Chương 40: Tổn thương Hoá Thần!
Chương 40: Tổn thương Hoá Thần!
"Hahaha cũng chưa chắc!"
Túng Thiên Tỉnh cười nói, Nếu đã ở Song Tình Sơn vậy nơi này cũng coi như là ngôi nhà thứ hai của hắn, sao có thể để khách át chủ cơ chứ.
Chỉ là bây giờ hắn là phàm nhân không có sức hoàn thủ, linh lực có thể sử dụng cũng có hạn. Cho nên chỉ có thể mượn dùng linh lực của Duyên Cẩn Không mà thôi.
"Người cười gì chứ?!" Duyên Cẩn Không âm u nói, dường như cảm thấy Túng Thiên Tỉnh điên mất rồi, đối mặt với trận trượng thế này mà hắn vẫn có thể cười được.
Lúc này dường như Sát Nho Chung Thục cũng đã không kiên nhẫn, hắn ta bóp chặt bàn tay sau đó Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không đều cảm thấy, bản thân bị chính không gian ở trong Song Tình Sơn bóp nghẹt đến mức không thở nổi. Cả hai người đều biết chi bất giác mà bị nắm lên trên không trung.
"Ta nói đúng thật là xui xẻo, kiếp này vừa mới ở bên cạnh của nàng ấy được 18 năm, hiện tại đã phải c·hết rồi." Duyên Cẩn Không cười khổ, nói sắc mặt hắn trướng thành màu gan heo, dường như đang thừa nhận áp lực vô cùng lớn.
Túng Thiên Tỉnh bất lực lắc đầu cười, hắn khẽ vạch tay một cái, chiếc lồng giam không gian bỗng nhiên khẽ rung một hồi. Từ đầu ngón tay của hắn hiện lên một tinh điểm màu xanh, sau đó lan tràn đến toàn bàn tay.
Một vòng ấn ký, rồi thêm một vòng ấn ký của Song Tình sơn cốc chồng lên nhau.
"Độ linh lực cho ta!" Túng Thiên Tỉnh hét lớn, hướng về Duyên Cẩn Không mà nói. Lúc này nhờ cái vạch tay của Túng Thiên Tỉnh mà Duyên Cẩn Không đã thoát khỏi giam lỏng.
Sau khi nghe tiếng hét của Túng Thiên Tỉnh hắn ta không chút do dự phi thân xuất hiện bên cạnh của hắn.
Một bàn tay vồ vào bả vai của hắn, linh lực theo thân thể của Duyên Cẩn Không giống như sóng lớn, truyền thẳng vào thân thể của Túng Thiên Tỉnh.
Chuyện tuyệt vọng nhất trên đời này, đó chính là đang đánh nhau thì vẫn phải nhớ đến những công thức mà hắn đã ôn tập. Hiện tại toàn thân của hắn, giống như một chiếc lò lớn tỏa ra nhiệt năng vô cùng.
Hắn tự biến bản thân mình thành chiếc lò, để mà hút linh lực từ Duyên Cẩn Không thành linh lực của bản thân. Giống như việc áp dụng định luật bảo toàn năng lượng vậy.
"Ánh sáng đom đóm mà muốn so sánh với nhật nguyệt quang huy ư? Thật là không biết lượng sức mình!"
Sát Nho Chung Thục khẽ cười, sau đó nắm đấm của hắn giơ lên trên trời, bầu trời bỗng nhiên mây đen ngưng tụ hóa thành một vòng xoáy lớn, trong vòng xoáy dường như có vô vàn tiếng ngâm thơ, tiếng đọc chữ truyền ra từ vòng xoáy đen ngòm kia, khiến cho người ta nghe được tâm sinh e ngại.
Vòng xoáy lớn hình thành một quả cầu màu đen, sau đó đập thẳng xuống phía Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không. Quả cầu đi đến chỗ nào, nơi đó liền biến thành cát bụi mù mịt, không còn gì có thể tồn tại lại được.
"Aaaaaaaaa…!" Linh lực hóa thành một đầu kim nho nhỏ màu vàng, mắt thường khó có thể nhìn thấy được, Túng Thiên Tỉnh đè nén toàn bộ linh lực của bản thân, sau đó nén thành một chiếc kim lớn.
Nhìn quả cầu đang đến gần Túng Thiên Tỉnh quát lớn một tiếng,inh lực toàn thân như b·ốc c·háy, đổ toàn bộ vào thân kim khiến nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ.
[Nhân Hoá Đại Pháp - Lên]
Bỗng nhiên một cỗ lực lượng từ thiên không xông thẳng xuống, đầu nhập vào thân thể của Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta áo bào tung bay, sau đó ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén. Từ bàn tay của hắn khẽ vuốt, vô vàn những chiếc kim giống y như đúc chiếc kim còn lại xuất hiện.
Những chiếc kim này, hóa thành những đám mây lớn bằng kim, xông thẳng vào quả cầu màu đen kia.
Tống Thiên Tinht cũng âm thầm cầu nguyện, suy nghĩ của bản thân là đúng. Vật càng nhọn thì lao đi càng nhanh, trong một lực nhất định thì có thể phá được uy lực của quả cầu.
Trăm vạn cây kim lao vào phía quả cầu, sau đó du nhập quả cầu rồi biến mất không có một chút động tĩnh gì hết.
Mà lúc này linh lực của Duyên Cẩn Không cũng cạn kiệt, hắn ta nhìn một chiêu vô bổ này của Túng Thiên Tỉnh, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Thấy quang cầu kia đến gần, hắn tuyệt vọng nhắm lại đôi mắt. Dường như như vậy, có thể khiến bản thân ra đi thanh thản hơn rất nhiều.
"Oanh!" Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, sau đó vô vàn t·iếng n·ổ như vậy xuất hiện bên trong hư không. Túng Thiên Tỉnh khẽ cười, sau đó vỗ mạnh vào vai Duyên Cẩn Không.
Duyên Cẩn Không ngước mắt nhìn lên bầu trời chỉ thấy quả cầu bỗng nhiên bị nổ ra trăm ngàn lỗ hổng. Cũng vì trăm ngàn lỗ hổng này, mà phá tan toàn bộ thế công của Sát Nho Chung Thục.
Tàn tích bụi mù bay đầy trời, tất cả tu sĩ xung quanh kinh ngạc, dường như việc Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không đỡ được vài chiêu của Sát Nho Chung Thục, là chuyện không thể nào khả thi được. Nhưng mà chuyện như vậy, lại diễn ra trước mắt của bọn họ, khiến bọn họ không thể nào mà không rung động.
"Đùa với hai con sâu con kiến lâu như vậy! Cũng là lúc nên kết thúc trận chiến này!" Tuy rằng Sát Nho Chung Thục kinh ngạc bởi vì một chiêu này của mình bị phá. Nhưng mà cho dù như vậy, hôm nay hai kẻ này, nhất định hắn phải đưa về Đại Nho Bình Nguyên.
Hắn ta vạch một tay trên hư không, sau đó thân thể biến mất trước mặt của mọi người. Túng Thiên Tỉnh thấy mọi chuyện không ổn, bèn vung tay hất Duyên Cẩn Không ra xa, nhưng đã không kịp mất rồi.
Lúc này Sát Nho Chung Thục thân hình đã quỷ mị, xuất hiện trước mặt của Túng Thiên Tỉnh, sau đó một tay hắn vung lên, linh lực giống như bàn tay lớn bóp chặt lấy thân thể của Duyên Cẩn Không sau đó quăng ra ngoài.
Duyên Cẩn Không nào có thể đỡ được thế công này, bị linh lực xuyên qua thân thể, toàn thân hắn tràn đầy v·ết m·áu sau đó bị định trên không trung không hề nhúc nhích.
Còn Túng Thiên Tỉnh, đã bị một chưởng của Sát Nho Chung Thục đập mạnh xuống dưới đất. Cả người Hắn giống như diều đứt dây, lao xuống toàn bộ đại địa khiến đại địa, khiến cho một hồi bụi bay mù mịt.
"Con sâu con kiến mà thôi!"
Tất cả mọi người đều ngó mắt trông mong toàn bộ cuộc chiến này, khi bụi mù tan đi, mọi người nhìn thấy ở trung tâm của cuộc chiến, có một chiếc hố sâu dường như Túng Thiên Tỉnh bị đập xuống chiếc hố này.
"Khụ khụ…!" Lúc này một tiếng ho khan vang lên, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về trước. Chỉ thấy một bàn tay như đầy máu bò lên, sau đó một người cũng không thể nói là người, mà là kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ xuất hiện.
Trên thân thể của Túng Thiên Tỉnh huyết nhục rách bươm, có vài lỗ máu bởi vì linh lực của Sát Nho Chung Thục xuyên qua, khiến máu chảy ướt đẫm cả vải thô áo tang.
Túng Thiên Tỉnh lảo đảo đứng dậy, cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, rồi nôn ra một ngụm máu tươi. Hắn sắc mặt thường thường khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn y phục đã không còn dáng vẻ của y phục, khẽ phủi một cái, nhưng càng phủi máu tươi lại càng thấm ra.
"Lão tử hôm nay không chơi c·hết ngươi, lão tử không phải họ Túng Thiên! Khụ… khụ khụ…!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, không ngờ chịu một trưởng của Hóa Thần đại năng vẫn có thể có sức mà mắng chửi người khác. Tên Túng Thiên Tỉnh này chính là ác ma, chính là ngoan nhân đánh mãi không c·hết.
"Đã đến lúc này rồi, ta xem ngươi còn có thể huênh hoang đến mức nào!" Sát Nho Chung Thục cười nói, dường như không để mắt đến lời mà Túng Thiên Tỉnh nói.
Trong thân thể của Túng Thiên Tỉnh có một sợi tơ màu hoàng kim hiện lên, sau đó sợi tơ xuất hiện bên trên lòng bàn tay của hắn, cứ như vậy lơ lửng trên không trung.
Túng Thiên Tỉnh khẽ vẫy tay, sợi tơ màu vàng cứ như vậy hóa thành một đầu linh lực, rồi một đầu linh lực, vẽ nên một chiếc đồ án kỳ quái ở trong lòng bàn tay của hắn.
Nếu nhìn kỹ chiếc đồ án này, rất giống với ấn ký của Song Tình sơn cốc, nhưng ấn ký của Song Tình sơn cốc là màu xanh, còn đồ án này chính là Nhân Duyên đại đạo hình thành, có màu hoàng kim.