Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 31: Đến người nào, giết người nào.




Chương 31: Đến người nào, giết người nào.

Chương 31: Đến người nào, g·iết người nào.

Tên nam nhân mặc áo đen ngây ra như phỗng, chứng kiến trước mắt trống rỗng hình thành những âm sát chí khí mạnh gấp trăm ngàn lần, âm sát chi khí mà hắn đã tốn công tốn sức để mà thu thập.

Hắn có thể nghe thấy đạo tâm của mình đang vỡ vụn rồi đấy.

Có thể đừng bật hack như vậy được không, trong lòng hắn khổ không thể tả, nhìn những âm sát chi khí âm binh của mình bị chính âm binh của người khác trống rỗng hình thành, nghiền ép không còn sót lại một thứ gì.

Miệng hắn há to có thể nhét cả quả trứng vào cơ đấy!

Chỉ trong nháy mắt sau khi đổ sát xong, toàn bộ âm sát chi khí, âm binh mà Túng Thiên Tỉnh tạo ra cũng biến mất không còn lại một thứ gì cả.

Bản chất của ẩn dụ l, chính là lấy cái hình thức tương đồng để nói về sự vật hiện tượng tương đồng. Nếu cái sự vật hiện tượng gốc đã không còn... Vậy thì nó cũng không tồn tại được nữa, tất nhiên sẽ biến mất rồi.

Túng Thiên Tỉnh khẽ vươn tay, lập tức tên nam nhân mặc áo đen hoảng sợ, muốn thoát đi khỏi nơi này.

Nhưng cổ của hắn dường như bị thứ gì đấy bóp nghẹt, sau đó cả cơ thể không khống chế được, mà bay lơ lửng về phía Túng Thiên Tỉnh.

Cuối cùng chiếc cổ của hắn cũng nằm gọn trong tay của Túng Thiên Tỉnh. Thần sắc hắn hoảng loạn, muốn giãy giụa nhưng cơ thể cứng đơ như cục đá, không thể di chuyển được mà chỉ có thể khản giọng cầu xin tha.

"Cầu xin ngươi, tha cho ta đi. Muốn biết chuyện gì cũng được, ta nhất định sẽ thành thật khai báo. Ngươi muốn thiên tài địa bảo hoặc cơ duyên gì đó ta cũng có thể cho ngươi!!"

Thần sắc Túng Thiên Tỉnh nhàn nhạt như thường, dường như đối với mấy chuyện này không hề có hứng thú.

Ttong thân thể của hắn, một chút sợi tơ màu hoàng kim thông qua bàn tay dung nhập vào trong cơ thể của tên nam nhân mặc áo đen.

Túng Thiên Tỉnh nhắm mắt lại, cảm nhận Nhân Duyên đại đạo trong đó.



Lúc này những gì mà nam nhân áo đen đạt được cơ duyên gì đó, mệnh lệnh từ Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Thủy Vực đều được Túng Thiên Tỉnh lướt qua, những thứ này đều được khắc trong nhân duyên của mỗi người. Chỉ cần Nhân Duyên Đại Đạo tiếp xúc, là có thể biết được tất cả mọi việc.

"Không cần nói, chuyện ta muốn biết thì bất cứ giá nào ta cũng có thể tìm hiểu được. Mà ngươi nếu đã có gan đến muốn á·m s·át ta, thì cũng phải có gan nhận hậu quả nếu thất bại!" Nói xong Túng Thiên Tỉnh bóp chặt tay, linh lực giống như một thanh kiếm sắc bén cứa qua cổ của nam nhân mặc áo đen.

Đầu của tên nam nhân mặc áo đen lăn lóc rơi xuống dưới bàn chân của hắn, máu tươi vung vẩy lên y phục màu xanh nhạt, càng làm cho màu y phục đậm hơn so với bình thường.

Túng Thiên Tỉnh ghét bỏ ném thể xác của tên nam nhân xuống, một tên Nguyên Anh chân nhân cứ như vậy c·hết trong tay của Túng Thiên Tỉnh.

Nguyên Anh từ thân xác của tên mặc áo đen muốn thoát ra ngoài, nhưng vừa mới thoát khỏi thể xác, đã bị Túng Thiên Tỉnh tóm lấy, sau đó tiện tay ném vào trong những trữ vật.

Nhìn trận pháp xung quanh vì thiếu linh lực nên đã nhấp nháy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt.

Túng Thiên Tỉnh đánh ra một đạo linh lực, linh lực xong cuộn biển gầm sau đó đập mạnh vào phía mắt trận. Nháy mắt, mắt trận vỡ nát, âm sát chí khí giống như nước vỡ đê tiêu tán không còn một chút gì cả.

Mà lúc này người dân trong Nhân Duyên thôn cũng bất tri bất giác ngủ ngon hơn, bởi vì âm sát chi khí q·uấy n·hiễu khiến bọn họ cơ hồ đều lâm vào ác mộng. Hiện tại âm sát chi khí đã được trừ bỏ, tất nhiên mọi việc đều trở lại được bình thường.

Khi Túng Thiên Tỉnh kéo xác của nam nhân mặc áo đen đi đến, một tay tiện thể cầm lấy đầu lâu của hắn xuất hiện trong chính ngôi nhà tranh của mình. Thì thấy cơ hồ chiếc sân của hắn đã bị hủy hoại cho không còn hình dáng nào nữa.

Mà lúc này chính giữa sân Duyên Cẩn Không đứng đó, trên thân chằng chịt v·ết t·hương xung quanh hắn, bị máu nhuộm cho đỏ tươi.

Mà đối diện với hắn, có một nữ nhân đang hấp hối, trên thân là chằng chịt những mũi tên. Cơ hồ trên cơ thể không có một nơi nào nguyên vẹn, đều b·ị b·ắn chi chít thành con nhím mất rồi.

Trong lòng tức giận vì trước sân bản thân làm sạch bao nhiêu lâu, cuối cùng lại bị hủy hoại.

Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Thủy Vực phải không? Sau khi ra khỏi Song Tình Sơn, chính là lúc ta tìm đến hai thế lực này để mà tính sổ.



Cuối cùng hắn bất đắc dĩ nhìn nữ nhân đang hấp hối b·ị b·ắn thành cái sàng kia, có chút thương tình cho nàng ta.

Đầu gỗ không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì đây.

Cuối cùng hắn chỉ có thể nghẹn ra một câu, sắc mặt đặc sắc vô cùng.

"Ngươi… Đào một cái hố ở sân sau đó chôn đi! Ngày mai ta nhất định phải nhìn đến trước sân của ta được dọn dẹp sạch sẽ, nếu không ta hái đầu của ngươi xuống làm quả bóng mà đá đấy!"

Nói xong mặc kệ b·iểu t·ình giống như muốn g·iết người của Duyên Cẩn Không, Túng Thiên Tỉnh ngáp một tiếng, sau đó cởi áo khoác bên ngoài ném trên sào, rồi mở cửa bước vài bước, nhảy lên trên giường cứ như vậy mà nằm.

Mặc kệ người nào đó vẫn đang ở ngoài làm khổ sai, liên tục đào hai cái hố để mà chôn hai kẻ đã á·m s·át hôm nay.

Cứ như vậy một đêm qua đi.

Hôm nay, như thường lệ bọn đậu đinh lại đến chỗ Túng Thiên Tỉnh, ngay cả Nhân Anh cũng tụ tập ở đây.

Điểm đặc biệt ở chỗ, hôm nay có thêm một vị khách đó chính là Duyên Cẩn Không.

Con trai của Nhân Anh chính là Nhân Vệ Lĩnh, đi lòng vòng quanh sân, sau đó bỗng ngẩng đầu lên hỏi Túng Thiên Tỉnh.

"Nguyệt Lão nhân, đất vườn của người Hình như có chút khác lạ thì phải. Mấy hôm trước còn thấy cỏ mọc lên, mấy hôm nay đã thấy sạch bong, còn có dấu vết của đào bới nữa!"

Nhân Vệ Lĩnh chọc chọc vài cái trên mặt đất mềm xốp, khiến cho Túng Thiên Tỉnh mồ hôi ứa đầy đầu, vội vàng cười gượng nói.

"Đừng động vào đó, bẩn tay!"

Đúng lúc này Nhân An Vũ cầm một chiếc giỏ đi đến. Duyên Cẩn Không nhìn thấy nàng ta, đâu còn là vẻ mặt như khúc gỗ ngày thường, mà tràn đầy nhẹ nhàng cùng trìu mến.

Hai người tay trong tay đi vào trong tiểu viện của Túng Thiên Tỉnh, nhìn thấy cảnh này hắn ta ngứa đến ê răng.



Bất luận là thời đại, nào cơm chó luôn là khiến người ta căm hờn đến tận xương tủy.

Nhân An Vũ thẹn thùng, giành ra khỏi bàn tay của Duyên Cẩn Không, sau đó khẽ gật đầu hành lễ với Túng Thiên Tỉnh.

Nàng ta đưa ra một vài miếng điểm tâm, sau đó giống như khó xử vô cùng mà nhìn Túng Thiên Tỉnh.

Điểm tâm trong miệng bỗng nhiên có chút không thơm, đây người đến chắc hẳn có chuyện để nhờ.

"Nhân cô nương có chuyện gì cứ nói, nếu ta có thể giúp được thì ta sẽ giúp!"

"Nguyệt Lão nhân có điều không biết, cách Nhân Duyên Thôn ba dặm về phía đông có một thị trấn nho nhỏ. Mấy ngày hôm nay phụ thân của ta bệnh tình có chút thuyên giảm, nên ta định đi lên trên trấn một phen. Đi ngang qua tửu lâu, thì bỗng nhiên nghe được một vài chuyện lạ có liên quan đến ngài…!"

Bàn tay nắm điểm tâm của Túng Thiên Tỉnh có chút khựng lại, sau đó hắn hất vài ngọn tóc phía trước trán ra sau, vẻ mặt trầm tư mà nói.

"Có chuyện gì Nhân cô nương cứ nói thẳng đi!"

"Chuyện là ở trên trấn, có một môn hộ địa chủ họ Song, nhà họ Song có một đứa con trai tên là Song Định Hải, mới 10 tuổi! Một năm trước Song Định Hải bệnh nặng, sau đó không thể đứng dậy được. Nhưng mấy hôm nay, nghe người ta nói Song Định Hải đã tỉnh dậy rồi. Sau khi Song Định Hải tỉnh dậy, liền nói một câu rằng ở Nhân Duyên thôn xuất hiện một người mà hắn muốn tìm. Người đấy là người ứng với số kiếp mà thượng thiên đã bổ khuyết cho Tu Chân giới, mà Song Định Hải truyền lời ra, hắn muốn gặp người xuất hiện ở Nhân Duyên thôn. Ta nghĩ người đó chính là Nguyệt Lão nhân đấy!"

Sắc mặt của Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên nghiêm túc lại, hắn nhìn chằm chằm vào Nhân An Vũ, sau đó trầm giọng khẳng hỏi.



"Người xác định ư?"

"Ta chỉ là tình cờ nghe ở tửu lâu, mới đến đây nhắn với Nguyệt Lão nhân mà thôi…!"



Túng Thiên Tỉnh khẽ gật đầu, sau đó bèn cười nói: "chuyện này cảm ơn cô trước, ta sẽ đích thân đi về trấn một phen!"