì, nhưng mà cuối cùng vẫn lẽo đẽo theo sau.
Chỉ thấy túng Thiên tỉnh đi đến một thôn nhỏ, thôn này đêm về tắt lửa đã tối đèn. Cơ hồ mọi người đều đã đi ngủ sớm, Túng Thiên Tỉnh bước đến trước một ngôi nhà tranh, sau đó nói.
"Tiểu Lĩnh ngươi và ngô Yên Dũng lướt xem, có phải người trong nhà này tên là Song Vũ?"
Nhân Vệ Lĩnh và Ngô Yên Dũng vội vàng lật xem. Chỉ thấy thông tin về Song Vũ được ghi chép lại vô cùng chi tiết, bèn gật đầu.
"Vậy Song Vũ cầu, chính là chuyện gì?"
"Hắn ta và tiểu Mai hàng xóm vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Nhưng Song Vũ sau khi lớn lên, bỗng nhiên xa cách tiểu Mai, không phải là bởi vì chán ghét, mà là thích tiểu Mai. Chỉ là gia cảnh của Song Vũ không được tốt, không dám ngỏ lời với tiểu Mai. Cho nên cầu cho tiểu Mai có được một lang quân như ý!"
Túng Thiên Tỉnh gật gật đầu, sau đó kéo tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh lại, rồi một tay phủ lên đôi mắt của tiểu đậu đinh rồi nói.
"Ta và ngươi vốn là có duyên, hiện tại nhìn kỹ những gì ta làm. Sau này đây chính là công việc của ngươi!"
Trước mắt của Nhân Vệ Lĩnh bỗng nhiên xuất hiện một thế giới rực rỡ. Trong không khí có vô vàn màu xanh đỏ tím vàng chuyển động, sau đó dung nhập vào thân thể của hắn.
Nhân Vệ Lĩnh ngẩng đầu nhìn Túng Thiên Tỉnh, chỉ thấy Túng Thiên Tỉnh khẽ vung tay, một sợi tơ màu đỏ từ trong ngôi nhà của Song Vũ đột nhiên xuất hiện, sau đó nối liền với nhà hàng xóm cũng chính là nhà của tiểu Mai bên cạnh.