Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 38: Đơn thương độc mã.




Chương 38: Đơn thương độc mã.

Chương 38: Đơn thương độc mã.

Hắn cúi người, khẽ buông thương một cái. Cả cây thương dài xoay vòng vòng trên lưng, sau đó lại trở về bàn tay của hắn.

Khí lưu theo ngọn thương vung vẩy phát ra âm thanh "ồ ồ". Âm thanh ấy trực tiếp vang vọng truyền khắp Nhân Duyên trấn.

Túng Thiên Tỉnh khẽ nhảy lên, sau đó đập mạnh cây thương xuống đất. Mũi thương cứ như vậy mà tiếp đất, sau đó nảy lên.

Hắn khẽ khom người sau đó cầm lấy thân thương đâm thẳng về phía trước. Linh lực rót vào thân thương tựa hồ như là dòng sông lớn, rót vào trong đại địa đang khô cằn.

Mũi thương tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó lấy trung tâm ngọn thương một kết giới hình thành, lan ra xung quanh nơi này.

Thái Sơn áp đỉnh, áp xuống kết giới, trên mặt kết giới tuy xuất hiện vết rách, cũng xuất hiện một vài tia lửa bắn ra xung quanh, nhưng rồi cũng ổn định lại.

Hắn khẽ tung người, mũi thương cứ như vậy linh hoạt trong tay hắn lên xuống, rồi đâm chọt.

Vô vàn áo nghĩa tối thượng từ trên Thái Sơn áp đỉnh, áp xuống trên thân của hắn. Túng Thiên Tỉnh cũng không hề nao núng, một thương chọt, một thương phẩy. Cứ như vậy những chữ nghĩa này đều bị Túng Thiên Tỉnh đập bay ra ngoài, theo đúng nghĩa đen.

Quỹ tích di chuyển của thương pháp Túng Thiên Tỉnh vô cùng quỷ dị, dường như quen thuộc đối với mọi người, khi mọi người dự đoán quỹ tích của thương sẽ đi theo một hướng khác. Thì đột nhiên Túng Thiên Tỉnh lại di chuyển cây thương đi theo một hướng quỷ dị lạ lùng, sau đó vẽ ra một đường quỹ đạo.

Lúc này bàn tay lớn của Thái Sơn áp đỉnh cũng đã tan đi. Áo nghĩa tối cao cũng bị Túng Thiên Tỉnh đập tan hết.

"Hahaha lâu lắm rồi ta không dùng thương, không ngờ có một ngày ta lại sẽ sử dụng thương pháp thế này!"

Túng Thiên Tỉnh cười lớn. Sau khi đánh bay bàn tay hư ảo lớn kia, hắn đứng thẳng người, dựng thẳng cây thương, mũi thương trực tiếp chỉ lên trời.



"Xuất khẩu của ngôn, mới chỉ mới bắt đầu mà thôi!" Chung Từ sắc mà rất xấu, hắn ta buông lỏng hai tay, toàn bộ thân thể đều b·ốc c·háy lên linh lực, sau đó đầu nhập linh lực vào cuốn sách đang lơ lửng trên không trung kia.

Cuốn sách ánh sáng ngày càng chói mắt, tiêu hao linh lực ngày càng nhiều, sau đó Chung Từ hết lớn một tiếng.

[Đại Nho Tù Lung!]

Lúc này, vô vàn xúc tua màu đen từ trong quyển sách đột nhiên phóng ra bên ngoài. Những xúc tu màu đen này nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đó là những nét mực lớn ở trong quyển sách, sau đó hình thành những xúc tu liên tục vung vẩy, t·ấn c·ông về phía Túng Thiên Tỉnh, dường như muốn đập c·hết hắn.

Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu nhìn lên trời, so với những xúc tu to lớn kia, hắn chỉ là một người nhỏ bé.

Có lẽ là không nhét kẽ răng cho mấy xúc tu này được. Nhưng trên mặt của hắn, không có một chút nào gọi là nao núng.

"Lần này ta làm sao xem, ngươi chạy thoát được!" Hắn ta khẽ vung tay, cơ hồ những xúc tu to lớn, đều bắt đầu đập về phía của Túng Thiên Tỉnh, lúc này hắn cơ hồ không có chỗ thoát.

Áo bào của Túng Thiên Tỉnh tung bay, một cỗ quỷ dị từ thân thể của hắn lan tràn ra ngoài. Mà Nhân Duyên đại đạo cũng như vậy hình thành, trong thân thể vô vàn sợi tơ màu hoàng kim, xuyên thẳng từ thân thể của hắn kết nối với kim cổ, dường như muốn ngược thời về thời kim cổ trước kia, để chứng kiến một cảnh tượng nào đấy.

Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hư không, giống như muốn xuyên qua kim cổ.

Tóc mây của hắn tung bay, trên thân thể gầy yếu ấy bỗng nhiên bộc phát một luồng sát khí cực, lớn lao thẳng ra bao phủ toàn bộ Nhân Duyên trấn.

Sát Nho Chung Thục thấy cảnh này, lông mày cơ hồ nhíu một cái. Nhưng hắn tin tưởng Chung Tử có thể đánh bại được người này, chỉ là trong nháy mắt ấy, khí tức của Túng Thiên Tỉnh đúng là khiến hắn cảm thấy bị uy h·iếp đến. Cho dù không có chút linh lực nào trên thân của Túng Thiên Tỉnh cả.

Túng Thiên Tỉnh cười lớn, sau đó hắn khẽ phất trường thương, trường thương đi qua đến đâu, xung quanh hắn càng quỷ dị bấy nhiêu.



Vô vàn chiếc bóng lớn, giống như u linh tụ tập chi chít xung quanh hắn, giống như hàng ngàn, hàng vạn đạo quân đang chờ hắn hiệu lệnh vậy.

"Thành Sa La ngựa phi nhốn nháo

Phất cờ hiệu, sáu mặt dồn binh" *1*

Khi Túng Thiên Tỉnh niệm lên câu thơ này, không biết vì sao toàn bộ tu sĩ đang quan sát trận này, bỗng nhiên rung lên. Cảm giác sau lưng chợt lạnh, giống như có thứ gì đấy đang tiến gần đến bọn bọn họ, khiến cho bọn họ sợ hãi vô cùng.

"Hôm nay nếu ta đã muốn nhập tu Nhân Duyên đại đạo thì, hãy tu đến mức đại thành đi! Ta sẽ cho ngươi, thấy sự kinh khủng của Nhân Duyên đại đạo như thế nào!"

Đến lúc này, ngay cả chính Sát Nho Chung Thục cũng cảm thấy tình thế không ổn. Lão ta vội vàng phất tay khiến cho tên thanh niên duy nhất còn lại bên cạnh lão, đi ra ngoài đối chiến.

"Chung Thạch, người đi ra ngoài giúp Chung Từ một phen, trấn áp tên phàm nhân quỷ dị này đi!"

"Vâng! Tuân lệnh đại nhân!"

Thân hình của Chung Thạch biến mất, hẳn bước ra một bước, trong nháy mắt đã đến bên cạnh của Chung Từ.

Hắn và Chung Từ khẽ gật đầu với nhau, trong mắt đối phương đều cảm thấy sự đề phòng và nguy hiểm.

Không ngờ một tên phàm nhân, lại khiến cho hai tên tiểu nho phải ra tay.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Đại Nho Bình Nguyên phải giấu mặt đi đâu cho tốt.

Từ thân thể của Túng Thiên Tỉnh, phát ra hàng ngàn hàng vạn sợi tơ màu hoàng kim, nhưng sợi tơ này liên kết với toàn bộ những chiếc bóng u linh này.

Những chiếc bóng này dường như có linh tính thuộc về chính bản thân mình. Tựa hồ như một phiên bản khác của Túng Thiên Tỉnh, trên tay của bọn chúng đều xuất hiện một chiếc thương.



"Ngựa đến!" Túng Thiên Tỉnh quát lớn, một con ngựa u linh bỗng nhiên được hình thành. Túng Thiên Tỉnh cũng không còn thời gian để mà đùa nữa, hắn ta phi người nhảy lên lưng ngựa.

Con ngựa được bao quanh bởi khí tức màu đen, nó hung hãn giơ hai chiếc vó ngựa lên trời, sau đó hí một hơi dài.

Túng Thiên Tỉnh nâng trường thương, sau đó quát lớn một tiếng.

"Ngựa phi nhốn nháo, sáu mặt dồn binh!"

Lập tức đoàn quân u linh chia làm sáu đạo quân, bọn chúng đều cưỡi trên lưng ngựa. Sau đó chờ hiệu lệnh của Túng Thiên Tỉnh, toàn bộ đoàn quân dậm chân 1 tiếng.

Tiếng "ồ ồ" vang trời, khiến cho tất cả tu sĩ ở đây sinh lòng e ngại.

Sáu đạo quân vây quanh toàn bộ xúc tu, sau đó đồng loạt phóng thương lên trời. Cứ như vậy xúc tu màu đen, bị đồng loạt những chiếc thương màu đen xuyên qua thân thể. Sau đó bị chặt thành từng khúc, từng khúc rơi xuống nền đại địa, rồi biến mất không còn một thứ gì nữa.

Xúc tu không cam lòng gào thét, dường như sợ hãi mà trốn vào trong quyển sách. Ánh sáng từ quyển sách cũng nhấp nháy, sau đó toàn bộ cuốn sách đều đóng lại.

Trận pháp mà Chung Từ cơ hồ hao hết linh lực để mà dựng lên, cũng toàn bộ tiêu tán trên không trung.

Mà sáu đạo quân u linh không như vậy ngừng lại, sau khi t·ấn c·ông xúc tu, bọn chúng hóa thành một đội quân lớn, xông thẳng về phía của Chung Từ và Chung Thạch.

Quyển sách cuối cùng khép lại, rơi xuống tay của Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta đón lấy, sau đó ném vào trong nhẫn trữ vật. Khi mà trận pháp đã phá, thì ngay lúc này, Chung Từ cũng phun ra một ngụm máu lớn, khí tức uể oải vô cùng.

"Khốn nạn, Chung Từ, lên cho ta!!"

Chung Thạch hết lớn, Sau đó chạy một mạch về phía Chung Từ.

*1* Lý Thái Tổ từng sáng tạo một bộ U Linh Thương Pháp, hai câu thơ trên được lấy từ lời tựa giới thiệu của U Linh Thương Pháp.