Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 36: Lại một đợt đến.




Chương 36: Lại một đợt đến.

Chương 36: Lại một đợt đến.

Cho dù Túng Thiên Tỉnh có giải thích thế nào thì Dung Phượng Cơ vẫn chỉ một phó gương mặt, cho rằng Túng Thiên Tỉnh đang che giấu huyền cơ.

Túng Thiên Tỉnh cũng lười đi giải thích, hắn bình tĩnh ngồi trên băng ghế, sau đó tiện tay lấy chiếc hồ lô bên eo mở ra.

Mùi rượu của Kết Duyên Tửu nồng nặc tỏa ra khiến cho Dung Phượng Cơ tò mò ngó lại. Nhìn thấy chất rượu màu lam giống như tinh hà trong bầu rượu của Túng Thiên Tỉnh, nàng ta kinh ngạc khẽ hô một tiếng.

"Đây chẳng phải là rượu Kết Duyên của Song Tình Sơn Cốc hay sao? Tại sao ngươi lại có rượu này?"

Phải biết rượu Kết Duyên của Song Tình sơn cốc ngàn năm chỉ ra có 200 đàn. Tu sĩ tranh nhau đến vỡ cả đầu cũng không thể có được một đàn đây.

Bởi vì rượu Kết Duyên của Song Tình sơn cốc có hương vị rất nồng đậm, hơn nữa nó có mang một chút ý cảnh của Nhân Duyên Đại Đạo, cho nên nó mới quý với người trong thiên hạ như vậy.

Hơn nữa ủ rượu Kết Duyên cũng vô cùng khó khăn, có thể thấy 1000 năm mới ra 200 đàn. Song Tình Sơn Cốc đã cố gắng rất nhiều rồi đấy, mà ủ rượu sư cũng phải có năng khiếu.

Nếu như ủ rượu sư mà không thể nào tinh thông Nhân Duyên Đại Đạo, thì ủ ra rượu Kết Duyên cũng chỉ là một bình nước lã mà thôi.

Mà ở chỗ Túng Thiên Tỉnh, nàng ta thấy được cả một bình lớn rượu Kết Duyên, đây là đi c·ướp hết Song Tình sơn cốc ư?

"Rượu này khó ủ như vậy ư? Không phải là chỉ cần tinh thông Nhân Duyên đại đạo, sau đó lúc ủ rượu phải trải nghiệm Nhân Duyên đại đạo đưa nó vào trong rượu rồi ủ là xong hay sao!"

Túng Thiên Tỉnh không nói ngoa, hắn đã ủ qua rượu này, cũng không gọi là khó khăn mấy, chỉ là công đoạn chuẩn bị có chút dài dòng và hương liệu cũng phải thượng đẳng mà thôi.

Nhưng những hương liệu này đều là sản xuất từ phàm giới, vô cùng dễ tìm, sao có thể khó ủ được cơ chứ? 1000 mới ra 200 đàn rượu.



"Nói như ngươi biết ủ rượu này vậy? Song Tình sơn cốc là một trong bốn bí cảnh ở Trung vực, ủ rượu sư cũng là nhất lưu trong nhất lưu, làm sao dễ ổn như vậy được cơ chứ?"

Dung Phượng Cơ ngập ngừng một lúc, sau đó lắc đầu. Nàng đúng là điên rồi mới có thể cảm thấy người này đang nói thật, thậm chí hắn còn không nháy mắt một cái khi nói dối.

"Nhưng mà, ngươi ngồi ở đây để chờ cái gì vậy?"

Túng Thiên tỉnh rót một chút rượu Kết Duyên ra chén rồi đẩy cho nàng ta.

Hương rượu nồng đậm, khiến cho tất cả những tu sĩ ở đây đều không ngừng được mà hít một hơi sâu thẳm. Sau đó những tu sĩ có tửu lượng thấp, lập tức ngã nhào xuống đất.

Còn những tu sĩ có tu vi cao hơn cũng lảo đảo, sắc mặt hồng hào giống như say rượu.

Mà quả thật bọn họ mới chỉ nghe hương rượu mà thôi, đã say đến như thế rồi, nói chi đến uống rượu cơ chứ.

Không hổ là rượu Kết Duyên của Song Tình Sơn Cốc.

Chất rượu giống như tinh hà, quay cuồng trong chén. Nhìn vào một lúc khiến người ta say mê không thể là tự kiểm soát.

Dung Phượng Cơ cẩn thận bưng lấy chén rượu, sau đó nâng lên trên mũi ngửi ngửi. Ánh mắt của nàng sáng bừng, giống như tìm thấy một vật khiến nàng có hứng thú vậy.

Uống sạch một hơi, chất rượu tinh thuần nóng cháy chảy xuống cổ họng, khiến nàng ta thoải mái nheo mắt.

"Đây là lần thứ hai ta được thưởng thức rượu Kết Duyên đấy, không ngờ lại từ trên người một phàm nhân đạt được." Nàng ta nửa đùa nửa thật nói, quả thật nếu chỉ nhìn sơ qua, thì cảm thấy Túng Thiên Tỉnh là một người phàm không có linh lực gì cả.



Nhưng một người phàm, không thể nào dùng sức một người, mà đối mặt với toàn bộ đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái được.

"Rượu Kết Duyên mỗi người uống đều có cảm nhận khác nhau, có người uống sẽ cảm thấy ôn thuần mềm, mại ấm áp giống như chính tình cảm mà họ đã trải qua. Cũng có người uống vào nếm qua cay đắng, sau đó lại là ngọt khổ, đó cũng chính là hương vị tình cảm mà họ đã trải qua!"

Túng thiên tình uống một hớp rượu, rượu trong miệng của hắn không có hương vị gì cả, tựa hồ một chút nước lành lạnh thanh mát mà thôi. Ngoài mùi vị có chút thơm nồng, thì không khác gì nước lọc là mấy.

"Ta ngược lại là nghe thấy thuyết pháp này lần đầu, ngươi cũng đừng có bịp bợm nữa, lại nói ngươi đang ở đây chờ cái gì đây?"

Sắc mặt của Dung Phượng Cơ hồng hào, đôi má hây hây, ánh mắt cũng có chút mơ hồ. Dường như nàng đã say rượu mất rồi, nhưng rốt cuộc là say rượu hay say tình, thì cũng chỉ có mỗi mình nàng biết mà thôi.



"Tình duyên trong thiên hạ muôn màu muôn vẻ, giống như truyện chung thân đại sự, có người thì thích cưới trước rồi bồi dưỡng tình cảm đó gọi là ôn nhuận. Cũng có người không thích tế thủy trường lưu, mà lại thích nồng đậm rực rỡ, họ sẽ hy sinh hết mình vì chính tình cảm của mình yêu hết mình cũng hận hết mình. Cũng có người mong muốn khát cầu được yêu và được thương. Cũng có những mối duyên cho dù có tình cảm, lại không đến với nhau được!"

Tình duyên trong thiên hạ đâu thể nào đôi ba lời mà nói hết được chứ. Không phải tự nhiên mà Song Tình Sơn được hình thành.

Song Tình Diệp cũng không phải một ngày mà hiểu hết Nhân Duyên đại đạo. Hắn phải nếm trải hết, những cay đắng ngọt bùi của tình duyên trong thế gian.

Nếm trải thôi thì vẫn chưa đủ, hắn còn phải hiểu và ngẫm ý nghĩa của những đoạn tình duyên, cho dù những đoạn tình duyên ấy vẫn đang dang dở.

Người ta nói tu tiên vô tình vô dục,nhưng mà làm sao lại có thể ngăn hết những người hữu tình trong thiên hạ, để mà một mình tư dục thành tiên được chứ?

Dung Phượng Cơ lắng nghe những lời của Túng Thiên Tỉnh nói, trong lòng không khỏi có chút chấn động.

"Làm sao để ngăn hết những người hữu tình trong thiên hạ được chứ?!" Nàng liên tục lặp lại câu nói này, giống như muốn tìm kiếm gì đấy thuộc về chính bản thân mình vậy, chính là nàng cũng không biết là gì.

Nàng vào tự hỏi bản tâm của mình, vừa hỏi vừa tìm kiếm câu trả lời, đôi mắt dần dần mê man hai tay đặt trên đầu gối cũng khẽ nắm chặt.



Mùi vị của rượu Kết Duyên thoang thoảng bên mũi, khiến nàng muốn bắt được lại chẳng bắt được gì.

Xung quanh của Dung Phượng Cơ hình thành một lĩnh vực tuyệt diệu, Túng Thiên Tỉnh ngoảnh mặt qua, chỉ thấy Dunh Phượng Cơ vấn tâm và tự hỏi, khí thế xung quanh dần dần đang mạnh lên, dường như đang tìm kiếm chính Đạo của mình.

Ngược lại là một mầm tu tiên tốt, chỉ là đi sai đường mà thôi. Túng Thiên Tỉnh khẽ gật đầu, sau đó cất chiếc hồ lô rượu.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, nơi đó có một toán người đang đi đến, y phục thống nhất, giống như người của một gia tộc hoặc một tông môn nào đấy.

Hắn nhìn đến thương bên cạnh người của Dung Phượng Cơ sau đó tiện tay cầm lên.

Chủ của cây thương nàyvốn là Dung Phượng Cơ, cho nên linh tính của nó đã nhận khí tức khác lạ. Nên khi Túng Thiên Tỉnh chạm tay vào đó có chút phản kháng.

Quanh thân của cây thương bỗng nhiên rung động, khẽ run run một cái, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Túng Thiên Tỉnh. Ngón tay của Túng Thiên Tỉnh khẽ vuốt ve thân thương, dường như đang muốn bảo nó im lặng.

"Nếu ngươi muốn chủ nhân của người tiến thêm một bước và đột phá, thì ngươi nên im lặng một chút, trận chiến này ta muốn mượn ngươi một ra trận, v·ũ k·hí của ta không ở nơi này!"

chiếc thương ông ông rung động, dường như đang cân nhắc lời nói của Túng Thiên Tỉnh. Một lúc sau nó lẳng lặng nằm trong tay của Túng Thiên Tỉnh.

Hắn ta khẽ vươn đầu ngón tay, một sợi tơ màu vàng hoàng kim, dung nhập vào trong thân của cây thương.

Lập tức, Túng Thiên Tỉnh cảm nhận được mối liên hệ của hắn và cây thước này rõ ràng hơn rất nhiều.

Vòm trời rung động, sau đó tiếng quát tháo phong vân vang lên bên tai của những tu sĩ đang chứng kiến ở đây, khiến cho tất cả mọi người khí huyết rung động.



"Ai g·iết được Túng Thiên Tỉnh sẽ được đặc cách vào Đại Nho Bình Nguyên Tu Luyện 100 năm!"