Chương 43: Xưng huynh gọi đệ.
Túng Thiên Tỉnh có chút không biết phải làm sao, nhưng lúc này hắn quả thực là rất mệt mỏi, bởi vì đã triệu hồi Nghiệt Duyên Thần, còn có cả U Linh Thương Pháp.
Những điều này, đều không phải là thứ mà phàm nhân có thể di chuyển ra. Chỉ là đang ở trong Song Tình Sơn, là địa bàn của hắn nên là hắn có thể thỏa thích triệu hồi. Nhưng cái giá phải trả giá rất lớn, thọ mệnh của hắn cũng liên tục trôi đi, có lẽ đã không đến 200 mất rồi.
Không quan tâm đến hình tượng, mà ngồi bệt xuống đất trước sự kinh ngạc của Dung Phượng Cơ và Duyên Cẩn Không.
Lúc này Dung Phượng Cơ từ tốn đi đến, sau đó chắp hai tay khẽ cúi đầu với Túng Thiên Tỉnh một cái, thái độ vô cùng trịnh trọng.
"Đa tạ huynh đệ đã dẫn đạo, bản thiếu tuy không đột phá Hóa Thần, nhưng mà chỉ cần bế quan, muốn đột phá lúc nào cũng được. Không ngờ lần này vào Song Tình Sơn lại tìm được một cơ duyên lớn như vậy. Thực không thể là tưởng tượng nổi!"
Dung Phượng Cơ từ tốn nói, sau đó gương mắt đánh giá Duyên Cẩn Không. Duyên Cẩn Không mặc cho nàng ta đánh giá, sau đó tiến lên bên cạnh Túng Thiên Tỉnh mà ngồi mạch xuống rồi thở hồng hộc.
"Ta nói, không cần cảm tạ, dù sao ta thiếu linh thạch của ngươi. Hiện tại cũng coi như trả hết ân tình?"
Túng Thiên Tỉnh gượng cười nói, sau đó hắn vươn tay khẽ vò đầu, dường như có chút ngựa, nhưng mà bàn tay đụng phải mái tóc giống như tổ quạ kia lại có chút tâm tắc.
Bụi bay mù mịt, tóc tai bù xù. Lúc này Túng Thiên Tỉnh cũng không thể tưởng tượng được, bộ dạng của mình giống như thế nào. Có lẽ giống khất cái hơn.
Sau khi đền bù thỏa đáng cho chủ quán, ba người đi tới một tửu lâu khác.
Những tu sĩ trong tửu lâu khi nhìn thấy Túng Thiên Tỉnh và hai người nữa xuất hiện. Cơ hồ trong tửu lâu đều im ắng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
[...]
Sau khi sửa soạn lại mọi thứ, Dung Phượng Cơ và Duyên Cẩn Không trừng mắt to mắt nhỏ, tựa hồ không biết nói chuyện gì. Hai người đều biết đối phương không hề đơn giản.
"Ngươi là người của Nam Đàm Thủy Vực?" Duyên Cẩn Không vu vơ hỏi nói, Dung Phượng Cơ nghe vậy khẽ nhíu, mày sau đó cũng không che giấu mà gật đầu.
Lúc này tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tên thanh niên trạc tầm 20 tuổi từ trên lầu đi xuống, trên người khoác một bộ bạch y. Tóc dài một nửa buông xuống, một nửa được vấn lên bởi một chiếc mộc trâm giản dị.
Dung mạo tuy rằng thường thường thanh tú, nhưng khí chất trên người lại rất độc đáo. Chỉ thấy ánh mắt của hắn giống như vô cùng vô tận t·ang t·hương, tựa hồ đã trải qua vô số tuế nguyệt vậy.
Túng Thiên Tỉnh gạt một sợi tóc trước trán, sau đó vô cùng tự nhiên mà ngồi vào đối diện hai người. Tràng cảnh cứ như vậy lâm vào xấu hổ, bởi vì cả ba người đều là kẻ không thích nói nhiều.
Rượu quá tam tuần, mọi người cũng dần dần được thoải mái.
"Ta nói, Tỉnh huynh đệ, sao họ của ngươi ta thấy quen lắm!" Dung Phượng Cơ ôm lấy bình rượu, sau đó ngửa đầu uống một hớp lớn, ánh mắt mơ hồ, dường như như đang nhớ về đâu đó.
"Ta cũng thấy khá quen!" Duyên Cẩn Không vốn im lặng, nhưng lúc này cũng lên tiếng.
"Các ngươi đều say rượu rồi!" Túng Thiên Tỉnh cười gượng nói, dường như muốn dùng chủ đề khác để tránh đi chủ đề này.
Dù sao thì đã qua chín vạn năm, cho dù là bây giờ hắn trở lại Túng Thiên gia, chắc chắn cũng sẽ không có ai nhận ra hắn. Vậy nên tốt nhất là hiện tại, không nên nhắc đến chuyện này, dù sao hiện tại hắn cũng không có năng lực để bảo vệ Túng Thiên gia.
Lúc này Dung Phượng Cơ nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh. Ánh mắt của Dung Phượng Cơ, khiến cho Túng Thiên Tỉnh có chút đề phòng, không biết cô nương này lại có chủ ý gì xấu xa nữa đây.
Nhìn thấy vẻ đề phòng của Túng Thiên Tỉnh, Dung Phượng Cơ bĩu môi, sau đó để chiếc bình rượu lên bàn có vẻ như không cùng cao hứng mà nói.
"Ta nói huynh đệ, ngươi rõ ràng là có rượu kết duyên của Song Tình sơn cốc, lại không mang ra cho bọn ta thưởng thức. Ngươi có phải là không coi bọn ta là huynh đệ hay không? Bản thiếu vô cùng quan ngại đấy."
Nghe thể ba chữ "rượu kết duyên" Duyên Cẩn Không nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, ánh mắt cũng vô cùng nóng chảy.
Ai ai cũng biết độ nổi danh của rượu kết duyên do Song Tình sơn cốc ủ ra, 1000 năm chỉ có hơn 200 đàn rượu mà thôi. Mà người muốn tranh c·ướp nó, cơ hồ có cả Hóa Thần và Luyện Hư tu sĩ đấy.
Túng Thiên Tỉnh trắng trợn mắt, kẻ này rõ ràng không phải là một nữ nhân, mà là một nam nhân mới đúng.
Mê rượu hơn cả chính hắn, nhưng cho dù không tình nguyện thế nào, Túng Thiên Tỉnh vẫn là lấy hai chiếc chén ra, sau đó lấy hồ lô bên lưng ra lắc nhẹ.
Khi rượu kết duyên được đổ ra đầy chén, trong chén dường như chứa đựng cả ngân hà. Vô vàn sợi tơ nho nhỏ, tựa hồ một đầu tinh hà lượn qua lượn lại, đây chính là rượu kết duyên mang một chút ý cảnh của Nhân Duyên đại đạo đấy.
Dung Phượng Cơ nâng chén rượu lên trên gần chóp mũi rồi ngửi nhẹ, mùi rượu nhẹ nhàng mà thanh thuần mang một chút ý vị nóng cháy của của tình yêu cuồng nhiệt, sau đó nàng ta khẽ hớp một ngụm, đôi mắt híp lại dường như là hưởng thụ vô cùng.
Còn Duyên Cẩn Không hắn ta vừa đưa rượu lên chóp mũi ngửi, một mùi chua đắng sộc lên mũi, sau khi nhấp một hơi, vị đắng mãi đọng lại trong chóp lưỡi, sau dần lại có chút vị thanh ngọt, giống như là cam tuyền vậy.
Hắn khẽ ngây ngẩn người, rượu này sao giống như chính là chuyện tình của bản thân hắn vậy, bất chi bất giác hắn có chút thất thần.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh mới để ý biểu cảm của Duyên Cẩn Không, hắn ta khẽ nhấp một ngụm rượu, không có hương vị gì cả. Tuy rằng có chút mát lạnh, nhưng cũng chỉ giống như một ngụm nước lã mà thôi.
"Rượu kết duyên, mỗi người uống vào đều có những hương vị khác nhau. Mặc kệ là người như nào, sau khi uống rượu kết duyên xong, đều là hương vị của chính tình duyên mà bản thân ngươi đã trải qua."
Duyên Cẩn Không khẽ giật mình, thì ra là vậy, hắn nhìn kết duyên tửu, trong mắt chứa đầy hồi ức.
Chẳng mấy chốc, hai kẻ sâu rượu đã giải quyết hết gần 10 chén rượu kết duyên của Túng Thiên Tỉnh. Sắc mặt Túng Thiên Tỉnh vô cùng đen kịt, tựa hồ có thể phát hỏa.
Nhưng hai kẻ này đã say mèn, cho dù Túng Thiên Tỉnh có nói thêm lời gì, thì cũng chỉ là nói với ma men mà thôi. Hắn có chút bất lực thở dài, nhìn hai kẻ say rượu đang lẩm bà lẩm bẩm không có hồi kết kia, bỗng nhiên có chút đau đầu.
Sau khi ăn uống no nê say sẩm mặt mày, ba người cuối cùng cũng lặn chọn đi khỏi Nhân Duyên trấn.
Dau khi ba người đi ra khỏi Nhân Duyên trấn, tất cả tu sĩ ở trong trấn này đều cảm thấy cỗ áp lực vô hình dường như biến mất, không có mùa gì nữa. Ai ai cũng vì vậy mà thở dài, có thể tiễn được ba tên ác ma này đi đã là vạn hạnh rồi.
Túng Thiên Tỉnh nhìn hai kẻ ma men đang cãi nhau chí chóe ngoài kia, cảm giác như hắn đang làm v·ú em vậy.
"Ta chính là ba vạn năm trước Trường Cung đại đế, ngươi cũng dám mạo phạm ta! To gan!" Duyên Cẩn Không hét lớn, sau đó đấm một quyền về phía bả vai của Dung Phượng Cơ.
Nàng ta giống như con lươn vậy, hắc hắc cười sau đó trốn đi, một chân đạp vào mông của Duyên Cẩn Không.
"Sao ngươi không tự xưng mình là Tự Cung đại đế luôn đi??? Bản thiếu chưa gặp ai không biết xấu hổ như ngươi!"
"Ngươi…to gan!" Duyên Cẩn Không nghẹn lời, không biết nói sao chỉ có thể trừng mắt nhìn Dung Phượng Cơ.
Dung Phượng Cơ miệng lưỡi sắc bén, chẳng mấy chốc đã khiến cho Duyên Cẩn Không mặt đỏ tai hồng, nghẹn không nói nên lời.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh ngước mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một ánh đèn lồng yếu ớt từ trên con đường mòn đi xuống. Với thị lực của Túng Thiên Tỉnh, có thể nhìn thấy đó là Nhân An Vũ.
Nhân An Vũ sắc mặt lo lắng nhìn về phía bên này, thấy Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không bèn thở phào một hơi.
Nàng ta đi đến có chút tò mò nhìn Dương Phượng Cơ, sau đó nhún người hành lễ với chính Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta khẽ gật đầu sau đó chỉ về phía Duyên Cẩn Không.
"Hắn ta uống có chút nhiều rượu, với lại b·ị t·hương nặng cô hãy chăm sóc cho hắn ta đi!"
Nghe Túng Thiên Tỉnh nói vậy, Nhân An Vũ sắc mặt lo lắng, lập tức đỡ lấy cánh tay của Duyên Cẩn Không.
* Cảm ơn độc giả Nguyễn Thiên đã tặng quà cho tác, tác cảm ơn vô cùng.