Chương 35: Ôm cây đợi thỏ.
Chương 35: Ôm cây đợi thỏ.
Khi tất cả đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái rời khỏi nơi này, mọi người thật lâu không thể nào mà hoàn hôn lại được.
Tràng cảnh rung động ấy, tựa hồ khắc sâu vào trong tâm trí của những người ở đây.
Vẻ tàn nhẫn của Túng Thiên Tỉnh tựa như ác ma khi mà nhẹ nhàng giải quyết đại sư huynh của Nam Nhạc kiếm phái, cho thấy kẻ này không biết trời cao đất dày, không sợ trời sợ đất hoặc một thế lực nào cả.
Những người ban đầu ôm tâm lý may mắn đến để mà nhặt của hời, cũng không dấu vết mà lùi bước, tất cả đều rơi vào trong một khoảng không im lặng.
Lúc này chủ quán mới run bần bật đi ra, ông ta nhìn tửu lâu bị san thành bình địa, trong nháy mắt quỳ rạp xuống dưới nền đất mà gào khóc.
Đây chính là cơ nghiệp mà mấy đời nhà ông ta chuyển lại, bây giờ chỉ vì một cuộc t·ranh c·hấp giữa các tiên nhân, mà bị hủy không còn sót lại gì cả.
Vươn tay lau nhẹ v·ết m·áu trên mặt, Túng Thiên Tỉnh lúc này mới mờ mịt quay đầu nhìn về phía lão bản.
Lão ta thấy Túng Thiên Tỉnh nhìn lại, cả người run bần bật mặt cắt không còn giọt máu, liên tục lùi về sau.
"Tiên nhân tha cho tôi đi!"
Túng Thiên Tỉnh bước nhanh đến bên cạnh của lão ta, lão ta tưởng chừng khi ngày tàn của mình đến rồi, nhưng lại bị một cánh tay nhẹ nhàng đỡ lên.
"Thực sự xin lỗi!" Túng Thiên Tỉnh hạ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng phủi đi bụi mù trên đầu tóc của lão ta, khiến lão ta ngây người ra một lúc.
"Không biết tửu lâu của ông bị thiệt hại bao nhiêu? Tuy rằng linh thạch của ta không nhiều, nhưng ta chắc chắn sẽ hỗ trợ!"
Tất cả mọi tu sĩ chứng kiến việc này đều mộng.
Không phải g·iết người diệt khẩu, mà là hỏi thăm tổn thất bao nhiêu để đền bù ư?
Bọn họ không nhìn lầm cơ chứ? Giây trước còn tàn nhẫn mà s·át h·ại Nam Nhạc Lịch giây sau liền hòa nhã nói chuyện với phàm nhân, chuyện này cũng quá không khả thi rồi.
Chính bản thân thì trưởng quầy cũng mộng, hắn ta mờ mịt nhìn xung quanh sau đó theo bản năng mà giơ lên một ngón tay.
Túng Thiên Tỉnh nhìn một ngón tay của lão ta, trong đầu liên tục nhảy số nếu tính theo số tiền của hiện đại thì chắc chắn tửu lâu này cũng đắt lắm đây, như vậy 1000 hạ phẩm linh thạch hay là 1000 thượng phẩm linh thạch cho vừa?
"Ý của chủ quán là 1.000 thượng phẩm linh thạch hay là 1000 hạ phẩm linh thạch?"
Chủ quán nghe thế vậy, sắc mặt càng trắng bệch hơn lắc đầu ngọ nguậy. Túng Thiên Tỉnh nhíu mày, xem ra cái giá mà hắn phải trả nhiều hơn ước tính.
hắn vội vàng ngó vào những trữ vật, nhưng trong nhận chữ vật chỉ có một vài mảnh lá liễu, cùng với chiếc hộp mà Song Tình Diệp để lại cho hắn.
Sắc mặt hắn từ trắng chuyển qua hồng, hắn so với 9 vạn năm trước, hiện tại có chút nghèo nàn đây.
Đang lúc hắn không biết phải làm thế nào, thì bỗng nhiên một giọng nói khảng khái vang lên.
"1000 thượng phẩm linh thạch phải không? Ta sẽ thay vị huynh đệ này giao cho ngươi!"
Một nữ nhân xuất hiện, nàng ta thân cao mét bảy người mặc chiến giáp. Thân hình có lồi có lõm, khuôn mặt anh tư táp sảng, không thua kém gì bậc trượng phu trong thiên hạ.
Túng Thiên Tỉnh tuy rằng mừng rỡ, nhưng mà hắn lại không quen biết người này, vô công bất thụ lộc, sao có thể mà nhận một cách miễn phí cho được.
Sau khi đưa linh thạch cho chủ quán, nữ nhân mới xoay người lại sau đó vươn tay định đấm mạnh vào vai của Túng Thiên Tỉnh. Nhưng trong nháy mắt ấy, hắn ta tránh qua chỗ khác.
Nữ nhân ngượng ngùng thu tay lại, sau đó bèn cười nói: "Từ xa chứng kiến cảnh huynh đệ người một người đối kháng Nam Nhạc kiếm trận, thật làm ta mở rộng tầm mắt, ta không có ý gì chỉ là ngưỡng mộ tài năng của ngươi mà thôi!"
"Ta và cô nương có quen nhau sao?"
"Hình như không quen…" Nàng ta cầm thương sau đó ngậm ngùi mà nói.
"Ta cũng không có thói quen nợ ân tình của người khác, vậy đi... ta giúp cô nương là một chuyện để trả nợ, cô nương muốn làm gì ta có thể hoàn thành giúp cô nương!" Túng Thiên Tỉnh nhìn quanh, không thấy chiếc gùi của hắn đâu cả bèn nhụt chí và nói.
Đến cả y phục cũng rách rưới, cái gùi hái thuốc cũng bị đập nát, chuyến này đi ra ngoài Nhân Duyên thôn đúng là chỉ có hại mà không có lợi. Hơn nữa còn nợ ân tình một người mà mình không quen biết nữa chứ.
"Thế ngươi biết làm những chuyện gì?" Nàng ta dường như rất có hứng thú mà đi bên cạnh của Túng Thiên Tỉnh.
Túng Thiên Tỉnh bị nàng hỏi có chút không biết trả lời thế nào. Hắn thứ gì cũng không thạo, nhưng mỗi thứ đều biết một chút. Như vậy là tính là biết hay là không tính đây.
Bộ dạng này của hắn trong mắt của nữ nhân bên cạnh, tựa hồ là chuyện gì cũng không biết cả.
"Nói một hồi ta vẫn chưa biết tên của ngươi đâu!"
"Ta họ Túng Thiên tên chỉ có một chữ là Tỉnh."
"Thì ra ngươi chính là người bị Đại Nho Bình Nguyên ra giá cao để mà tiêu diệt đấy ư? Ta tưởng ngươi là một phàm nhân, ai ngờ người tu vi còn có vẻ cao hơn cả ta nữa!"
Túng Thiên Tỉnh nhìn quanh phế tích một chút, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, thấy một chiếc ghế đang nằm lẻ loi ở trong góc, hắn ta liền vươn tay.
Chiếc ghế lơ lửng sau, đó bay đến trước mặt của hắn. Túng Thiên Tỉnh kiểm tra độ bền của chiếc ghế, sau đó mặc kệ bên tai là tiếng nữ nhân, lạnh nhạt mà ngồi xuống.
Thấy hành động kỳ lạ của Túng Thiên Tỉnh nữ nhân cũng vô cùng tò mò và kiếm một chiếc ghế ngồi xuống đối diện. Chủ quán thấy ma đầu này vẫn chưa đi, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
Nhưng hắn vẫn làm nốt vai trò chủ quán của mình, len lén bê một cái bàn ra cho hai người ở giữa phế tích.
"Ngươi lảm nhảm một hồi, ta vẫn chưa biết tên họ của ngươi đây!" Túng Thiên Tỉnh nhìn nữ nhân đối diện, không cấm đau đầu, nữ nhân càng đẹp, càng độc lập càng mạnh mẽ, thì lại càng nguy hiểm.
Mà hắn vừa vặn thiếu một nhân tình của một nữ nhân nguy hiểm đấy.
"Bản thiếu họ Dung tên là Phượng Cơ, xuất thân từ Nam Đàm Thủy Vực một trong bốn thế lực lớn của Trung Vực đấy."
Nghe thấy bốn chữ Nam Đàm Thủy Vực. Túng Thiên Tỉnh nghiêm túc quay đầu lại, sau đó đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới. Trong mắt bao hàm sự hoài nghi và tò mò.
"Ngươi là người của Nam Đàm Thủy Vực ư?" Chẳng phải Nam Đàm thủy vực và Đại Nho Bình Nguyên, đều cho người t·ruy s·át hắn hay sao?
"Xùy! đừng so sánh ta với mấy người tự xưng là Nam Đàm tiên tử ẻo lả vô dụng kia! Bản thiếu là người trông nhỏ nhen như vậy ư?"
Nàng ta tự rót cho mình một hồ trà, sau đó liếc nhìn Túng Thiên Tỉnh một cái, dường như rất khinh bỉ cái suy nghĩ của hắn.
Túng Thiên Tỉnh sờ sờ mũi của mình, có chút xấu hổ bởi vì suy nghĩ trong lòng bị nhìn ra.
"Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là một người phàm trần mắt thịt, sao có thể nhìn ra suy nghĩ những người tu tiên như ngươi được chứ?"
Dung Phượng Cơ như nghe thấy chuyện châm chọc lớn nhất trên đời mình, sau đó nàng ta cười lớn, có vẻ như không thể tin nổi lời nói của Túng Thiên Tỉnh.
"Người phàm trần mắt thịt ư? Một người trần mắt thịt lại có thể hủy trận pháp mạnh nhất của Nam Nhạc kiếm phái, những thế lực chỉ đứng sau bốn đại thế lực của Trung Vực ư?"
"Ta thực sự chỉ là một người phàm nhân mà thôi!" Túng Thiên Tỉnh bất đắc dĩ nói, hắn không phải là tiên nhân, cũng chẳng phải là tu sĩ. Hắn còn chưa bước lên con đường tu luyện kìa, chỉ là cách mà hắn vận dụng linh lực và những Đại Đạo mà hắn ngộ ra, có thể khiến hắn chống lại những tu sĩ này mà thôi.