Chương 4: Nhân Hoá Đại Pháp - Tu Từ!
Bỗng nhiên trong thiên đạo bất chợt rung vài cái, một cỗ khí thế từ trên thiên không chiếu thẳng xuống đại địa, cụ thể là Trung Vực.
Cỗ khí thế này không giống bình thường mà nó mang theo thiên địa pháp tắc, đồng thời được thiên đạo công nhận.
Trên Đại Nho giới bất luận là lão quái vật đang trốn trong quan tài, vô luận là thiên kiêu, thiên tử, đế nữ. Cho dù tu luyện loại thuật pháp nào, cũng cảm nhận khí tức kinh khủng này chiếu thẳng xuống Trung Vực, ngay gần Tuyệt Tình Đại Ngàn!
Mà lúc này, ngay trên gốc cổ thụ, vầng sáng ấy bao phủ trên đầu ngón tay của Túng Thiên Tỉnh. Tựa hồ chỉ là một ánh sáng đom đóm minh minh diệt diệt, nhưng mà lại khiến cả Đại Nho giới rung chuyển. Hắn khẽ chuyển động ngón tay, thủ pháp quỷ dị vô cùng.
Khoảnh khắc này thời gian, không gian đều giống như ngưng đọng lại, hơn trăm kiếm khí mà Mai Tuyệt Cơ chém ra giống như bị ấn nút tạm ngừng vậy, lơ lửng vùng vẫy trên không trung không hề phản kháng được cỗ khí thế này.
Lúc này, chính bản thân Túng Thiên Tỉnh cũng hoang mang, cái gọi là Nhân Hoá, vốn dĩ là một phép tu từ Trong văn miêu tả, để một con vật, sự vật, cây cối được trở nên sinh động và đặc sắc hơn. Thường thì học sinh sẽ áp dụng một trong những biện pháp tu từ để bài văn được điểm nhiều hơn.
Nhân hóa có thể hiểu theo cách như gọi vật hoặc tả con vật, cây cối, đồ vật, … bằng những từ ngữ vốn được dùng để gọi hoặc tả con người làm cho thế giới loài vật, đồ vật, cây cối, … trở nên gần gũi với con người, đồng thời biểu thị được những suy nghĩ, tình cảm của con người, sự vật, câu văn, câu thơ trở nên sinh động và nhân hoá hơn rất nhiều.
Đến đây, cơ bản chín hắn cũng trợn mắt há mồm. Không phải! Đây chỉ là một biện pháp vô cùng vô cùng đơn giản thôi mà. Như vậy cũng có thể trở thành một đại pháp được ư? Khoan đã, cái gọi là nhân hoá, vốn dĩ là muốn tăng lên linh tính cũng như uy năng của những vật xung quanh, những áng văn thơ cũng có thể như nhân hoá mà bay bổng xuất trần, thì tại Tu Chân giới này là một thế giới tu tiên, sao lại không thể xảy ra cơ chứ?
Một mảnh lá cây của cổ thụ rụng xuống, những chiếc lá ố vàng không còn chút sức sống rơi lả tả vì những kiếm khí băng lãnh kia tổn thương đến chúng. Túng Thiên Tỉnh bừng tỉnh, dang tay đón lấy một mảnh lá cây ố vàng kia. Điểm sáng trên ngón tay hắn khi chạm phải lá cây, liền khiến mảnh lá cây lá cây đã úa vàng trở nên xanh mướt, sinh cơ bừng bừng.
"Như vậy, ngược lại cũng có thể thử một chút!"
Dứt lời, ánh mắt của hắn đặt lên trăm đạo kiếm khí trước mắt kia, hai ngón tay kẹp lấy lá cây sau đó vung lên. Hai tay khẽ chắp lại, trong đầu hiện lên khái niệm của Nhân Hoá. Nhân trong nhân bản, Hoá trong biến hoá. Một cỗ huyền diệu trong lòng lan ra toàn thân, lá cây bỗng mỏng manh giống như có sinh mệnh mà nhân bản thành trăm chiếc lá cây.
Chưa dừng lại ở đó, những lá cây này hoá thành những thanh kiếm màu xanh nho nhỏ. Mang uy lực vô cùng lớn, lao ầm ầm về phía trăm đạo kiếm khí trên không trung.
[Nhân Hoá Đại Pháp - Sinh Lộ Huyễn Gia!]
Cứ như vậy, trăm chiếc kiếm màu xanh phá tan kết giới xung quanh của Túng Thiên Tỉnh sau đó lao vùn vụt về phía trăm đạo kiếm khí kia. Qủa nhiên một cỗ nổ lớn xảy ra, dư âm ba động khiến chu vi quanh đây gợn lên một mảng sóng lớn. Mà trung tâm của trận chiến, trăm đạo kiếm khí của Mai Tuyệt Cơ hoá thành tro tàn, mà trăm thanh kiếm màu xanh cũng hao hết uy lực, hoá thành những mảnh lá cây. Nhưng cuối cùng vẫn mang chút công kích, lao nhanh về phía Mai Tuyệt Cơ, khiến cho hắn trở tay không kịp.
Vội vàng dùng thanh kiếm chắn trước người, nhưng mà cuối cùng những mảnh lá cây ấy tựa hồ cắt kiếm như cắt bùn, liên tục để lại trên người hắn trăm đạo v·ết m·áu. Mà hắn cũng chật vật không nổi bay ngược ra sau rồi rơi xuống đất, gợi lên một trận bụi mù.
"Khụ khụ! Ngươi… quả nhiên không phải phàm nhân!"
"Ngay từ đầu ta có nói ta là phàm nhân sao?" Túng Thiên Tỉnh có chút bất đắc dĩ, thắng bại chỉ trong chớp mắt mà thôi. Mà khí tức kinh khủng đến nhanh biến mất cũng nhanh, như chưa hề xuất hiện vậy. Nhưng thực chất, cỗ khí tức này đã khiến cho Đại Nho giới chú ý và ghi nhớ, tất nhiên sẽ liên tục cho người đi tìm kiếm.
Thằng nhãi Mai Tuyệt Cơ đúng là biết cách hành người!
Mai Tuyệt Cơ ôm ngực đứng dậy, loạng choạng vài bước sau đó khẽ cúi người trước Túng Thiên Tỉnh một cái, coi như đã nhận thua.
"Tiền bối cao minh! Tuyệt Cơ tài nghệ hổ thẹn không bằng, thua không có oán! Chỉ là không biết tại sao tiền bối lại xuất hiện ở Mai Hoa Thôn? Không biết là đã có gì xảy ra?"
"Thực ra…ta không biết đường đi đến Tuyệt Tình Đại Ngàn!"
Hắn sâu kín nhìn Mai Tuyệt Cơ một cái, sau đó thở dài, chuyện này hắn không có nói láo. Hắn bị hệ thống b·ắt c·óc đã hơn 9 vạn kiếp, tựa như đã 9 vạn năm rồi, không biết đường thì đúng là chuyện bình thường.
Mai Tuyệt Cơ suy tính đủ đường, nhưng không ngờ lại là câu trả lời này, hắn có chút kinh ngạc, cũng có chút may mắn vì Mai Hoa Thôn không vướng phải chuyện gì. Nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn mở lời: "Không biết tiền bối muốn đi đâu trên Tuyệt Tình Dại Ngàn, Tuyệt Cơ tuy rằng chỉ có trúc cơ, nhưng cũng có thể dẫn đường cho tiền bối, không biết ý tiền bối như thế nào?"
"Như vậy cũng tốt, vậy khi nào xuất phát?" Như vậy, sau khi bàn bạc hắn và Mai Tuyệt Cơ hôm sau lên đường, hiện tại Mai Hoa thôn cũng đã hết người có tiên căn. Cũng chỉ có ba đứa trẻ được chọn mà thôi, cho nên có thể dễ bề mà sắp xếp.
Hôm sau hắn và Mai Tuyệt Cơ từ biệt vợ chồng Mai thị sau đó dẫn ba đứa trẻ lên đường đi đến Tuyệt Tình Đại Ngàn. Thật trùng hợp cô bé hôm trước đưa bó hoa cho hắn cũng có tiên căn, hai người con lại đều là nam đồng. Nhìn thấy hắn cô bé có vẻ phấn khích lắm.
"Đại ca ca, ngươi cùng Tuyệt Cơ ca ca cũng là tiên nhân sao?"
"Ca ca không phải tiên nhân đâu."
Túng Thiên Tỉnh cười đáp, xoa đầu cô bé một cái, sau đó bế bổng cô bé lên. Phi chu là một phương tiện đi lại phổ biến của Đại Nho giới, chiếc phi chu này diện tích không lớn lắm nhưng đầy đủ cho năm người thoải mái hoạt động.
Cuối cùng đi hơn nửa ngày trời, mới hạ xuống thành thị gần nhất, để đi đến Tuyệt Tình Đại Ngàn ít nhất phải phi hành nửa tháng trời. Mà lần này Tuyệt Tình Đại Ngàn mở cửa, ước tính còn hơn một trăm năm, nên mấy gia tộc trong đại ngàn mới dùng bí pháp khiến cho đệ tử tông tộc ra ngoài tìm kiếm những mầm tu tiên, để trăm năm nữa khi đại ngàn mở cửa, vừa có thể dẫn người về trước gia tộc, vừa có thể tiến vào sâu bên trong đại ngàn để rèn luyện.
[Hồng Hoang Thành]
Hồng Hoang Thành vốn dĩ là nơi dừng chân bên cạnh đại ngàn, mỗi lần Tuyệt Tình Đại Ngàn mở ra, nơi đây đủ loại chủng tộc, vô vàn tu sĩ đổ ập đến chỉ để giao dịch. Có thể nói Hồng Hoang Thành là một trong những thành trì phồn hoa bậc nhất của Trung Vực.
Tìm đại một khách điếm nào đấy tạm nghỉ, Mai Tuyệt Cơ vốn dĩ có hẹn liền ra ngoài trước, chỉ để lại mấy tiểu đậu đinh tự mình trong phòng. Hai tiểu đồng thì không sao, còn bé gái thì không có chuyện gì để nói với hai tiểu đạo đinh, nên đã ăn vạ trong phòng của Túng Thiên Tỉnh.