Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 46: Tín khách đầu tiên.




Chương 46: Tín khách đầu tiên.

Đêm về, nguyệt hắc phong cao.

Trên bầu trời của Song Tình Sơn lúc nào cũng lấp lánh, những ánh sao chiếu rọi nhưng thực chất đó không phải là ánh sao, chỉ là những đầu nhân duyên trong thiên hạ mà thôi.

Ở trên Nhân Duyên thôn có một ngọn núi.

Ở trên ngọn núi xuất hiện một miếu nhỏ.

Miếu nhỏ mang hai chữ Nhân Duyên.

Trong Nhân Duyên Miếu có một tiên sinh, tuy không biết luận quẻ, nhưng biết se duyên.

[...]

Ngày thứ 10 sau khi Nhân Duyên Miếu được dựng lên, cửa miếu vẫn vắng như vậy, không có một khách hành hương nào đến. Thậm chí đến cả động vật, cũng không bén mảng đến trên đỉnh núi này.

Túng Thiên Tỉnh buổi sáng lên trên Nhân Duyên miếu, buổi chiều tối lại trở về Nhân Duyên thôn, cứ như vậy đi đi về về mỗi lần đều khiến thôn dân tò mò vô cùng.

Sáng nay khi đang trên đường đi đến Nhân Duyên Miếu, Túng Thiên Tỉnh gặp phải một người, người đó không ai khác chính là Nhân Anh.

Hắn ta kéo theo con trai của hắn, chính là tên nhóc mấy hôm trước đã thả vịt vào trước mặt của Túng Thiên Tỉnh đấy.



"Mấy hôm nay không thấy Nguyệt Lão nhân ở trong thôn, chẳng hay Nguyệt Lão nhân đi đâu về đâu? Có bận lắm chăng?!" Nhân Anh cười nói, dường như chỉ hỏi qua, cũng không mong là Túng Thiên Tỉnh có thể trả lời. Bởi vì tiên nhân làm chuyện gì, đâu đến lượt phàm nhân tò mò cơ chứ.

"Ở trên đỉnh núi cách Nhân Duyên thôn phía xa, có một Nhân Duyên miếu vừa mới được xây. Ta đến đó để mà trông coi miếu, cũng coi như là hoàn thành nốt nguyện vọng của bằng hữu!" Túng Thiên Tỉnh nhìn về phía đứa trẻ mà Nhân Anh kéo theo, đứa trẻ thấy hắn nhìn vọng lại, cũng lè lưỡi rồi làm mặt quỷ.

Túng Thiên Tỉnh bỗng nảy ra một ý nghĩ quỷ quái, sau đó nhìn về phía Nhân Anh mà nói: "Chẳng hay đứa trẻ này tên là gì?!"

"Nó là con trai của tiểu nhân, tên là Nhân Vệ Lĩnh!"

"Nhân Vệ Lĩnh ư? Quả là một cái tên hay, nếu không ngươi cho nó theo ta về Nhân Duyên miếu, cũng coi như có người bầu bạn!"

Nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy, Nhân Anh đại hỷ, hơn 1000 năm mới có tu sĩ đi vào trong Song Tình Sơn. Nếu có thể đi bên cạnh tu sĩ để mà học hỏi, cũng coi như là tiền đồ vô lượng.

Nhân Anh vội vàng kéo tay của Nhân Vệ Lĩnh đến trước mắt của Túng Thiên Tỉnh. Sau đó một tay vỗ vào ót của nó, đứa trẻ đau đớn đến nhăn mặt nhăn mày, dường như lúc nào cũng có thể khóc ra.

"Còn không mau cảm tạ Nguyệt Lão nhân, đứng đâu ra đấy làm gì?" Nhân Anh quát lớn khiến Nhân Vệ Lĩnh giật, mình nó mếu máo đi về phía trước sau đó khẽ cúi người.

"Cảm ơn Nguyệt Lão nhân!" Túng Thiên Tỉnh vừa lòng, sau đó vươn tay khẽ xoa đầu của Nhân Vệ Lĩnh.

Thấy sắc trời không còn sớm, Nhân Anh nói lời tạm biệt với Túng Thiên Tỉnh, rồi dứt khoát xoay người về phía thôn. Mà lúc này Nhân Vệ Lĩnh nhìn theo Nhân Anh, vạn phần không tha.



"Nhân Vệ Lĩnh phải không? Ngươi nhìn thấy miếu nhỏ ở trên ngọn núi cao kia chứ?" Túng Thiên Tỉnh khẽ bên tay chỉ về phía ngọn núi cao chót vót, ẩn trong màn mây phía xa.

Nhân Vệ Lĩnh kiễng chân, ngẩng đầu nhìn về phía đó. Sau đó nghiêm túc nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, rồi gật gật đầu.

"Nếu đã thấy, vậy thì từ bây giờ cứ mỗi sáng, người cứ từ Nhân Duyên thôn đi lên Nhân Duyên miếu là được! Hôm nay là lần đầu ngươi lên Nhân Duyên miếu, vậy thì phá lệ cho ngươi một lần, ta sẽ dẫn ngươi lên. Từ lần sau trở đi nếu ngươi muốn lên, thì phải tự thân vận động mà bước lên!" Nói xong Túng Thiên Tỉnh khẽ buông tay, thuật pháp hóa thành quang mang từ lòng bàn tay của hắn bay ra ngoài, bao bọc toàn thân hắn và Nhân Vệ Lĩnh.

Một đám mây ngũ sắc từ trên Nhân Duyên Miếu hạ xuống dưới này. Túng Thiên Tỉnh xách lấy cổ áo của Nhân Vệ Lĩnh, sau đó nhảy lên trên đám mây, vèo một cái đã xuất hiện trước cánh cổng của Nhân Duyên miếu.

Tiểu đậu đinh phấn khởi nhìn xung quanh, dường như chưa thoát khỏi sự thần kỳ mà Túng Thiên Tỉnh mang lại.

Hắn ta cũng không ngăn cản sự tò mò của Nhân Vệ Lĩnh, mà tiếp tục đi về phía cửa Nhân Duyên miếu. Nhưng khi đến trước cổng của Nhân Duyên miếu, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên khựng lại, chỉ thấy có ba bóng dáng đang đứng trước cổng của miếu nhỏ.

Không thể nói là ba được, mà phải nói là hai người và một phế nhân mới đúng.

Thanh niên mặt mũi hào sảng, phóng khoáng, trên tay cầm một thanh kiếm lớn. Còn đi bên cạnh có vẻ như là hạ nhân của hắn ta, trên người hạ nhân hắn ta còn cõng một người b·ị t·hương, chân tay rũ rượi, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng máu đỏ chót to nhỏ.

"Chẳng hay tiên sinh là người trông coi miếu này?" Tên thanh niên thấy Túng Thiên Tỉnh ngược lại liền mở lời trước. Hắn ta tiến lên vài bước dường như muốn nói chuyện với Túng Thiên Tỉnh.

"Đúng vậy, ta là người trông coi miếu này!" Túng Thiên Tỉnh cũng không phủ nhận, sau đó vỗ vỗ đầu của Nhân Vệ Lĩnh, ra hiệu cho tiểu đậu đinh đi mở cửa ngôi miếu.

Tuy rằng Nhân Vệ Lĩnh không cam tâm tình nguyện, nhưng dù sao hắn cũng đã bị Nhân Anh bán cho Túng Thiên Tỉnh. Cho dù không thích thì vẫn phải đi làm.

Cửa miếu kẽo kẹt mở ra, Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên, sau đó nói.



"Các ngươi từ đâu đến đây? Muốn đi vào miếu để cầu phúc ư?!" Tuy rằng biết rõ, người đến có thể không đến để cầu phúc. Nhưng mà hắn vẫn làm bộ như một người bình thường, không biết gì cả mà gặng hỏi.

Tên thanh niên cầm kiếm có vẻ bị Túng Thiên Tỉnh hỏi cho xấu hổ, hắn ta ngập ngừng một lúc sau đó tiếp tục nói.

"Bằng hữu của tại hạ b·ị t·hương nặng, cần nơi tĩnh dưỡng. Nơi đây lại xa Nhân Duyên trấn, đi vào Nhân Duyên thôn thì có lẽ sẽ không có ai có thể cứu được bằng hữu của mình. Đành mạo muội lên trên miếu này, để mà tĩnh dưỡng một vài hôm, không biết tiên sinh có cho phép?" Hắn ta nói năng nhẹ nhàng, lịch sự nho nhã như vậy, lý nào Túng Thiên Tỉnh lại không cho người đi vào.

Nhưng khi đi ngang qua người hạ nhân của thanh niên, thấy người b·ị t·hương là ai, Túng Thiên Tỉnh bỗng có chút kinh ngạc.

Người đó không phải ai khác, chính là Mai Tuyệt Cơ. Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, Túng Thiên Tỉnh dẫn người đi vào, sau đó chỉ vào gian nhà bên trái mà nói.

"Miếu nhỏ mà thôi, không tiện sắp xếp. Bên trái có một sương phòng nhỏ cho khách, các người có thể nghỉ lại đấy." Nói xong Túng Thiên Tỉnh cũng không ở lại lâu, mà sai Nhân Vệ Lĩnh đi quét tước miếu nhỏ.

Sau khi cắm nén hương vào trước lư hương, Túng Thiên Tỉnh mới đi vào trước mặt của tên hạ nhân mà nói: "Người này ta và hắn có quen, ngươi có thể để hắn dưới chính điện nơi này. Có vẻ như xương cốt của hắn đã đứt đoạn, linh căn cũng bị người ta rút ra rồi, thực sự thảm thiết."

Tên hạ nhân thần sắc cao ngạo, dường như muốn tiến lên quát lớn Túng Thiên Tỉnh, nhưng bị tên thanh niên cản lại, sau đó khẽ lắc đầu.

"Tiên sinh và Lâm huynh đệ có quen ư?" Tên thanh niên nhìn về Túng Thiên Tỉnh, trong ánh mắt bao hàm sự dò xét vô cùng, rồi đột nhiên cười nói.

"Hắn tên là Mai Tuyệt Cơ, không phải là họ Lâm gì cả! Nếu ngươi muốn cứu hắn, thì mau để hắn nằm xuống. Còn nếu không muốn cứu hắn, thì để ta ra tay!" Đoạn nói, hắn xoay người đi vào bên trong gian phòng nhỏ của hắn. Sau đó lấy ra một chiếc gùi và một chiếc cào nho nhỏ, có vẻ như chuẩn bị đi ra bên ngoài.

"Thì ra tiên sinh và Mai lão đệ có quen biết nhau, thực sự là thất kính rồi. Ta tuy rằng có tâm thử, nhưng mà cũng chỉ vì tốt cho Mai lão đệ mà thôi. Bởi vì kẻ thù của hắn có ở khắp nơi, không thể nào mà không cảnh giác được!"

Túng Thiên Tỉnh nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó cũng không quan tâm bọn họ, có làm gì đi nữa cũng mặc kệ. Liền cõng chiếc gùi nho nhỏ để đi ra ngoài hái thuốc.