Chương 48: Miếu này thờ gì?
Ngô Yên Dũng ngước mắt, nhìn hai pho tượng được thờ cúng trong miếu.
Hắn đã đi khắp Tuyệt Tình Đại Ngàn và Trung vực, nhưng mà chưa bao giờ thấy ngôi miếu nào, lại thờ hai pho tượng lạ lùng như vậy.
Tuy rằng chỉ là pho tượng bằng gỗ mộc mạc đơn giản, nhưng chẳng hiểu sao Ngô Yên Dũng nhìn vào, lại có chút không nhìn thấu.
Bởi vì quá đơn giản, hay là bởi vì chứa chấp một huyền cơ khác?
Hắn chắp tay sau lưng, bất chi bất giác đã nhìn đến ngây người, chỉ thấy ánh mắt của hắn mơ màng, dường như đang lạc vào huyễn cảnh.
Gần như lúc này, hắn nhìn thấy hai pho tượng đang chớp mắt mà nhìn hắn.
"Đừng nhìn quá lâu vào hai pho tượng!" Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên, khiến cho Ngô Yên Dũng giật mình, sau đó từ trong viễn cảnh tỉnh lại.
Hắn ta giật mình, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Hắn cũng không dám nhìn thêm hai pho tượng một lúc nào nữa.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh từ bên ngoài đi vào, chắp tay nhìn hai pho tượng kia.
"Tiên sinh, không biết hai pho tượng này có lai lịch thế nào. Tại hạ đã đi hết Tuyệt Tình Đại Ngàn và toàn bộ Trung vực, nhưng không thấy nơi nào có thờ hai pho tượng như thế này cả!"
Rõ ràng chỉ là tượng bằng gỗ bình thường không thể nào bình thường hơn. Nhưng tựa hồ có thể khiến người ta lâm vào sự huyền diệu, Ngô Yên Dũng không biết diễn tả cảm giác này thế nào. Nhưng dù sao cũng không phải là sợ hãi, mà là tò mò và kính trọng.
Túng Thiên Tỉnh tiện tay cắm 3 nén nhang vào trong lư hương, sau đó đi ra bên ngoài. Vừa đi trong đầu hắn vừa nhớ đến những truyền thuyết lưu lại về Ông Tơ Bà Nguyệt.
Tùy tiện ngồi xuống trước bậc thang trong miếu, Túng Thiên Tỉnh dường như lâm vào hồi ức mà nói.
"Chuyện bắt đầu từ nhà Đường, có quan đại thần Chung Thôi. Quý tử của Chung Thôi là Chung Hạo văn hay chữ tốt. Chung Hạo thường theo cha đi săn bắn. Một hôm, do mãi đuổi theo con thỏ, Chung Hạo lạc vào rừng sâu, quanh co cả ngày không tìm được lối ra. Đêm xuống lạnh giữa rừng hoang, dưới ánh trăng Hạo nghe tiếng suối róc rách, chàng lần đến tìm nước uống. Chàng thấy bên bờ suối, trong hang đá, một bà lão đang ngồi se chỉ, màu chỉ đỏ thắm. Chung Hạo khẽ bước lại gần, thưa:
- Tiểu nhân đi săn, bị lạc đường xin hỏi nơi đây là đâu, sao lão bà lại ngồi một mình se chỉ đỏ?" *1*
Ngô Yên Dũng kinh ngạc, bất tri bất giác mà cũng ngồi xuống đối diện Túng Thiên Tỉnh, dường như cũng không ngại dưới đất bẩn thỉu.
Hắn cứ tưởng Túng Thiên Tỉnh sẽ nói về sự việc nào đấy ở Đại Nho giới, một đại năng nào đấy pháp lực cao cường, tế thế cứu người. Được người phàm biết đến và tôn thành tiên, thành phật cơ chứ.
Nhưng ai ngờ Túng Thiên Tỉnh lại nhắc về một vương triều nào đấy, mà chính bản thân Ngô Yên Dũng, cũng không biết thời Đường là thời nào.
Nhưng cho dù vậy hắn vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.
Túng Thiên Tỉnh búng đầu ngón tay, một sợi tơ màu hoàng kim đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay. Sợi tơ dường như có sinh mệnh, mà muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn nắm chặt.
Hắn cũng không biết, liệu rằng câu chuyện Ông Tơ Bà Nguyệt ở trái đất có liên quan gì đến Nhân Duyên đại đạo ở Tu Tiên giới hay không? Nhưng chắc chắn, đều là người quản h·ạt n·hân duyên trong thiên hạ.
Túng Thiên Tỉnh trầm ngâm một lúc, sau đó lại tiếp tục nói.
"Bà ta nói rằng:
- Đây là động tiên, ta đang ngồi se duyên cho những đôi tình yêu nhau dưới trần gian. Chỉ này là dây tơ hồng. Ta se nhiều hay ít thì trai gái cũng theo đó mà thương yêu nhau nhiều hay ít. Ta muốn đôi trai gái nào nên vợ chồng thì ắt chúng sẽ kết duyên, không xa lìa nhau được." *2*
Ngô Yên Dũng kinh ngạc đến ngây người, Động Tiên ư? Một kẻ người trần mắt thịt như Chung Hạo lại có thể tìm được động tiên ư? Chẳng lẽ người này có cơ duyên gì đấy?
Trong đầu hắn bỗng nhiên ầm ầm rung động, cái gọi là động tiên chưa chắc đã là động phủ của tu sĩ bình thường, mà nếu thực sự là động của tiên nhân thì sao?
Làm sao một tu sĩ bình thường, lại có thể có năng lực lớn đến mức mà chỉ một sợi tơ đỏ, có thể khiến nhân duyên nam nữ trong thiên hạ cột chặt vào nhau?
Thậm chí đây không chỉ là chuyện nhân duyên đời này, hoặc kiếp khác với nhau. Mà còn liên quan đến nhân quả và duyên nợ nữa.
Một bà lão bình thường, sao có thể khống chế được nhân duyên và nhân quả cơ chứ? Chỉ có người tu tiên, mới có chút năng lực biết trước được cát hung thế nào.
Nhưng bà ta lại có thể khống chế nhân duyên trong thiên hạ, hoặc là toàn bộ phàm giới. Vậy năng lực của đến mức như thế nào? Chẳng lẽ là Đại Thừa kỳ? Không… không phải, nhất định còn có thể cao hơn thế, chẳng lẽ lại là "tiên"?
Nghĩ đến đây, trong tâm thần của Ngô Yên Dũng ầm ầm vang vọng, sắc mặt hắn trắng bệch. Dường như không thể nào tưởng tượng được, mình đã nghe được cố sự về vị đại năng nào đấy ghê gớm.
Túng Thiên Tỉnh cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của Ngô Yên Dũng thế nào. Hắn đang nhớ lại cố sự thế nào, ngẫm nghĩ trước sau.
Hắn bỗng nhiên nhíu mày, bởi vì chính bản thân hắn cũng nghĩ, liệu Ông Tơ Bà Nguyệt có phải từ là tu sĩ hay không? Hay là thực sự chỉ là một thuyết pháp của người đời dựng lên để che mắt?
"Chung Hạo nghe vậy, bèn hỏi:
Vậy thưa lão bà có thể cho tiểu nhân biết sau này sẽ được sánh duyên cùng ai ?
Lão bà đưa mắt nhìn vào bên trong động. Ở đó có một ông lão đang cúi gằm trên một cuốn sách dày cộm.
- Kìa là Ông Tơ, công tử muốn biết thì hỏi ông ấy!
Ông lão hỏi tên tuổi Chung Hạo rồi lật từng trang sách ra tra cứu:
- Sau này công tử sẽ được se duyên với Tố Lan, con gái một mụ ăn mày ở chợ Đông, gần kinh thành." *3*
Không chỉ có một mình Ngô Yên Dũng, mà thủ hạ của hắn Ngô Kiến cùng Mai Tuyệt Cơ đang hấp hối, cũng rung động bởi vì chính cố sự mà Túng Thiên Tỉnh đã kể lại.
Ngô Yên Dũng thức hải ầm ầm kêu vang, sau đó hắn một tay bưng lấy ngực của bản thân, dường như có chút khí huyết quay cuồng.
Chỉ là một tờ giấy và họ tên, có thể biết được liệu bản thân mình sẽ kết duyên cùng ai. Đây không phải là thủ đoạn mà tu sĩ bình thường có thể sử dụng, thậm chí Ngô Yên Dũng không thể nào tưởng tượng tiếp được.
Tu sĩ tiết lộ thiên cơ, đã là việc nghịch với ý trời. Nhưng mà Ông Tơ và Bà Nguyệt lại có thể thoải mái, vì một người phàm mà nói ra nhân duyên và nhân quả kiếp này của hắn? Chuyện này làm sao có thể?
Chẳng lẽ Ông Tơ và Bà Nguyệt không sợ thiên đạo trừng phạt hay sao?
Mà thân phận Túng Thiên Tỉnh rốt cuộc là người như thế nào? Mà tại sao lại có thể hiểu rõ cố sự này như vậy? Giống như đã đích thân trải qua và nhìn thấy khung cảnh ấy vậy.
Mới chỉ nghe đến một nửa cố sự, mà Ngô Yên Dũng đã cảm thấy được bản thân rốt cuộc đụng phải, một người kinh khủng như thế nào.
Người này tuy rằng là phàm nhân, nhưng mà lại phảng phất cao cao tại thượng, không thể phàn tới.
"Tiên sinh, Ông Tơ Bà Nguyệt đó có lai lịch thế nào? Chẳng lẽ hai người họ không biết, việc tiết lộ thiên cơ sẽ khiến thiên đạo tức giận và phản phệ hay sao?"
Ngô Yên Dũng sắc mặt cẩn thận, rồi hỏi ra nghi vấn của bản thân.
Túng Thiên Tỉnh lắc đầu, Ông Tơ Bà Nguyệt theo những cố sự của trái đất, là người quản h·ạt n·hân duyên của phàm nhân. Sao có thể bị phản phệ cơ chứ? Hơn nữa việc này đều là thiên kinh địa nghĩa, thiên đạo sao có thể ngó tới?
Cái lắc đầu này, giống như một cái búa lớn tạ vào trong lòng của Ngô Yên Dũng. Hắn ta khí huyết lảo đảo, sau đó bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
*1,2,3: Được trích từ Dienhoaquanam, dị bản khác, theo Thần Tiên truyện, thời Nguyên Hòa nhà Đường về dị bản của Ông Tơ Bà Nguyệt ( Nguyệt Hạ Lão Nhân). Sau này Việt Nam gọi là Thần Tình Duyên, cũng chính là ông Tơ bà Nguyệt. Đạo hữu nào tò mò về dị bản này, có thể tìm đọc.