Chương 30: Đồ sát.
Chương 30: Đồ sát.
Nữ nhân lơ lửng trên không trung, toàn bộ Nguyên Anh tu vi bộc phát, nàng ta khẽ vung tay, những hạt châu nho nhỏ màu đen trong tay nàng rơi xuống đại địa sau đó dung nhập vào trong đấy.
Một cỗ âm sát chi khí từ dưới đất ngùn ngụt bốc lên.
Và những hạt châu khác cứ thế như vậy xoay xung quanh trận pháp, thời gian càng lâu dần âm sát chi khí ngày càng nặng.
Nam nhân bước ra một cước, nháy mắt đã xuất hiện ngay giữa trung tâm Nhân Duyên thôn.
Hắn ta cúi đầu nhìn mắt trận, xung quanh nơi này chính là nơi mà nữ nhân nhắc đến mắt trận của âm sát chi khí.
Hắn ta khẽ khom người, sau đó một trưởng ấn xuống nền đại địa, chỉ thấy lấy linh lực từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn rơi vào nơi trung tâm mắt trận, âm sát chi khí bỗng nhiên dính một chút huyết quang, sau đó lan tràn ra trung tâm bốn phía của Nhân Duyên thôn.
Lúc này Túng Thiên Tỉnh đang ngủ, bỗng nhiên mở bừng đôi mắt.
Một bước bước ra ngoài, nháy mắt hắn đã xuất hiện trước sân, trùng hợp lại thấy Duyên Cẩn Không đang đứng ở giữa sân, nhìn chằm chằm vào thiên không.
Túng Thiên Tỉnh theo ánh mắt của Duyên Cẩn Không, chỉ nhìn thấy trên không trung có một nữ nhân đang lẳng lặng nhìn bọn hắn.
"Không ngờ lại nhiều hơn ra một tên phàm nhân, đây chính là người mà Đại Nho Bình Nguyên và Nam Đàm Thủy Vực không tốn bất cứ giá nào sắp g·iết ư?"
Nàng ta kiệt ngạo tươi cười, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường và khắc nghiệt.
Chỉ thấy nàng ta khẽ nắm lại bàn tay, âm sát khí từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên tụ lại trong lòng bàn tay của nàng ta l, sau đó nàng ta quát lớn một tiếng.
"Nếu đã như vậy... vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Âm sát chi khí hội tụ lại trước lòng bàn tay của nàng ta, sau đó hư ảnh sau lưng của nàng ta càng lúc càng lớn, mây đen cuồn cuộn. Chẳng biết âm sát chi khí đó là hình dạng gì, nhưng tuyệt đối không phải là thứ đồ nên đụng phải.
Túng Thiên Tỉnh vươn tay chạm phải một sợi âm sát chi khí, trong nháy mắt Nhân Duyên Đại Đạo bùng nổ. Một cỗ huyền diệu trong thân thể của hắn bộc phát ra ngoài, chỉ thấy tất cả nhân duyên trong sợi tơ này đang chiết với nhau dẫn đến trung tâm mắt trận của âm sát chi khí.
"Ngươi đã luôn hồi đến biết bao nhiêu kiếp, chắc hẳn một âm sát chi khí nho nhỏ cũng sẽ không làm khó được ngươi nhỉ?" Túng Thiên Tỉnh sắc mặt âm trầm, sau đó bỗng nhiên lên tiếng.
Duyên Cẩn Không khẽ nhướng mày, sau đó nhìn về phía Túng Thiên Tỉnh, dường như đang nói ngươi đang khinh thường ta đầy ư?
Đoạn nói Túng Thiên Tỉnh đột nhiên biến mất, mà lúc này trong tay của Duyên Cẩn Không cũng xuất hiện một cây cung lớn.
Tuy rằng không biết Túng Thiên Tỉnh làm cách nào mà biến mất, nhưng mà nữ nhân nhìn thấy Duyên Cẩn Không lấy ra một cây cung bình thường lại không thể bình thường hơn, bỗng nhiên cười phá lên.
"Chỉ là một cái cung bình thường mà mơ tưởng muốn đối đầu với ta ư? Một phàm nhân sâu kiến mà thôi!"
"Có đối phó được hay không, thì ngươi sẽ được nếm thử mà thôi! Đừng phí lời, lên đi!"
[...]
Lúc này Túng Thiên Tỉnh cũng đã xuất hiện ở mắt trận, nơi đây âm sát chi khí ngày càng nặng. Có lẽ để luyện thành trận pháp này, hai người này cũng đã g·iết không ít người đấy.
Quả nhiên khi thấy Túng Thiên Tỉnh xuất hiện, nam nhân đứng thẳng người dậy, trong mắt có một chút thận trọng.
"Âm sát trận đã được khởi động rồi, cho dù ngươi có ba đâù sáu tay, thì cũng không thể thoát khỏi âm sát trận được đâu!"
Túng Thiên Tỉnh cúi đầu nhìn trận văn dưới chân có chút nhíu mày.
Sau đó hắn ta nhìn về phía người nam nhân mặc áo đen rồi nói.
"Trận pháp này của ngươi đúng là nguệch ngoạc, trận pháp chẳng ra trận pháp, mà vẽ cũng chẳng ra vẽ!"
"Trận pháp này tuy rằng nguệch ngoạc, nhưng cũng đủ để lấy mạng của ngươi!" Tên nam nhân cười lớn, sau đó điên cuồng mà đánh ra vài đạo linh lực vào trong tám trận nhãn vây xung quanh Túng Thiên Tỉnh.
Chỉ thấy mỗi trận nhãn được mở ra, vô vàn âm sát chi khí từ dưới đại địa, phóng thẳng lên trời sau đó kết nối với nhau.
Âm sát chí khí cuồn cuộn trấn áp xuống Túng Thiên Tỉnh.
Vô vàn âm binh từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên hiển lộ, thân mình bọn chúng toàn thân đen kịt, một luồng khói đen ở giữa hốc mắt của bọn chúng, có một màu đỏ chót dường như bị chính âm sát trận khống chế.
Túng Thiên Tỉnh sắc mặt nghiêm túc lại, sau đó không biết từ đâu trên tay của hắn xuất hiện một cành liễu mỏng manh.
Đó chính là cành liễu mà hắn tiện tay bẻ ở bên ngoài Song Tình Sơn.
Thấy trên tay của Túng Thiên Tỉnh xuất hiện một cành liễu. Nam nhân cười lớn, giống như gặp phải truyện cười của thiên hạ vậy.
Hàng ngàn hàng vạn âm binh xông thẳng về phía Túng Thiên Tỉnh, đại địa cũng bị giẫm cho ầm ầm rung chuyển, âm sát chi khí chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy toàn bộ trận pháp ở đây. Túng Thiên Tỉnh cơ hồ không có lối nào để thoát ra ngoài.
Tựa hồ nhìn thấy kế hoạch của bản thân mình đã sắp thành công, tên nam nhân mặc áo đen cười lớn: "Run rẩy đi, tuyệt vọng đi!"
Túng Thiên Tỉnh nhìn nam nhân áo đen giống như một người vừa mới trốn từ trại thần kinh ra vậy. Hắn ta nhìn âm sát chi khí đang đến gần, sau đó cười một chút.
Tên ở đây nhìn thấy nụ cười này trong lòng bất an ngày càng nặng.
"Người có biết chuyện tuyệt vọng nhất chính là gì không?!"
"…"
"Đó chính là ngươi học đến mức muốn nôn ra, sau đó ngươi rèn luyện thành tài rồi, khi xuất quan nhìn thấy thứ gì trong đầu cũng chỉ nhảy số đến những thứ ngươi đã từng ôn tập mà thôi!"
Không phải đại ca, hiện tại bây giờ đang đánh nhau, tại sao ngươi lại nói đến chuyện học tập!????
Túng Thiên Tỉnh khẽ vung tay áo lên, cây liễu cũng vì thế mà vung ra ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, trong đó nhớ về khoảng thời gian ôn tập trong không gian của hệ thống.
Ở trên đời này có một biện pháp, biện pháp này không thể thiếu trong những bài văn, là ác mộng của những học sinh thời trung học phổ thông.
Những biện pháp ấy tuy rằng chỉ nói sơ qua trong chương trình Ngữ Văn trung học phổ thông, nhưng cũng khiến những học sinh Trung học phổ thông một thời khóc thét, vì những biện pháp tu từ không hề dễ dàng.
Biện pháp ấy gọi tên sự vật hiện tượng này bằng tên sự vật hiện tượng khác, có nét tương đồng. Nhằm tăng thêm sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt của một đoạn văn bản hoặc một bài văn.
Đến chính hắn cũng không ngờ đến, một ngày xuyên qua, những tri thức này vẫn bám víu theo hắn. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần khi đánh nhau, trong đầu đều tự động nhảy số đến những biện pháp này. Sau đó một mạch như nước chảy thành sông, sáng tạo một đại pháp mới dựa trên những biện pháp tu từ bình thường không thể nào bình thường hơn.
[Ẩn Dụ Đại Pháp - Thức Thứ Nhất]
Tương tự như trong ẩn dụ trong Văn học, Ẩn Dụ Đại Pháp của hắn cũng có bốn kiểu ẩn dụ, đó chính là hình thức, cách thức, phẩm chất và chuyển đổi cảm giác.
Mà thức đầu tiên cũng chính là liên quan đến ẩn dụ của hình thức.
Bản chất của cây liễu chính là vật treo của âm sát chi khí, nếu như dùng chính cây này để mà hình thành một đợt âm sát chi khí khác, chẳng phải là thầy lại gặp trò hay sao???
Chỉ cần một cành liễu, hoặc một vật tương tự nào đó liên quan đến âm sát chi khí, là có thể hóa thành vô vàn âm sát chi khí khác địch lại.
Chiêu này của Ẩn Dụ Đại Pháp, đúng là cao trong cao a.
Haizzz Đúng là một niềm tuyệt vọng thật là ngọt ngào, Hắn phải yêu chứ mấy cái biện pháp tu từ này mất thôi!