Chương 41: Triệu hồi.
Khi ấn ký này xuất hiện, vô vàn tu sĩ ở khắp nơi của Song Tình Sơn đều cảm thấy, đại địa và không trung khẽ rung một cái, vô vàn pháp tắc từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên tụ tập lại ở một điểm. Có vô và tu sĩ vì tò mò, sau đó đã theo hướng của pháp tắc chảy xuôi, mà đi về phía Nhân Duyên trấn.
Trên không trung của Nhân Duyên trấn, một cỗ uy áp vô vàn đè xuống tất cả mọi người, khiến cho những tu sĩ có tu vi bình thường đều bị ẩn dưới mặt đất. Ngay cả Sát Nho Chung Thục đều có chút nhíu mày.
Vô vàn kiếp vân tụ tập, sau đó cả Nhân Duyên trấn đều tràn ngập trong kiếp vân. Ẩn trong kiếp vân có vô số tia lôi điện giống như giao long chi chít cuốn vào với nhau, sau đó ầm ầm đập xuống đại địa.
Túng Thiên Tỉnh sắc mặt trắng bệch, cố nén khí huyết cuồn cuộn, sau đó ấn bàn tay xuống. Ấn ký dung nhập đại địa, sau đó biến mất không còn gì nữa.
Nhưng mà Sát Nho Chung Thục lơ lửng trên cao, hắn có thể dùng ánh mắt quan sát toàn bộ đại địa, chỉ thấy lúc này toàn bộ đại địa lóe lên một ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó biến mất.
Rất nhiều sợi tơ màu đen, từ bốn phương tám hướng trên Nhân Duyên trấn, ngay cả trên thân thể của những phàm nhân đều, toát ra những sợi tơ màu đen này, sau đó hội tụ trên không trung.
Những pháp tắc từ bốn phương tám hướng du nhập lại, mang trên thân mình một sợi tơ đại đạo. Cứ như vậy, sợi tơ màu đen hình thành thân thể một tôn thần lớn.
Thân thể tôn thần này, được nuôi dưỡng bởi những sợi tơ nghiệt duyên của toàn bộ người trong Nhân Duyên trấn, và toàn bộ đại địa của Song Tình Sơn này. Cho nên khi nó vừa mới xuất hiện, pháp tắc của Song Tình Sơn mới có thể sôi trào đến vậy.
Trong nháy mắt toàn bộ Nhân Duyên trấn đều bao phủ bởi bóng ma của tôn thần. Tôn thần khẽ ngửa đầu lên trời rít gào một tiếng, đôi mắt đỏ lòm tìm kiếm xung quanh, giống như đang tìm người đã triệu hồi ra nó vậy.
"Là ai…triệu hồi bản thần???" Tiếng nói ồm ồm vang vọng khắp cả Song Tình Sơn. Lúc này Túng Thiên Tỉnh lau nhẹ v·ết m·áu trên khóe môi, sắc mặt của hắn vô cùng thảm bại.
Đầu tóc bỗng đen tuyền, đột nhiên có vài sợi điểm bạc. Hắn ta khẽ ngẩng đầu, trên tay là đồ ám màu hoàng kim. Dường như đồ án này cao cấp hơn ấn ký của Song Tình sơn cốc rất nhiều.
Nhìn thấy đồ án này cả người tôn thần khẽ run lên một chút, đôi mắt của nó đỏ ngầu, thân thể được cấu trúc bởi toàn bộ nghiệt duyên Song Tình Sơn khẽ nhấp nháy, rồi run rẩy tựa hồ nhớ đến ký ức nào vô cùng đáng sợ.
[Nghiệt Duyên Thần… đã lâu không gặp a! Giờ thì g·iết hắn cho ta!"
Túng Thiên Tỉnh cười nói, sau đó chỉ ngón tay về phía của Sát Nho Chung Thục.
Sát Nho Chung Thục thấy cảnh này, trong lòng báo động đỏ liên tục kêu vang. Trực giác của hắn vốn không sai, lúc này hắn là nên chạy.
Tôn thần khẽ quay đầu sau đó nhìn về phía của Sát Nho Chung Thục. hắn ta thấy tình hình không ổn bèn muốn quay đầu liền chạy. Nhưng mà lúc này vô vàn pháp tắc của Song Tình Sơn bỗng nhiên cô đọng lại, khiến hắn một bước khó mà di chuyển.
Nghiệt Duyên tôn thần khẽ buông tay, vô vàn sợi tơ màu đen dung nhập vào trong cơ thể của Sát Nho Chung Thục.
Sắc mặt của Sát Nho Chung Thục trong Nháy mắt liên tục vặn vẹo, không biết nhớ đến hồi ức gì đấy, khuôn mặt lúc thì dữ tợn lúc thì hối hận lúc thì bồi hồi lúc thì tức tối.
Cuối cùng thân thể của hắn bao quanh bởi những luồng khí màu đen. Luồng khí này giống như oán khí, từ từ cắn nuốt linh lực, nhục thân và huyết khí của Sát Nho Chung Thục, khiến hắn cơ hồ trở tay không kịp.
Bỗng nhiên Sát Nho Chung Thục tế ra một quyển trục, quyền trục sau khi tế ra, biến thành một cánh cổng lớn. Sát Nho Chung Thục đốt hết toàn thân bao gồm huyết khí, sau đó chạy trốn vào trong cánh cổng.
Lúc này vô vàn những mũi tên chi chít bằng linh lực tựa như đám mây bay đầy trời lao thẳng về phía Sát Nho Chung Thục. Khi cánh cửa biến mất, cũng chính là tiếng hét từ bên kia không gian thất thanh, sau đó tiếng rống giận không ngớt.
"Khụ khụ… lão già khốn kiếp! Cứ như vậy chạy rồi??"
Duyên Cẩn Không từ trên không trung hạ xuống đất, sau đó là là bước đến bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh.
Gương mặt của hắn ta be bét máu tươi, tựa hồ trút được gánh nặng sau cuộc chiến này.
"Hắn chạy không thoát được!" Tống Thiên Tỉnh vươn tay đón lấy những sợi Nghiệt Duyên phát ra từ thân thể của Sát Nho Chung Thục. Sau đó để vào một chiếc hộp gỗ, rồi ném vào trong nhẫn trữ vật.
Lúc này một trận mệt mỏi rốt cuộc ập đến, Túng Thiên Tỉnh nhịn không được ho khụ khụ và câu, bên miệng tràn ra máu tươi.
Duyên Cẩn Không khẽ nhíu mày, sau đó vươn tay muốn độ linh lực cho Túng Thiên Tỉnh, nhưng bị hắn ngăn cản.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh không khác gì một tên khất cái, đầu tóc rối bời quần áo đầy v·ết m·áu rách rưới.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hư không, dường như tỏa đỉnh vào một số vị trí nào đấy. Lúc này Duyên Cẩn Không cũng nhận thấy tình hình không đúng, hắn ngẩng đầu về phía bên kia.
"Nếu đã đến vậy thì xuất hiện đi!" Túng Thiên Tỉnh đứng thẳng người, ánh mắt lặng lẽ. Dường như những người này, rất thích bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau nhỉ? Chỉ tiếc hắn cũng không phải là con ve đấy.
Hư không đột nhiên vỡ nát, sau đó một thân hình yểu điệu xuất hiện. Khi nàng ta xuất hiện, sau lưng của nàng ta cũng hiện lên trăm ngàn nhân sĩ.
"Nam Đàm tiên tử?" Túng Thiên Tỉnh nhíu mày, dường như không thể tưởng tượng được Nam Đàm tiên tử lại xuất hiện ở đây.
Nam Đàm tiên tử thấy Túng Thiên Tỉnh, trong mắt xuất hiện một tia hận thù.
Nhưng rồi nàng ta khẽ bình tĩnh lại, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện ra một đợt bi thương, khiến cho ngàn tu sĩ sau lưng nàng ta ai ai cũng thất kinh.
Không ngờ một vị tiên tử, lại có thể lộ ra vẻ yếu đuối như này. Nhưng sau đó tất cả bọn họ nhìn về Túng Thiên Tỉnh, đều mang lên một vẻ trách cứ và hận thù.
"Hắn chính là người đã bắt nạt nô gia!"
Những vị nhân sĩ phía sau nàng ta dường như chưa biết ở đây vừa trải qua những thứ gì, liền mỗi người mỗi người đều sắc mặt vô cùng dữ tợn, nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Duyên Cẩn Không cười khổ, sau đó nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, dường như rất châm chọc.
"Xem, nữ nhân chính là như vậy??!"
"Như ngươi cũng không phải vì tình ái mà chịu kiếp luân hồi đánh dấu hay sao?" Túng Thiên Tỉnh không cam lòng mà dỗi trở về, khiến cho Duyên Cẩn Không cứng họng.
Những tu sĩ chứng kiến trận chiến từ đầu đến giờ khẽ lắc đầu, nhìn đoàn nhân mã vừa mới đến. Có lẽ bọn chúng không biết nãy giờ đã xảy ra trận chiến kinh tâm động phách thế nào, mới có thể dây vào tên ác ma này.
"Bức h·iếp một kẻ nữ lưu, sao ngươi có thể bỉ ổi đến như vậy!"
"Đúng vậy! Thật không đáng mặt nam nhi, thật không đáng mặc một kẻ tu sĩ tu tiên trong thiên hạ!"
"Cho ngươi một cơ hội, lập tức đến tạ tội với Nam Đàm tiên tử, nếu không…"
"Nếu không thì làm sao?" Túng Thiên tỉnh hài hước nói, sau đó nắm chặt tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ vừa mới nói.
Tên tu sĩ ở kia không biết vì sao ớn lạnh từ lòng bàn chân, xông thẳng đến tận ót. Thậm chí không thể nói được lời nào khi ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt của Túng Thiên Tỉnh.
"Ta vốn chẳng phải là kẻ tu sĩ, chỉ là một phàm nhân bình thường, tại sao lại không thể ức h·iếp nàng ta chứ??"
Duyên Cẩn Không trợn trắng mắt, chữ phàm nhân này đúng là treo bên miệng không biết xấu hổ.
Không riêng gì Duyên Cẩn Không, những người chứng kiến từ đầu trận chiến đến giờ, cũng khinh bỉ Túng Thiên Tỉnh vạn phần.
Phàm nhân dạo này ngang ngược quá, suýt chém g·iết luôn cả Hoá Thần đại năng a.