Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 45: Miếu thờ.




Chương 45: Miếu thờ.

Túng Thiên Tỉnh dùng cả một đêm để nói về những loại độc, Dung Phượng Cơ càng nghe lại càng hứng thú, bất tri bất giác ánh dương đã sáng từ bao giờ.

"Nghe người nói vậy, ta lại càng hứng thú với độc hơn. Nhưng mà Nam Đàm Thủy Vực chủ tu không phải là độc, điều này làm ta nuối tiếp vô cùng. Có lẽ ta sẽ dần dần tìm hiểu độc, giống như là việc học thêm vậy!" Dung Phượng Cơ ngập ngừng một lúc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy. Nàng ta đi đến bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh sau đó khẽ chắp tay.

"Tỉnh huynh đệ và ta mặc dù mới quen, nhưng dường như là đã thân từ trước. Ta ở đây tuy rằng không có thứ gì quý trọng, nhưng biết được tri ân báo đáp. Cây sáo trúc này coi như mượn hoa hiến phật!" Nói xong, trong tay nàng ta xuất hiện một cây sáo bằng ngọc. Túng Thiên Tỉnh nhìn cây sáo ngọc, bỗng nhiên có chút hứng thú.

Hắn khẽ vươn tay cầm lấy cây sáo ngọc, sau đó xoay một vòng trên tay.

"Ta ngày trước ngu dốt âm luật, không ngờ ngươi lại tặng cho ta một cây sáo ngọc. Nếu như có kẻ tâm tư nặng nề, sẽ hiểu lầm rằng ngươi làm như vậy, là dè bỉu người ta!" Nói xong Túng Thiên Tỉnh lặng lẽ thu lấy cây sáo ngọc này. Tựa hồ là thay lời đồng ý, đối với lời nói của Dung Phượng Cơ.

Dù sao tính cách của Dung Phượng Cơ cũng hợp ý của hắn lắm. Tuy rằng phận là nữ nhi, nhưng tính cách hào sảng không kém gì nam nhân trong thiên hạ.

"Đã như vậy ta phải rời đi trước một thời gian rồi. Tỉnh huynh đệ ở lại bảo trọng, tái kiến!" Đoạn nói Dung Phượng Cơ phất tay một cái, trong hư không xuất hiện một lỗ hổng. Sau đó nàng ta không do dự mà bước vào bên trong, sau khi lỗ hổng khép lại, Túng Thiên Tỉnh cầm sáo ngọc, chắp tay sau lưng nhìn về phía vách núi phương xa, dường như đang cân nhắc điều gì đấy.

Những bằng hữu mới quen đều lần lượt rời đi, có lẽ hắn cũng nên trở về Nhân Duyên thôn. Nhưng mà hiện tại ác danh của hắn cũng đã truyền đến trong tai thôn dân và toàn bộ Nhân Duyên trấn này rồi. Cho dù hắn muốn tiếp tục ở lại Nhân Duyên thôn, như vậy cũng không có ích gì cả.

Hắn thở dài chắp tay sau lưng, đột nhiên không biết phải làm thế nào, để mà hoàn thành lời hứa đối với lão cố hữu đây.



Chuyện gì liên quan đến nhân duyên, thì phàm nhân sẽ làm gì đây? Túng Thiên Tỉnh vò đầu bứt tai, không biết phải làm thế nào. Bất giác hắn lại nhớ đến lúc hắn ở trái đất.

Ngày xưa tính tình của hắn có chút kiêu ngạo. Tuy rằng hướng nội, nhưng sự cao ngạo ấy khiến ai vừa nhìn vào đã biết. Nhưng hắn có tư bản để cao ngạo, không ai có thể phủ nhận điều này.

Cũng bởi vì việc này mà bằng hữu của hắn rất ít, nói chi đến việc có bạn gái cơ chứ. Những lúc ở trong ký túc xá, hắn thường nghe bạn cùng phòng nói rằng đến chùa này, chùa kia hoặc miếu này miếu kia, để mà cầu cho tình duyên được suôn sẻ.

Ban đầu hắn nghe cũng chỉ im lặng tặc lưỡi cho qua, dù sao hắn cũng theo chủ nghĩa vô thần. Nhưng rồi bạn trong phòng cứ nhắc đi nhắc lại, không hiểu vì sao có một hôm mà Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên hứng khởi, sau đó liền một mình chuẩn bị mâm lễ đi đến chùa để mà cầu tình duyên. Bởi vì cơ hồ hơn 25 năm sống trên đời, hắn không có một mảnh tình vắt vai nào cả.

Nhưng vừa đi cầu xong một tháng, thì hắn đã bị xuyên qua Tu Chân giới mất rồi, cho nên có linh hay không thì hắn cũng không biết.

Nghĩ đến lúc này, Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ, phàm nhân hướng đến luôn luôn là những thứ kỳ bí, tựa hồ đó là một dạng cổ vũ tinh thần.

Vậy nếu như hắn dựng lên một chỗ có thể giúp phàm nhân nói ra những tâm tư, nguyện vọng của bản thân liên quan đến nhân duyên, chẳng phải dễ dàng hơn việc là hắn tự thân đi đến từng nhà, sau đó trở thành một bà mai mối hay sao?!

Nói là làm, hắn vung tay lên, sau đó đại địa xung quanh bỗng nhiên ầm ầm rung chuyển. Từ dưới đất đất đá, mọc lên từng nấm đất, sau đó chồng lên nhau. Chẳng mấy chốc một căn miếu thờ đơn giản, với một gian thờ và một đại điện ở giữa được hình thành.

Túng Thiên Tỉnh bước vào trong miếu thờ, sau đó nhìn quanh một lượt. Ở ngay chính giữa trung tâm vẫn trống rỗng, chưa hề có một chiếc tượng thần nào để thờ, ở bên ngoài cũng không có tên cho miếu này.



Hắn bước đi ra ngoài, khoanh tay nhìn chằm chằm vào miếu thờ. Dường như muốn nghĩ ra một cái tên nào đấy thật sự đẹp đẽ.

Nhưng nghĩ nửa ngày, hắn cũng phải từ bỏ mà thôi. Dù sao tài nghệ đặt tên của hắn, từ trước đến giờ đều là âm vô cực.

Túng Thiên Tỉnh khẽ búng ngón tay, từ trong đầu ngón tay hiện lên một sợi tơ màu vàng nhạt, du nhập vào phía trước đại điện. Chỉ thấy phía trước đại điện, bỗng nhiên hiện lên ba chữ.

[Nhân Duyên Miếu]

Chỉ nhìn qua, khiến người ta tâm thần dung động. Dường như nhìn thấy vô vàn nhân duyên dung nhập vào trong bảng hiệu.

Nếu như người tu Nhân Duyên đại đạo ở đây, chắc chắn sẽ lâm vào điên cuồng mà tranh c·ướp nhau, chỉ vì một tấm bảng miếu đơn sơ này.

Làm xong những chuyện thế này, hắn bước vào bên trong đại điện, ở ngay chính giữa gian thờ vẫn trống.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đi ra bên ngoài tìm một cánh rừng. Đi vào bên trong khu rừng, đi nửa ngày cuối cùng cũng dừng lại trước một cây cổ thụ.

Cây này cành lá xum xuê cao lớn, Túng Thiên Tỉnh khép hai ngón tay phải lại, sau đó vươn tay. Trong đầu của hắn hình dung về hình tượng của ông Tơ bà Nguyệt trong những đầu truyện ngày xưa mà hắn được đọc.



Linh lực theo ngón tay của hắn chuyển ra ngoài, sau đó dung nhập vào trong thân cây. Trong nháy mắt tàn ảnh bay nhanh, bụi gỗ mù mịt.

Một lát sau, trước mắt của Túng Thiên Tỉnh hiện lên hai pho tượng bằng gỗ. Một pho tượng là hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ, trên tay cầm một quyển sách dày cộm và một bà lão tóc dài như mây, trên tay là một sợi tơ, bên tay trái là một khung cửi để kéo sợi.

Hoàn mỹ! Túng Thiên Tỉnh thầm nghĩ, sau đó phất tay một cái, hai pho tượng biến mất.

Chẳng mấy chắc hắn đã xuất hiện bên trong Nhân Duyên Miếu.

Đặt hai pho tượng lên gian chính của miếu thờ. Túng Thiên Tỉnh nhìn quanh, dường như mọi thứ đã đầy đủ rồi.

Nhưng không hiểu tại sao, Túng Thiên Tỉnh vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Hắn nhìn chính giữa đại điện miếu thờ trống rỗng, dường như bừng tỉnh, thì ra là thiếu lư hương.

Ngón tay hắn khẽ chỉ, đại địa khẽ rung rung, sau đó đất đá dường như có sinh mệnh, mà cấu trúc lên một chiếc lư hương.

"Nếu đã như vậy, ta cũng nên làm gì đó mới được!" Sau khi dàn xếp xong hai pho tượng. Túng Thiên Tỉnh đi ra ra ngoài, sau đó hắn không biết tìm đâu ra một bộ bàn ghế. Hắn đặt lên trên bàn là một quyển sách dày cộm và nghiên bút án mực, hắn đã mua ở Nhân Duyên trấn.

Túng Thiên Tỉnh khẽ búng tay, mây mù từ trên thiên không của Song Tình Sơn bỗng nhiên hạ xuống, vờn quanh ngôi miếu, khiến cho ngôi miếu dường như bị bao phủ bởi sự huyền bí và tiên âm, quả thực khiến cho người phàm hướng tới và tâm sinh ngưỡng mộ.

Đừng hỏi vì sao hắn có thể làm được những thứ này, Song Tình Sơn là do hắn và Song Tình Diệp một kiếm chém ra và tạo nên phép tắc, sao lại không thể lợi dụng pháp tắc nơi này để sử dụng cho bản thân được cơ chứ! Hắn chính là một trong những người tạo ra Song Tình Sơn cơ mà!

Không ngờ một ngày, hắn lại trở thành một vị tiên sinh bên trong của miếu thờ. Một kẻ tín ngưỡng vô thần như hắn, có thể làm đến bước này đúng là tiến bộ vô cùng lớn.

Nhưng dù sao để đạt được thứ mình muốn, thì phải chấp nhận hy sinh rồi.