Chương 39: Trảm Hai Nguyên Anh.
Chương 39: Trảm Hai Nguyên Anh.
Trên tay của Chung Thạch xuất hiện một chiếc nghiên mực màu đen, sau đó hắn tung trước nhân mực này lên trời, nước trong nghiên mực vung vẩy ra ngoài.
Cả vòm trời bỗng nhiên đang trời quang mây tạnh, đột nhiên không biết mây giăng ở đâu đang kéo đến, tô cả bầu trời thành một màu đen ngòm, không có chỗ lọt vào ánh sáng.
Lúc này Chung Thạch vẫy tay, một chiếc bút lông phi thẳng về phía của Chung Từ.
Chung Từ tuy rằng khí tức uể oải, nhưng mà vẫn có một chút sức lực. Hắn phi thân lên đón lấy chiếc bút lông, sau đó chiếc bút lông hóa thành một pháp khí lớn, chấm vào trong nghiên mực.
Bầu trời dường như càng xám xịt, bỗng nhiên một trận mưa rào chảy xuống. Kỳ lạ ở chỗ, cơn mưa rào này toàn bộ là màu đen, rơi xuống đại địa chỗ nào chỗ nấy đều bị ăn mòn, lủng một lỗ lớn.
Lúc này lấy trung tâm của hình thành một vòng xoáy lớn. Sau đó vòng xoáy dần dần tụ tập, những giọt nước lớn này hình thành một quả cầu nước lớn, quả cầu nước này đen ngòm giống như là hắc thủy vậy.
[Thủy Tam Thiên - Lên]
Quả cầu hóa thành con rồng nước lớn đen ngòm. Tràn đầy khí tức của nghiên mực. Mùi mực gay mũi tỏa ra bốn phía. Hắc long ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó phi thẳng về phía của Túng Thiên Tỉnh.
Trăm ngàn đại quân, cứ như vậy bị con rồng đen ngòm lao nhanh qua, sau đó biến mất không còn một gì nữa.
Sắc mặt Túng Thiên Tỉnh cứ như vậy trắng bệch, sau đó khóe môi rỉ ra một chút máu tươi. Phản phệ đối với hắn đã sử dụng Nhân Duyên đại đạo để mà tinh thông kim cổ. Mượn một chút Nhân Duyên của U Linh thương pháp, hiệu lệnh một phần U Linh.
Nay đoàn quân U Linh bị phá, cơ hồ nhân quả này đều đặt lên trên thân của Túng Thiên Tỉnh.
Những tu sĩ quan sát trận này, đều không khỏi sống lưng lạnh toát.
Nếu là bọn chúng đối chiến với Túng Thiên Tỉnh, ắt sẽ không qua được nửa chiêu.
Người này nhìn qua thân mình không có chút linh lực, giống như phàm nhân. Nhưng mà cuối cùng lại lấy thân thể phàm nhân, thực hiện thương pháp quỷ dị, để mà đối chiến hai vị Nguyên Anh chân nhân.
Cứ như vậy hình tượng của Túng Thiên Tỉnh, tựa hồ tăng thêm mấy bậc. Dường như vượt qua cả một Nguyên Anh chân nhân bình thường.
Lúc này, không biết ở đâu ra một mũi tên phá không mà đến. Tuy rằng mũi tên chỉ là một mũi tên gỗ bình thường, nhưng đầu mũi tên giống như được gia trì thần lực, đâm thẳng qua toàn bộ mây đen.
Mũi tên không gì có thể cản nổi, sau khi đụng vào đám mây đen, một cỗ khí thế kinh khủng toàn bộ bộc phát. Mây đen cũng giống như e sợ khí tức này, sau đó lục đục tan đi.
Mà mũi tên cũng không hề dừng lại, lao thẳng tới trước mặt của Chung Thạch. Chung Thạch cảm thấy tính mạng của bản thân bị uy h·iếp, hắn ta rút lại linh lực truyền cho nghiên mực. Sau đó hai tay đội trước mặt, một cỗ kết giới xuất hiện trước mặt hắn, đối kháng với toàn bộ uy năng của mũi tên.
Nhưng mà có vẻ như thần lực gia trì trên đầu mũi tên sức mạnh vô cùng lớn. Sắc mặt của Chung Thạch trướng thành màu gan heo, bị chính khí thế này đẩy về phía sau vài bước. Cuối cùng hắn hét lớn, linh lực hóa thành vòng huyết đối kháng với toàn bộ mũi tên.
Hai cổ linh lực v·a c·hạm vào nhau, sau đó nổ tung lan ra bốn phía.
Cũng ngay lúc này Túng Thiên Tỉnh cười lớn. Sau đó hắn khẽ tung người, đạp trên con ngựa U Linh lao người về phía sau. Cánh tay phải cầm lấy cây thương, sau đó lấy lực vu·ng t·hương về phía trước.
Cây thương đằng đằng phá không bay đi, không gian xung quanh tựa hồ vặn vẹo bởi vì chính ngọn thương này.
Chung Thạch trở tay không kịp, bởi vì vừa đối đầu với mũi tên sau đó chiếc thương cũng đã đến trước mặt. Cây thương đó xuyên thẳng qua thân thể của hắn, như xuyên qua đậu hũ.
Nhưng cũng không hề dừng lại, cây thương xuyên toàn bộ thân thể của hắn, "đinh" một phát tính thân thể của hắn vào chính vách tường trên trấn.
Thân thể của hắn ta không thể nào mà c·hết hơn. Lúc này từ trong ngực của hắn, một đầu Nguyên Anh phá xác ra ngoài, nhưng rồi Túng Thiên Tỉnh cũng không hề tha cho.
Hắn khẽ vung tay, linh lực như mũi tên đâm nát Nguyên Anh. Sau đó Nguyên Anh hóa thành linh lực, tẩm bổ linh khí trong thiên địa.
Búng tay một cái, cây thương đang định trên tường chắn, bỗng nhiên rung rung sau đó bay v·út trở lại trên tay của Túng Thiên Tỉnh.
Mà lúc này bên cạnh hắn cũng xuất hiện một người.
Người này không ai khác chính là Duyên Cẩn Không. Mà trên tay của hắn, vẫn cầm một chiếc cung tên to lớn.
Túng Thiên Tỉnh liếc hắn một cái khẽ gật đầu, sau đó ngón tay của hắn khẽ vung lên, một sợi tơ màu hoàng kim dung nhập thân thể của Chung Từ.
Sắc mặt của Chung Từ bỗng nhiên uể oải xuống, khí tức càng thêm không ổn định. Hắn đóng chặt mắt, mồ hôi trên trán xông thẳng ra ngoài, giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. Sau đó cuối cùng hắn tuyệt khí bỏ mình, thân thể cũng hóa thành hư vô.
"Ngươi cũng thật là ghê gớm, cái phá thân thể này của người mới chỉ là phàm nhân mà thôi, mà dám dùng Nhân Duyên đại đạo để liên thông kim cổ. Sau đó đối kháng với hai vị Nguyên Anh chân nhân!" Duyên Cẩn Không cảm thán nói, ánh mắt nhìn về phía của Túng Thiên Tỉnh càng lúc càng sáng, dường như hắn đánh cuộc trên thân của Túng Thiên Tỉnh đúng là không sai chút nào.
"Ngươi ngồi xem từ nãy đến giờ, cũng không phải là chờ cơ hội để mà ta b·ị t·hương, sau đó châm chọc ta vài câu đấy ư?"
Túng Thiên Tỉnh bình tĩnh nói, sau đó không dấu vết mà nhìn về phía của Sát Nho Chung Thục.
Lão ta nhìn hai vị tiểu nho của Đại Nho Bình Nguyên c·hết đi, ánh mắt cũng không hề dao động mà bình tĩnh đánh giá lên Túng Thiên Tỉnh.
"Không ngờ một phàm nhân, lại có thể diệt sát hai vị Nguyên Anh chân nhân. Chuyện này đúng là trước giờ chưa từng có tiền lệ, ta hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt rồi!"
Sát Nho Chung Thục nhẹ nhàng nói, sau đó thân thể của hắn cũng hạ xuống đất. Xung quanh của hắn lĩnh vực lan tràn ra ngoài, tựa hồ không gian cũng trở nên vặn vẹo bởi lĩnh vực kỳ lạ này.
Duyên Cẩn Không Nháy mắt có chút đề phòng, bởi vì tu vi của hắn cũng mới chỉ là Nguyên Anh mà thôi.
"Ngươi nói, nếu hai chúng ta liên thủ có đập c·hết lão già Hoá Thần này được không?"
Túng Thiên Tỉnh trắng trợn mắt, ngươi tưởng Hóa Thần đại năng là một củ cà rốt, mặc cho người chém g·iết như vậy ư?
Nhưng mà dù sao lão giả này hôm nay chắc chắn cũng sẽ không tha cho hắn đâu. Cho nên cách duy nhất đó chính là đối đầu mà thôi.
"Ta khuyên ngươi, nên khoanh tay chịu trói đi, để tránh mất thời gian của đôi bên!" Sát Nho Chung Thục nhẹ giọng nói, bàn tay khẽ vung lên. Sau đó toàn bộ không gian giống như bị bóc ra một mảnh, hình thành một lồng giam lớn khổng lồ trong suốt.
Lồng giam này bao quanh lấy Túng Thiên Tỉnh và Duyên Cẩn Không, dường như muốn nhốt cả hai người trong đấy.
Lúc này Duyên Cẩn Không gương cung lên, trên chiếc cung của hắn không có mũi tên. Nhưng khi hắn gương cung lên, một luồng linh lực tụ tập ở đầu ngón tay của hắn, sau đó chiếc cung dường như chịu tải một uy lực nào đấy khiến nó kêu kẽo kẹt.
Linh lực như vũ bão vờn quanh toàn bộ thân cung, rồi tụ tập ở trên mũi tên trong suốt.
Duyên Cẩn Không cau mày, sau đó thả tay ra. Ban đầu chỉ là một mũi tên nho nhỏ, sau đó hóa thành trăm ngàn mũi tên bay chi chít đầy trời, hướng về phía của Sát Nho Chung Thục.
Nhưng những mũi tên này khi v·a c·hạm trên lồng giam trong suốt kia, thì giống như những chiếc kim v·a c·hạm vào chiếc lồng sắt to lớn, chỉ toái ra lửa sau đó biến mất không còn thứ gì cả.
Lúc này sắc mặt của Duyên Cẩn Không đen hơn nhọ nồi, hắn nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh sau đó thở dài nói.
"Xem ra hôm nay là ngày tàn của chúng ta rồi, ta không đánh lại hắn!"