Chương 44: Vấn đề của Dung Phượng Cơ.
Nhìn bóng lưng của Nhân An Vũ và Duyên Cẩn Không đến khi hai người biến mất khỏi con đường mòn. Lúc này Túng Thiên Tỉnh mới nhìn về phía Dung Phượng Cơ.
Ánh mắt của Dung Phượng Cơ mơ màng, sau đó nàng ta đi đến bên gốc cây cổ thụ ngồi.
Gốc cây này cành lá xum xuê, xung quanh của nó có những con đom đóm vờn quanh thắp sáng. Giống như cái cây này đang tu luyện vậy, nhưng thực chất chỉ là một nhóm ánh sáng đom đóm mà thôi.
Dung Phượng Cơ vươn tay đón lấy một con đom đóm, sau đó ánh mắt dần dần thanh minh lên, rượu trong cơ thể của nàng cũng đã giảm.
"Ngươi không đi tìm kiếm cơ duyên sao?" Túng Thiên Tỉnh đứng đối diện Dung Phượng Cơ, sau đó đột nhiên hỏi.
"Ta đâu cần tìm thêm cơ duyên gì nữa, gặp ngươi chính là cơ duyên lớn nhất của bản thiếu." Dung Phượng Cơ tự tin cười nói, nàng ta bỗng nhiên nhìn thẳng vào Túng Thiên Tỉnh.
Nàng ta đứng dậy, sau đó dùng ánh mắt quan sát từng li từng tí nhìn hắn ta, rồi đi vòng hắn ta một vòng.
Túng Thiên Tỉnh nghe những lời nói của Dung Phượng Cơ, bỗng nhiên có chút cảm giác khác lạ. Đây chẳng phải là những lời nói tán tỉnh của những tên công tử bột, dành cho những thiếu nữ nhà lành hay sao?
"Ta nói, ngươi quả là kỳ lạ!"
"Kỳ lạ ở chỗ nào cơ chứ? Ta vốn chỉ là một người bình thường, không thể bình thường hơn mà thôi!"
Túng Thiên Tỉnh cười nói, hắn khẽ xoay người đi lên con đường mòn, dường như muốn trở về Nhân Duyên thôn.
"Kỳ lạ ở chỗ, ngươi thân thể rõ ràng là một phàm nhân không có chút linh lực nào chuyển động. Nhưng đến lúc cấp bách, lại có thể có được sức mạnh vô cùng lớn. Dường như thân thể phàm nhân, cũng không phải là thân thể phàm nhân, mà lại chính là thân thể phàm nhân!" Dung Phượng Cơ bám víu theo sau không tha, ríu rít bên tai của hắn, khiến Túng Thiên Tỉnh rất là bất đắc dĩ.
Túng Thiên Tỉnh im lặng từ chối trả lời vấn đề này của Dung Phượng cơ.
Hắn cũng không thể nói rằng cơ thể của hắn chính là một chiếc lò phản ứng, biến đổi từ năng lượng linh lực thành nhiệt lực, sau đó lại từ nhiệt lực biến hóa trở thành linh lực. Hoặc những dạng năng lượng khác, tựa hồ như nguyên lý bảo toàn năng lượng.
Nhưng những thứ này đều là tri thức của hiện đại, cho dù có nói có giảng giải thì phải mất rất nhiều thời gian, để mà Dung Phượng Cơ có thể hiểu.
"Có phải người đã tu luyện một loại bí pháp nào đó, có thể khiến bản thân trở nên giống người phàm, không có một chút linh lực nào đúng không?" Dung Phượng Cơ nhíu mày, vẫn không buông tha hỏi về phàm thể của Túng Thiên Tỉnh.
Túng Thiên Tỉnh quả thực bất đắc dĩ, từ trong những trữ vật của hắn xuất hiện một thanh dao găm nhỏ. Thanh dao găm này chính là con dao găm mà thôn trưởng phu nhân muốn ám hại Nhân An Vũ, hắn đã tiện tay thu vào trong nhẫn trữ vật.
Không ngờ, hôm nay lại dùng đến thứ này để có thể chứng minh rằng, bản thân mình là một phàm nhân không hơn.
Túng Thiên Tỉnh khè vén tay áo trước mặt của Dung Phượng Cơ. Sau đó một tay cầm dao găm, tàn nhẫn cắt xuống một vết trên cánh tay, lập tức máu trên cánh tay phụt ra, văng vào cả y phục.
Dung Phượng Cơ kinh ngạc trợn tròn mắt, vậy mà nàng không cảm nhận được một chút linh lực nào trong nhục thân và máu thịt của Túng Thiên Tỉnh.
Chẳng lẽ tên này đúng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi? Nhưng làm sao có khả năng như vậy chứ?
"Ta nói rồi, ta chỉ là một phàm nhân mà thôi!" Túng Thiên Tỉnh nói xong, sau đó dùng chiếc khăn mỏng để băng bó lại v·ết t·hương của mình, mặc dù hắn biết chỉ cần thôn phệ một chút nhiệt lực thành linh lực, thì có thể khiến v·ết t·hương của hắn có thể lành trong chớp mắt, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy.
Lúc này ánh mắt của Dung Phượng Cơ cuối cùng cũng có chút chao đảo, và có thêm một chút hoài nghi nhưng sau đó nàng lại khẳng khái tươi cười: "Nếu ngươi đúng là phàm nhân, thì đúng là mối nguy lớn của Đại Nho giới đấy!"
"Tại sao lại nói như vậy?!" Hắn cười đáp, sau đó nghi hoặc mà nói. Một phàm nhân làm sao có thể tác động đến một Đại Nho giới to lớn như vậy?
Dung Phượng Cơ lắc đầu cười, sau đó tiếp tục giảng giải: "Ngươi tuy rằng là phàm nhân, nhưng lại có thể điều động tôn thần của Song Tình Sơn, lại có thể trong chớp mắt xuất hiện linh lực, khiến bản thân ngươi bước vào một cảnh giới vô cùng lớn. Điều này tựa hồ dường như là bí pháp, khiến mọi người điên cuồng tìm kiếm nó. Tưởng tượng nếu một ngày người thường có thể trống rỗng biến ra linh lực, để đề cao tu vi của bản thân, ai mà không đồng tâm cơ chứ?!"
"Thì ra là vậy, nhưng bọn chúng sẽ không có cơ hội như vậy, bởi vì bọn chúng… hoặc nói là trong Đại Nho giới sẽ không ai có thể chọc đến ta rồi đào tẩu một cách an ổn!"
Điều này Túng Thiên Tỉnh cũng không nói ngoa, chỉ cần hắn nguyện ý tu luyện, thì trong vòng không đến một năm là có thể khôi phục Đại Thừa kỳ tu vi.
Nguyên bản hệ thống b·ắt c·óc hắn vào trong không gian của hệ thống để luyện tập, trong hệ thống sẽ tồn tại một mặt áp chế vô cùng lớn. Tu vi càng cao, sẽ lại càng chịu áp bức vô cùng nghiêm trọng, thậm chí một giây trong hệ thống trôi qua đều là địa ngục.
Cho nên hắn lựa chọn tạm thời phong ấn tu vi của mình, hoặc nói cách khác, chính là hắn đã nghiên cứu nhiều lý thuyết liên quan đến định luật bảo toàn năng lượng, để có thể chuyển hóa năng lượng trong thân thể của hắn thành một dạng năng lượng khác. Để mà hệ thống không thể nào mà áp bức lên hắn được nữa, đây cũng có thể coi là một loại lách luật đi!
"Người hiểu biết rất nhiều đúng không?" Dung Phượng Cơ chắp tay sau lưng bỗng nhiên hỏi. Gương mặt nàng trở nên nghiêm túc, dường như muốn thỉnh giáo vấn đề gì đấy.
"Ta mỗi thứ đều biết một ít, nhưng mà đều không giỏi?!" Túng Thiên Tỉnh khẽ ngẩn người, sau đó hoàn thành thực mà trả lời.
Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường mòn, chẳng mấy chốc đã đến trên đỉnh núi.
Nơi đây gió trời lồng lộng, thổi tung cả y phục và mái tóc. Túng Thiên Tỉnh khẽ vươn tay, xung quanh của hắn giống như xuất hiện một không gian nho nhỏ, chắn gió ở bên ngoài. Cho dù gió thổi mạnh thế nào, cũng không lay động được một cọng tóc của hắn.
"Ngươi có biết loại độc nào có thể khiến người dùng và đối thủ có thể đồng quy vu tận không? Hoặc là cùng sống cùng c·hết!" Dung Phượng Cơ trầm ngâm một lúc, sau đó bỗng nhiên lên tiếng, chính vấn đề này cũng khiến Túng Thiên Tỉnh kinh ngạc, quả nhiên nữ nhân xinh đẹp đều rất độc ác, lại hứng thú với độc.
Túng Thiên Tỉnh luật trong trí nhớ của bản thân, nhớ đến những tư liệu cổ từ những thế lực của Tuyệt Tình Đại Ngàn hơn 9 vạn năm trước, và toàn bộ Đại Nho giới.
Nháy mắt trong đầu xuất hiện một vài loại cổ độc và độc, có thể khiến người ta đau khổ như xuống 18 tầng địa ngục.
"Có một loại độc người đời thường gọi nó là tình ti, hoặc cũng có thể gọi nó là tơ tình. Nhưng đợt này vô cùng bá đạo ta nghĩ không thích hợp với người cái tên hoa mỹ như vậy. Thực đáng tiếc lại là một loại độc!"
Dừng lại một chút Túng Thiên Tỉnh cân nhắc, sau đó lựa chọn một loại cổ độc mà hắn nhớ được, sau đó nói cho Dung Phượng cơ.
"Có một loại nhện tên là Đồng Mệnh, loại nhện này thường xuất hiện bên trong cổ mộ. Ngôi mộ này cũng không phải là ngôi mộ bình thường, mà nhất định phải là ngôi mộ của hơn 1000 tên tu tiên giả bất kể là tu vi nào cũng được. Sau đó là 1000 t·hi t·hể của những phàm nhân, cuối cùng là 1.000 t·hi t·hể của 1.000 tên khất cái!"
Khi bắt được loại nhện này có thể nhỏ máu nhận chủ, nếu như muốn khống chế một người thân cận mình, có thể dùng loại nhện này cắn lên người của đối phương. Sau đó chỉ cần ngươi không c·hết, thì đối phương sẽ sống. Còn nếu như ngươi c·hết, thì đối phương cũng không sống được.
Nhưng loại nhện này vô cùng hiếm gặp, cơ hồ người gặp nó có thể đến trên đầu ngón tay. Bởi vì thực sự nếu có cổ mộ có 1.000 tên tu sĩ, 1000 phàm nhân và 1.000 tên khất cái, đó cũng không phải là chuyện mà trùng hợp có thể tạo nên, mà là đều do nhân vi cả.
* Cảm ơn bạn Huy Mạnh đã ủng hộ, tác vẫn nhớ lời hứa khi 1k view thì sẽ bạo chương, nên bạn yên tâm nhé :v