Chương 47: Ta không cứu người muốn chết.
Tên thanh niên dặn dò hạ nhân của mình ở lại, để bảo vệ Mai Tuyệt Cơ.
Hắn nhìn bóng lưng ung dung của Túng Thiên Tỉnh đi vào trong rừng, do dự một chút liền chạy theo hắn ta.
Túng Thiên Tỉnh thế hắn đi theo, cũng không nói gì cả, làm tốt chức trách hái thuốc của mình. Sau đó còn phải trở về cứu Mai Tuyệt Cơ nữa đấy.
Dù sao Mai Tuyệt Cơ cũng là tên tu sĩ đầu tiên mà hắn nhìn thấy. Cũng coi như là nửa hậu bối của hắn, tuy rằng chưa đến mức là bằng hữu, nhưng hắn cũng không đến mức thấy c·hết mà không cứu.
"Tại hạ họ Ngô tên hai chữ Yên Dũng, không biết tiên sinh xưng hô thế nào?!" Ngô Yên Dũng phụ giúp Túng Thiên Tỉnh hái một chút linh dược trị thương ngoài da, sau đó đột nhiên gặng hỏi.
Bàn tay nắm nhân sâm của Túng Thiên Tỉnh khẽ khựng lại, sau đó hắn ta cười khẽ một chút, dường như đang cân nhắc mọi việc.
Ngô Yên Dũng là bằng hữu của Mai Tuyệt Cơ, thì chắc hẳn cũng xuất thân từ Tuyệt Tình Đại Ngàn.
Mà Túng Thiên gia 9 vạn năm trước cũng là gia tộc nổi danh ở Tuyệt Tình Đại Ngàn. Hắn cho dù không muốn cẩn thận, thì cũng phải vạn lần cẩn thận hơn, vì không biết liệu mai này, kẻ thù của hắn ở Tuyệt Tình Đại Ngàn biết đến hắn ở đây, có tìm đến hắn hay không đây.
Dù sao hiện tại hắn cũng không muốn tranh, muốn giành, chỉ muốn yên tĩnh mà đi khắp nơi, gặp lại những cố nhân còn sống, tìm lại những vật thuộc về bản thân mình, sau đó hoàn thành những giao phó của bằng hữu.
Như vậy hắn cũng không tiện nói ra tên của mình cho người mới gặp mặt, dù người này là bằng hữu của Mai Tuyệt Cơ.
"Mọi người trong Nhân Duyên thôn đều gọi ta là Nguyệt Lão nhân." Túng Thiên Tỉnh cõng lấy chiếc gùi, sau đó lững thững xuống núi.
"Vậy tại hạ sẽ xưng hô tiên sinh là Nguyệt tiên sinh vậy!"
"Mai Tuyệt Cơ tại sao lại ra nông nỗi này?!" Đi được vài bước, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên dừng lại, sau đó nhìn về phía của Ngô Yên Dũng.
Ngô Yên Dũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Túng Thiên Tỉnh, bỗng nhiên giật mình.
Ánh mắt ấy làm sao, cũng không phải ánh mắt mà phàm nhân nên có. Từ trong đáy mắt có sự hờ hững, dường như không quan tâm mọi chuyện trên thế gian này. Chỉ một ánh mắt mà khiến cho Ngô Yên Dũng tâm thần xíu chút nữa đổ vỡ.
Túng Thiên Tỉnh thầm than, sau đó vội vàng cụp mắt. Hắn lúc nãy vô tình phát ra khí thế trấn nh·iếp, khiến cho Ngô Yên Dũng lâm vào sợ hãi.
Ngô Yên Dũng thở phào một hơi, sau đó trong lòng dường như có chuông báo động đang reo vang, thái độ cũng cung kính hơn.
"Mấy ngày trước ở trên đỉnh Song Sơn, Mai lão đệ đạt được cơ duyên có thể đột phá Trúc Cơ lên Kim Đan. Nhưng mà, Nam Nhạc kiếm phái nhìn thấy cơ duyên này to lớn, liền muốn dùng một linh thạch để trao đổi. Nhưng mà Mai lão đệ làm sao cam lòng nhận một linh thạch, sau đó đưa ra cơ duyên đột phá lên Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh của bản thân ra ngoài!" Ngô Yên Dũng dường như lâm vào hồi ức, sau đó lắc đầu cười khổ nói tiếp: "Nam Nhạc kiếm phái, dường như bị vị đại năng nào đó đánh cho tan tác, sau gặp phải Mai Tuyệt Cơ, cho nên mới rrút cơn giận này lên một tu sĩ vô danh mà thôi!"
Nói đến chuyện này, Ngô Yên Dũng cũng cảm khái vạn phần. Đại Nho giới cơ duyên trùng trùng. Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người vì cơ duyên, làm ra những chuyện tán tận lương tâm, mà Nam Nhạc kiếm phải cũng chính là những người đấy.
Quan hệ giữa Nam Nhạc kiếm phái và Đại Nho Bình Nguyên vốn dĩ rất tốt, nhưng mà Nam Nhạc kiếm phái, cũng chỉ là con chó săn mà Đại Nho Bình Nguyên nhận định.
"Khi mà tại hạ đến nơi, thì đại chiến đã kết thúc, Nam Nhạc kiếm phái sau khi chiếm được cơ duyên, đã nhanh chóng rời đi!"
Nói đến đây Ngô Yên Dũng dường như mang lên trên mình một vẻ phẫn hận. Hắn nắm chặt bàn tay của mình, sau đó vô cùng đau khổ mà nói.
Túng Thiên Tỉnh lặng lẽ nghe, khi mà Ngô Yên Dũng nhắc đến bốn chữ Nam Nhạc kiếm phái, trong lòng Túng Thiên Tỉnh lặng lẽ ghim lại.
Bốn chữ này, quả thực là chói tai. Hắn chắp tay lại, sau đó bình tĩnh mà đánh giá những linh dược trong tay nghe Ngô Yên Dũng kể tiếp.
"Sau đó dường như Mai lão để không can tâm công kích lại Nam Nhạc kiếm phái. Tuy rằng Mai lão để mời Trúc Cơ, nhưng mà có thể địch lại Kim Đan. và dường như Nam Nhạc kiếm phái hồi trước đã bị tổn thất nghiêm trọng, nên lần này Mai lão đệ liều mạng, cũng khiến bọn chúng cơ hồ không có đường chạy thoát. Nhưng cho dù vậy Mai lão đệ cũng b·ị t·hương nghiêm trọng, kiếm hồn cũng bị phế đi, cả người đều thoi thóp, tựa hồ gần đất xa trời!"
Ngô Yên Dũng chua chát nói sau đó cười khổ, Tuy rằng hắn đã là Kim Đan trung kỳ nhưng mà dũng khí không bằng Mai Tuyệt Cơ.
Túng Thiên Tỉnh im lặng không nói, sau đó lững thững bước về phía Nhân Duyên miếu. Chẳng mấy chốc hắn và Ngô Yên Dũng đã đến trước cửa miếu.
Lúc này từ trong miếu đột nhiên vang lên tiếng đổ nát, cùng với tiếng quát tháo và tiếng hét thất thanh của Nhân Vệ Lĩnh cùng với hạ nhân của Ngô Yên Dũng.
"Các ngươi ngăn cản ta làm gì! Để ta c·hết đi, dù sao cuối cùng cũng chỉ là một tên phế nhân, không làm được gì nên trò trống mà thôi!" Tiếng than tuyệt vọng của Mai Tuyệt Cơ yếu ớt vang lên, sau đó là sự bất lực cùng ẩn nhẫn đau đớn.
Tên hạ nhân của Ngô Yên Dũng vô cùng bất đắc dĩ, một mặt không muốn tổn thương Mai Tuyệt Cơ, một mặt nếu xông lên, thì sợ Mai Tuyệt Cơ kết liễu chính sinh mạng của mình.
Mà tiểu đậu đinh Nhân Vệ Lĩnh lại lấp ló một bên, sợ hãi mà nhìn tràng cảnh này.
Ngô Yên Dũng cả kinh bước vào, nhìn thấy sự hỗn độn đổ vỡ trong sân. Hắn nhìn về phía Mai Tuyệt Cơ, chỉ thấy sắc mặt Mai Tuyệt Cơ trắng bệch, trên thân người của hắn liên tục nhuộm máu, mà lúc này hắn cầm một chuôi kiếm đã gãy, dí sát vào cổ của mình.
Hắn cũng không biết đau là gì, trên cổ máu tươi ào ào chảy ra, khiến cho miếu nhỏ tràn đầy huyết tinh.
"Mai lão đệ, ngươi đừng kích động! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, biết đâu còn có thể cứu chữa!" Ngay khi Ngô Yên Dũng muốn xông, lên một bàn tay bỗng nhiên ghìm chặt hắn.
Ngô Yên Dũng nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, dường như nghi hoặc tại sao lại không cho hắn cứu Mai Tuyệt Cơ?
Lúc này Túng Thiên Tỉnh mới bước vào trong sân. Nhìn thấy vẻ này của Mai Tuyệt Cơ, trong mắt của hắn tràn đầy thất vọng.
Mai Tuyệt Cơ mà hắn gặp, khí thế lẳng lặng, thần tình thanh lãng. Rất có khí độ của một kẻ tu tiên, làm việc thiện bảo vệ người phàm.
Nhưng Mai Tuyệt Cơ mà Túng Thiên Tỉnh thấy hôm nay, tràn đầy sự đ·ồi b·ại của một tên phế nhân.
"Nếu người đã muốn c·hết, ngăn cản làm gì. Miếu này cũng không phải là kẻ nào cũng có thể bước vào, nếu mà người đã muốn c·hết, thì ta cũng không muốn cứu."
Nghe thấy âm thanh này, Mai Tuyệt Cơ cả người run bần bật. Sau đó ngẩng đầu lên, khi hắn thấy thân ảnh Túng Thiên Tỉnh đang đứng trước mặt, vẻ mặt của hắn giống như sét đánh cứng lại.
"Tỉnh tiên sinh." Giọng hắn khàn khàn, không có chút sinh khí. Ánh mắt lóe lên một chút, sau đó dường như vụt tắt, giống như đốm lửa tàn trong đêm dài.
Túng Thiên Tỉnh đến nhìn cũng không muốn có một ánh mắt cho hắn. Ném chiếc gùi qua một bên, sau đó phân phó Nhân Vệ Lĩnh nấu một nồi nước.
Một hồi sau, hắn rửa mặt đi ra ngoài, đã thấy Ngô Yên Dũng và hạ nhân của hắn dọn dẹp xung quanh ngôi miếu này. Mà Mai Tuyệt Cơ dường như cố chấp không chịu vào phòng, cứ ngồi yên ở gốc cây trong sân của Nhân Duyên miếu.