Chương 34: Răng rơi đầy đất.
Chương 34: Răng rơi đầy đất.
Linh lực giống như Giao Long phần quanh thân thể của hắn, cuối cùng tụ tập lại trước hai cánh tay.
Túng Thiên Tỉnh khẽ cúi người, hai tay ấn xuống dưới nền đại địa, lập tức một ánh sáng xanh nước hiện lên xung quanh thân của hắn, lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía hình thành một vòng linh lực bảo hộ chắc chắn.
Chu vi xung quanh kết giới của Túng Thiên Tỉnh đồ án bát quái hiện lên, dường như có thể nghe thấy Long ngâm Phượng hót.
Đại sư huynh của Nam Nhạc kiếm phái thấy vậy, quát lớn một tiếng, toàn bộ kiếm khí bay rợp trời, liên tục lao thẳng về phía kết giới. Những thanh kiếm v·a c·hạm vào trên kết giới, sau đó hóa thành từng đợt toé lửa linh lực t·ấn c·ông.
Tuy rằng đón nhận hơn trăm ngàn kiếm khí, nhưng kết giới bao quanh thân thể của Túng Thiên Tỉnh vẫn không hề dao động mảy may.
Càng lúc kiếm trận càng ngày càng lớn, trên bầu trời vẫn chi chít những thanh kiếm, liên tục lao về phía của Túng Thiên Tỉnh.
Hơn ngàn tu sĩ đang tụ tập ở đây nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được mà sắc mặt trắng bệch.
Kiếm trận kiểm soát càng lúc càng lớn, vẻ mặt của đệ tử Nam Nhạc kiếm phái càng lúc càng xấu đi, bởi vì tiêu hao linh lục quá lớn.
Cuối cùng đại sư huynh của Nam Nhạc kiếm phái hét lớn một tiếng, độ toàn bộ linh lực của bản thân và thanh kiếm, toàn bộ ảnh kiếm tụ tập lại một chỗ, sau đó hình thành một thanh kiếm khổng lồ ngay trên đỉnh đầu của Túng Thiên Tỉnh.
[Nam Nhạc Kiếm Trận - Trảm!]
Thanh kiếm to lớn độ bằng những thanh kiếm nhỏ chi chít linh lực vờn quanh nó. Uy áp tỏa ra bốn phía, khiến người người sắc mặt không thể nào tốt hơn được.
Chu vi xung quanh nơi này hóa thành bình địa, không hề có một thứ gì có thể sót lại.
Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu ngón tay của hắn khẽ cong lại, sau đó búng một cái, kết giới càng lúc càng lớn Sau đó "Bành" một tiếng. Toàn bộ kết giới nổ tung, hóa thành một đầu linh lực cuồn cuộn đâm về phía trận của Nam Nhạc kiếm phái.
Hai cổ lực lượng một xanh một vàng nháy mắt đụng vào nhau. Thiên địa như băng diệt, ánh sáng chói mắt từ trung tâm cuộc chiến lan ra bốn phía, khiến ai ai cũng phải nhắm mắt lại.
Linh lực dư thừa lan tràn ra bốn phía, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được mà lùi lại vài bước.
Cho đến khi bụi mù tan đi, mọi ánh mắt xung quanh đang quan sát trận chiến này cũng muốn biết kết quả.
Kết quả là ở giữa trung tâm cuộc chiến tiểu lâu cơ hồ bị san thành bình địa, đất đá chảy khắp nơi.
Ở dưới đại địa, những đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái bị thổ huyết, đánh bay ra ngoài, mà đại sư huynh của Nam Nhạc kiếm phái cũng không khá hơn là mấy.
Hắn ta bị dư chấn vung ra xa, y phục rách rưới, đầu tóc bù xù không còn vẻ lạnh nhạt và cao ngạo của lúc nãy.
Nhưng rồi tất cả mọi người phát hiện ra, Túng Thiên Tỉnh đã biến mất, trên mặt đất cũng không hề còn dấu vết nào của hắn.
Đương khi trong lòng mọi người đều cho rằng Túng Thiên Tỉnh bị Nam Nhạc kiếm trận xoắn thành thịt nát, thì bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Các ngươi đang tìm ta ư?" Túng Thiên Tỉnh lơ lửng trên không trung, một tay chắp sau lưng nhẹ nhàng hạ xuống đất, y phục này vốn là vợ chồng họ Mai tặng cho hắn, nhưng hiện tại e rằng cũng không thể tiếp tục mặc được nữa, bởi vì cơ bản đã bị kiếm khí cắt nát không còn hình dáng rồi.
[Nhân Duyên Đại Đạo!]
Một tay Túng Thiên Tỉnh vạch ra, trên hư không lúc này một ánh sáng chói mắt hiện lên.
Vô vạn sợi tơ hoàng kim từ đầu ngón tay của hắn, dệt thành một chiếc võng lớn, chùm xuống người của đại sư huynh Nam Nhạc kiếm phái.
Trước ánh mắt hoảng sợ của hắn, những sợi tơ này dung nhập vào trong cơ thể của hắn ta, sau đó một cỗ huyền diệu trong đầu hắn nhảy lên, vô và sợi tơ màu đỏ từ thân thể của hắn, liên kết với toàn bộ đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái.
Xung quanh của bọn hắn đều bị liên kết bởi những sợi tơ màu đỏ này, mà lúc này Túng Thiên Tỉnh khẽ vươn tay, sợi tơ màu hoàng kim nháy mắt biến mất, mà hắn cũng xuất hiện trước mặt của đại sư huynh Nam Nhạc kiếm phái.
Hắn khép hai ngón tay lại, giữa hai đầu ngón tay mọc ra một đầu kiếm khí, sau đó nhẹ nhàng mà vung xuống.
"Aaaaa!" Một tiếng kêu giống như tiếng g·iết heo vang lên, máu tươi vung lên y phục của Túng Thiên Tỉnh, mà cánh tay của đại sư huynh Nam Nhạc kiếm phái cũng tách rời khỏi cơ thể của hắn.
Ngay lúc này toàn bộ đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái cũng thất thanh kêu lớn, cơ thể của bọn họ cũng giống như đại sư huynh họ, vô duyên vô cớ mất đi một cánh tay.
"Người có biết ta là ai không? Mau dừng tay! Ta chính là đại sư huynh của Nam Nhạc kiếm phái Nam Nhạc Lịch. Thúc thúc của ta chính là trưởng môn của Nam Nhạc kiếm phái. Ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, Nam Nhạc phái nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Túng Thiên Tỉnh từng bước từng bước áp sát đến trước mặt của Nam Nhạc Lịch. Hắn sợ hãi dùng toàn bộ thân thể lùi lại phía sau.
Cho dù hắn có báo ra toàn bộ sư môn của hắn, thì dường như Túng Thiên Tỉnh cũng không có ý tha cho hắn một mạng.
Lại một kiếm vung lên, cánh tay còn lại của Nam Nhạc Lịch cuối cùng vẫn chia lìa khỏi thân thể của hắn.
Nam Nhạc Lịch hét lớn đau đớn mà quằn quại dưới nền đất, mặt hắn không còn một chút máu.
"Ngươi... Cầu xin người tha cho ta một mạng đi, ta không dám nữa!" Lúc này dung mạo của Túng Thiên Tỉnh tựa như diêm la vậy, một bên mặt của hắn dính đầy máu tươi, như vậy càng khiến Nam Nhạc Lịch sợ hãi vô cùng.
Hắn dường như cảm giác t·ử v·ong dần đến, mà lúc này chính những đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái đều giống như bị trúng tà, mỗi kiếm mà Túng Thiên Tỉnh hạ xuống trên người của đại sư huynh bọn chúng, đều sẽ ứng nghiệm trên thân thể của bọn hắn.
Nam Nhạc Lịch mất đi hai cánh tay, mà toàn bộ đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái, cánh tay tự động lìa khỏi thân thể, máu me bê bết thảm thiết vô cùng.
Túng Thiên Tỉnh nâng tay, khẽ thu hồi kiếm khí, sau đó từng bước đi đến trước mặt của Nam Nhạc Lịch.
Cúi người ngồi xuống trước mặt của hắn ta, một tay túm lấy cổ áo của hắn ta, một tay đấm xuống, một cái tát mạnh mẽ va vào trên mặt của Nam Nhạc Lịch khiến hắn lệch đầu sang một bên, mấy cái răng cũng bị gãy rồi rơi ra ngoài.
Lại một cái tát giáng xuống, lúc này bên má phải của Nam Nhạc Lịch đã máu me be bét, răng cũng rơi đầy đất, trong miệng liên tục tràn ra máu tươi.
"Nam Nhạc kiếm phái ư? Ta chưa nghe qua nhưng hiện tại thì đã nghe qua rồi." Túng Thiên Tỉnh khẽ buông lỏng bàn tay ra, sau đó đứng dậy phủi bụi y phục của bản thân.
Hắn khẽ vươn tay, sợi tơ màu vàng từ trong thân thể của Nam Nhạc Lịch trở về lòng bàn tay của hắn, sau đó nắn nắm chặt bàn tay, sợi tơ đã biến mất không còn.
Mà những sợi tơ liên kết lấy toàn bộ thân thể của Nam Nhạc Lịch và đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái cũng biến mất không còn gì nữa.
Ngay khi Nam Nhạc Lịch tưởng chừng bản thân đã thoát khỏi một kiếp, thì lúc này Túng Thiên Tỉnh khẽ vươn tay, đạo kiếm khí cứ như vậy vạch qua cổ hắn.
Một chiếc đầu lâu lăn lóc xuống bên cạnh chân của Túng Thiên Tỉnh, thần sắc của chiếc đầu lâu vẫn còn không thể tin được, bao hàm mừng rỡ và hoảng sợ.
Đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái thâý vậy cũng run bần bật, bọn chúng đã mất hết hai cánh tay, cơ hồ không khác gì với phế nhân. Thấy Túng Thiên Tỉnh xoay người về phía họ, bọn chúng liên tục lùi về phía sau thần sắc tựa hồ gặp phải ác ma.
"Nam Nhạc kiếm phái phải không? Hôm nay ta tha cho các ngươi, trở về nói với tông chủ của Nam Nhạc kiếm phái, một thời gian nữa Túng Thiên Tỉnh ta, nhất định sẽ đến cửa nhà bái phỏng. Bao gồm cả đại Nho Bình Nguyên!"