Chương 42: Một cái tát
"Nếu các người dám tiến thêm một bước, ta bảo đảm rằng tất cả các ngươi sẽ bị diệt trong vòng một nốt nhạc!" Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh nói, như những lời này của hắn rơi vào trong đây hơn ngàn tu sĩ vừa mới xuất hiện dường như là một câu trở lại khiêu khích.
Bọn họ sắc mặt xấu vạn phần, những kẻ ở đây đều là thiên tài trong thiên tài. Từ vi đều từ Nguyên Anh trở xuống, có thể trở thành một phương đại năng nếu ra ngoài kia, giờ đây lại bị chính một người uy h·iếp quả thật là không biết ném mặt đi đâu cả.
"Xuất khẩu cuồng ngôn!"
"Điếc không sợ súng!"
"Còn chờ gì nữa mà không mau xông lên bắt lấy kẻ cuồng vọng này!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ nắm lòng bàn tay, một sợi nhân duyên từ thân thể hắn bay ra, du nhập vào trong thân thể của Nghiệt Duyên Thần.
Thân thể bỗng sắp tiêu tán của Nghiệt Duyên Thần bỗng nhiên lay động, sau đó tôn thần bỗng nhiên quay người nhìn chằm chằm về phía của bọn người vừa mới xuất hiện, trong mắt ảnh lên vẻ khát máu vào cuồng bạo.
Ngàn tu sĩ sau lưng Nam Đàm tiên tử ban đầu xuất hiện, cũng nhìn thấy sinh vật lạ này. Nhưng mà cũng không để vào mắt, chỉ cho là một cảnh ảo thuật tức thời mà thôi.
Nhưng khi ánh mắt của tôn thần này nhìn chằm chằm vào bọn chúng, khiến bọn chúng không hiểu sao mà có chút tim đập nhanh. Một cỗ nguy hiểm từ trong lòng báo động, sau đó điên cuồng kêu gào.
Tất cả bọn chúng đều không khỏi nhắm miệng lại, dường như đang cân nhắc xem, có nên đương đầu hay không.
Lúc này giọng nói thanh thoát của Nam đàn Tiên Tử bỗng nhiên vang lên: "Dị nhân này hình dạng không ổn định, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào!"
Nhân sĩ sau lưng nàng ta quan sát thật kỹ tôn thần, quả nhiên thấy mây đen xung quanh của tôn thần chuyển động vô cùng mỏng manh. Thân hình lại lay động, chỉ có khí thể đáng sợ ấy là khiến người ta dè chừng, trong lòng cũng yên tâm xuống.
"Tất cả mọi người xông lên, hôm nay phải g·iết tên này để báo thù cho Nam Đàm tiên tử!"
"Xông lên!"
Hình ảnh bọn họ sẽ xông thẳng vào Túng Thiên Tỉnh, đoàn người giống như một đội quân của thiên binh thiên tướng. Linh mục bộc phát khiến cho toàn Nhân Duyên Trấn rung động.
Mỗi người đều linh lực bùng nổ đến mức cực hạn. Vô bàn binh khí loé sáng, tựa hồ đều sẽ khiến cho vòm trời của Song Tình Sơn bị chẻ ra làm nửa đôi.
Lúc này không biết từ đâu bay v·út đến một chiếc thương. Chiếc gương tỏa sáng vô cùng lớn, từ trên không trung rơi thẳng xuống.
Mũi thương là tràn đầy linh lực, cắm mạnh xuống nền đại địa khiến cho dư âm ba động lan ra bốn phía.
Linh lực cuồng bạo ở dưới nền đại địa tuôn trào, khiến cho tất cả những tu sĩ này bị văng ra bên ngoài một mảng lớn. Những tu sĩ khác chưa hiểu chuyện gì, thì một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên.
"Ai bước qua ranh giới này, c·hết!"
chữ c·hết vừa nói ra, một cỗ sát khí từ trên thiên không đè ép xuống dưới. Một nữ nhân anh tư táp sảng, từ trên trời giáng xuống, khôi giáp theo thân thể của nàng ta ầm ầm rung động.
Những nhân sĩ b·ị đ·ánh bay, tức giận nhìn về phía người vừa mới xuất thủ. Khi mới nhìn về phía đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ, sau đó lùi lại một bước.
Người đến có gương mặt soái khí hơn cả nam nhân, đôi mày khẽ nhíu. Tựa hồ không vừa lòng với chính cây thương của mình, chỉ tỏa ra ít lực như vậy.
Môi cháy đổ lửa, thần sắc kiêu hãnh, khiến cho tất cả mọi người kìm không được, mà bị thu hút bởi chính vẻ đẹp mạnh mẽ này.
Ngay khi giây phút nàng ta cầm lại cây thương, cả thân thể bị bao phủ bởi một ngọn lửa lớn, tựa hồ muốn đốt cháy cả Cửu Trọng Thiên.
Trước mặt nàng ta có một khe rãnh lớn, xuyên thẳng xuống đại địa.
Vị trí của nó giống như một bức tường ngăn, dựng thẳng lên phía trên thiên không của Song Tình Sơn không ai can đảm dám bước qua nửa bước.
"Dung Phượng Cơ! Lại là ngươi!" Một tiếng quát lớn tràn đầy tức hộc máu vang lên, sau đó Nam Đàm tiên tử xuất hiện. Nàng ta thù hằn nhìn về phía Dung Phượng Cơ, có vẻ hai người đã kết thù từ rất lâu rồi.
"Chính là ta, làm sao, bất ngờ không?"
Dung Phượng Cơ cầm lấy cây thương, cây thương trong tay của nàng ầm ầm rung động.
Nghe thấy nàng đã nhận định bản thân chính là Dung Phượng Cơ, vô vàn tiếng Kinh hô vang lên.
"Nam Đàm Thủy Vực Dung Phượng Cơ, Bách Thắng Chiến Thần!"
"Ông trời ơi, nàng ta sao lại xuất hiện ở đây!"
Sắc mặt của Nam Đàm tiên tử vô cùng xấu, nàng ta ở Nam Đàm Thủy Vực cũng là xếp vào hàng thiên kiêu, nhưng so với Dung Phượng Cơ lại là một trời một vực.
Cái danh xưng thánh nữ của Nam Đàm Thủy Vực, bất kỳ thiên kiêu nào cũng có thể tranh giành. Nhưng Dung Phượng Cơ lại chướng mắt chính vị trí này, nhưng thực lực của nàng ta lại sâu không lường được.
Thậm chí nàng ta có thể lấy một địch ba vị thánh nữ của Nam Đàm Thủy Vực, bao gồm cả Nam Đàm tiên tử. Tất nhiên đó là chỉ trong phạm vi của một thiên cung này của bọn họ, nhưng cũng xứng đáng để kiêu ngạo.
"Nam Đàm Nguyệt, đừng để bản thiếu phải ra tay. Người như ngươi, bản thiếu khinh thường bẩn tay!" Dung Phượng Cơ cuồn tiếng nói, nhưng mà cũng không ai dám tiến lên chỉ thẳng mặt nàng ta mà bảo nàng ta dừng lại. Bởi vì thế giới này lấy thực lực để nói chuyện, mà Dung Phượng Cơ chính là một tay trấn áp những nguyên anh chân nhân này đây.
"Ngươi!" Tuy rằng Nam Đàm tiên tử không cam lòng, nhưng luận thực lực nói lên, nàng vẫn không thể nào đánh thắng được Dung Phượng Cơ, chỉ có thể tức giận phất tay một cái sau đó muốn xoay người rời đi.
Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không cũng kinh ngạc trước tràng cảnh này. Không ngờ uy vọng của nữ nhân này lại lớn như vậy, cả thánh nữ của Nam Đàm Thủy Vực cũng có thể chửi được.
Túng Thiên Tỉnh khẽ vẫy tay, xem ra ở đây không cần hắn phải ra mặt nữa. Nghiệt Duyên Thần cũng như vậy mà thân hình dần dần mờ nhạt, rồi hóa thành vô vàng sợi tơ màu đen, dung nhập vào đại địa của sông tỉnh Sơn.
"Khoan đã!" lúc này Dung Phượng Cơ bỗng nhiên nói, thân hình của Nam Đàm tiên tử khẽ khựng lại, sau đó dường như đang chạy trối c·hết.
Dung Phượng Cơ khẽ cười một tiếng, sau đó một bàn tay vồ vào hư không.
Lập tức thân hình của Nam Đàm tiên tử giống như bị thứ gì đó định trụ. Sau đó không thể tưởng tượng được mà lơ lửng về phía của Dung Phượng Cơ.
"Ngươi muốn làm gì, Dung Phượng Cơ ngươi khốn nạn, mau thả ta ra!"
Nam Đàm tiên tử hét lớn, sắc mặt hoảng sợ vô cùng.
Dung Phượng Cơ vẫy tay, một đầu linh lực hiện lên, sau đó quất thẳng vào mặt của Nam Đàm tiên tử.
Cú tát này mạnh đến nỗi khiến cho Nam Đàm tiên tử từ trên không trung, giống như một quả bóng bị đá ầm ầm xuống đất, bụi bay mù mịt. Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh này sau đó đồng loạt hiện lên một ý nghĩ.
Đó chính là cho dù thế nào, cũng không nên dây dưa vào nữ nhân còn đẹp trai hơn cả ngươi. Nói không chừng hôm nào đấy, người bị nàng tát cũng chính là ngươi đấy.
"Bản thiếu ở đây nói cho ngươi biết, sau này đi ra ngoài đường mắt trợn to lên một chút. Đừng có mà dùng phó gương mặt đạo mạo, rồi đôi mắt như mù kia nhìn đối phương, nếu ngươi gây họa cho Nam Đàm Thủy Vực, chính cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ lại được đâu, bây giờ đến từ đâu thì hãy cút đi!"
Nam Đàm tiên tử đâu còn dáng vẻ yểu điệu như lúc vừa mới tới. Một bên mặt nàng ta b·ị đ·ánh sưng lên, đầu tóc rối bời tựa như khất cái. nhưng làm ta đến câu nói gì cũng không dám thả, mà trực tiếp xoay người giống như lưu tinh, rồi đi chạy trốn vô cùng nhanh.