Chương 37: Một người một thương.
Chương 37: Một người một thương.
Tất cả tu sĩ đang ở đây sôi trào, tiếng bàn tán xôn xao truyền vào tai Túng Thiên Tỉnh, giống như vô cùng châm chọc.
Hắn có chút lắc đầu, dường như thấy được bản thân lại sắp bắt đầu một trận chiến vô bổ.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cầm theo cây thương đến nơi trung tâm phế tích, sau đó ngoảnh mặt về phía chủ quán vẻ mặt xin lỗi mà nói.
"Hôm nay e rằng phải huyết tẩy nơi này, ta vô pháp trả cho chủ quán nhiều hơn. Nếu như có gì cần hỗ trợ cứ đến tìm ta, hiện tại nơi này không an toàn. Ngươi có thể tránh đi một lát, sau đó đại chiến xong rồi hãy quay trở lại nơi này!"
Nói xong những lời, này cũng không quan tâm liệu chủ quán có làm theo hay không, mà hắn xoay người đi đến giữa trung tâm, sau đó cắm mạnh cây thương xuống đất.
Chủ quán nhìn theo bóng lưng của hắn có chút ngây người, sau đó không hiểu sao bỗng có chút cảm động. Hắn mở tửu lâu ở Nhân Duyên trấn đã hơn ngàn năm nay, nhưng mà chưa thấy một tu sĩ nào tự xưng tiên nhân, mà phong tư lại giống như tiên nhân cả.
Mà ngược lại một người tu sĩ bị đuổi g·iết, là tội nhân trong mắt những kẻ tu sĩ, lại quan tâm mạng sống của một con sâu con kiến phàm nhân như hắn.
Hắn vội vàng lau nước mắt, sau đó tìm một chỗ nào đó, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Túng Thiên Tỉnh nhất định phải thắng trận này.
Lúc này hơn ngàn người nghe thấy người của Đại Nho Bình Nguyên đã đến, bèn từ chỗ trú ẩn của bản thân bước ra ngoài. Dường như cái giá mà Đại Nho Bình Nguyên ra để mua mạng của Túng Thiên Tỉnh, khiến bọn chúng rất là động Tâm.
Dẫn đầu là một lão già và hai thanh niên trẻ tuổi, có vẻ hai người này đều là người của thế lực Đại Nho Bình Nguyên.
Bọn họ ăn mặc nho nhã như thư sinh, trên người như có như không sự ôn thuần đạo mạo của kẻ đọc sách trong thiên hạ.
Nhưng những lời xuất khẩu của bọn họ, lại phá vỡ những gì mà chính họ đã gây dựng khí thế trong hơn chín vạn năm qua. Có lẽ cái gọi là đại nho, cũng chỉ là đến như vậy mà thôi.
"Không ngờ để mà đòi g·iết một phàm nhân, Đại Nho Bình Nguyên lại phái ra một Hóa Thần Cường giả."
"Hóa thần cường giả ư??? Ông trời của ta ơi!"
"Đúng vậy, ngươi nhìn xem ông ta chính là một đại nho của Đại Nho Bình Nguyên. Tu vi đã đến Hóa Thần cảnh hậu kỳ. Người này văn võ song toàn, có thể dễ dàng xuất khẩu thành thơ diệt sát một vị đại năng Luyện Hư sơ kỳ. Trung vực đều gọi ông ta là Sát Nho Chung Thục."
"Còn hai thanh niên đi cạnh lão ta, dường như khí thế cũng bất phàm!"
"Tất nhiên là khí thế bất phàm, hai người đó chính là một trong 100 tiểu nho của Đại Nho Bình Nguyên đấy!"
"Tiểu nho của Đại Nho Bình Nguyên chính là một trong những tổ chức có những người trẻ tuổi nhất, nhưng đã thành tựu Nguyên Anh sơ kỳ trở lên!"
"Những người này tùy tiện một người đi ra ngoài Trung vực lịch lãm, cũng có thể trở thành một đệ tử để trọng điểm bồi dưỡng, của những gia tộc và tông môn đấy!"
Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu nhìn lão già, xung quanh của lão già có hơn trăm người thống nhất mặc phục sức, có lẽ đều là người của Đại Nho Bình Nguyên.
Tuy rằng đến ít người, nhưng mà lời lão già vừa thốt ra, khiến cho những tán tu xung quanh đều tụ tập vây quanh ở đây.
"Không ngờ một kẻ vô danh tiểu tốt như ta, lại khiến cho Đại Nho Bình Nguyên chú ý như vậy!"
Túng Thiên Tỉnh cười nói, dường như có chút không quan tâm.
Thái độ cợt nhả như vậy, khiến cho Sát Nho Chung Thục nhíu mày, trong mắt hắn Túng Thiên Tỉnh tuy rằng có bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là một kẻ yếu, một con kiến không hơn mà thôi, mà hắn đã là Hoá Thần đại năng.
"Thứ người chọc đến không phải là Đại Nho Bình Nguyên, mà là thứ khiến cho Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Thủy vực chú ý! Ngươi nên biết rằng thất phu mang ngọc thì có tội!"
Túng Thiên Tỉnh nghe vậy khẽ cười một tiếng, cái gọi là thất phu mang ngọc thì có tội, cũng chỉ là một câu ám chỉ người trong tay không có thứ gì, không có năng lực để mà phản kháng, thì cho dù là đồ của chính mình cũng sẽ bị người khác dòm ngó và c·ướp lấy mà thôi.
"Ngươi nói là thứ này ư?" Túng Thiên Tỉnh xòe tay, một chiếc đồ án màu xanh huyền bí nho nhỏ hiện lên trên tay của hắn. Đó chính là ấn ký của Song Tình sơn cốc, thứ có thể hiệu lực Song Tình sơn cốc và điều khiển cả bí cảnh như Song Tình Sơn.
Sát Nho Chung Thục nhìn thấy ấn ký trên tay Túng Thiên Tỉnh, thứ này chính là thứ mà đại Nho Bình Nguyên nguyên chủ muốn có được. Nếu có được ấn ký này, cả Song Tình sơn cốc sẽ phải nhượng hắn ba phần.
Nghĩ đến bản thân có thể dễ dàng lập công như thế, Sát Nho Trung Thục có chút nghi, hoặc hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt. Nơi này dường như vừa mới trải qua một trận chiến, cho nên là cẩn thận vẫn hơn.
"Chung Từ, ngươi lên giải quyết đi!"
Tên thanh niên mặc áo đen bên trái của Sát Nho Chung Thục nghe thấy vậy, cung kính gật đầu chắp tay. Sau đó hắn ta bước ra một bước, áo bào đen tung bay lơ lửng trước mặt của Túng Thiên Tỉnh.
Trên tay của Chung Từ cầm một quyển sách, dường như chính là pháp bảo của hắn.
Túng Thiên Tỉnh nhìn Chung Từ, kẻ này là nho nhân, nhưng sát khí trên mình lại cô đọng thực thể, có thể thấy đã trải qua vô vàn trận chiến, mà g·iết người cũng không ít đâu.
"Chỉ là một phàm nhân sâu kiến mà thôi, mà khiến một Nguyên Anh chân nhân như ta ra tay, thì đúng là vinh hạnh cho ngươi!"
"Ta thật cảm tạ ngươi đã vinh hạnh thay cho ta!"
Túng Thiên Tỉnh khẽ vuốt dọc ở cây thương, thương này đỉnh trẻ làm ba, thân thương không biết làm từ chất liệu gì mà cầm lên rất nhẹ nhàng, nhưng khi khẽ rung vậy lại cảm giác uy lực mười phần.
Thương vốn là v·ũ k·hí từ thời cổ đại, lực sát thương rất lớn. Tiến thì dũng mãnh, lui thì nhanh nhẹn. Thế phải hiểm, bất động thì vững như núi, động thì mau như sấm chớp, thực chiến thì lấy thực dụng làm chính.
Lúc này Chung Từ khẽ ngửa lòng bàn tay, quyển sách từ trên lòng bàn tay của hắn lơ lửng trên không trung.
Sau đó lật úp mặt sách xuống, từ trong quyển sách ánh sáng kim quang màu vàng lan tỏa ra, người ta gọi đó là hạo nhiên chính khí.
Hạo nhiên chính khí phát ra từ quyển sách này, chứ không phải là từ thân thể của Chung Từ.
Vô vàn những chữ nhỏ từ trên quyển sách bay ra ngoài, sau đó xoay vòng xung quanh quyển sách một vòng xoay. Một vòng thuận thì ắt sẽ có một vòng nghịch.
Cứ như vậy bầu trời chi chít những dòng chữ nho nhỏ xoay tròn. Nếu nhìn vào có thể gây loạn thị lực mất.
Lúc này toàn bộ Nhân Duyên trấn đều bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng nhạt, trận đồ trên không trung nhấp nháy một cái, sau đó vô vàn ánh sáng chiếu thẳng xuống dưới đại địa.
Bỗng nhiên những vòng tròn chữ nho nhỏ hợp lại thành một, sau đó một chữ từ trung tâm vòng tròn nhô ra ngoài.
[Thái Sơn Áp Đỉnh - Trấn]
Một bàn tay hư ảo màu vàng lớn mọc ra ở giữa trung tâm quyển sách. Bàn tay này nhẹ nhàng buông xuống, uy áp nó tỏa ra có thể đè c·hết một vị Nguyên Anh đại năng.
Túng Thiên Tỉnh khẽ gạt mũi chân, chiếc giày vải bởi vì hành động này mà rách ra một bên, hắn có chút tâm tắc mà cúi đầu.
Cả người cây thương vung lên, sau đó làm gọn trong lòng bàn tay của Túng Thiên Tỉnh. Hắn ta khẽ xoay thương một vòng, sau đó thân thương để ở sau lưng, mũi thương chĩa xuống đất.
Rõ ràng trên người mặc vải thô áo tang đi giày rách, nhưng trên thân lại giống như đeo cả bộ chiến giáp, khiến người ta phải e ngại.
Bàn tay màu vàng càng lúc càng tới gần, xung quanh Túng Thiên Tỉnh bụi mù cũng vì vậy mà tán loạn bốn phía.