Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 32: Nhân Duyên Trấn.




Chương 32: Nhân Duyên Trấn.

Chương 32: Nhân Duyên Trấn.

Hôm sau Túng Thiên Tỉnh thu dọn đồ đạc, sau đó cõng trên mình một cái gùi tre.

Hắn xoay người đóng cửa lại, khi đang định bước ra ngoài thì gặp Duyên Cẩn Không. Hắn ta ôm một cây cung lớn, nhìn chằm chằm Túng Thiên Tỉnh.

Khi Túng Thiên Tỉnh muốn đi lướt qua trước mắt, hắn bèn nghe hắn nói một câu.



"Ta có thể bảo vệ cho ngươi trong những năm tháng ở Song Tình Sơn. Ngươi có cách nào để cho An Vũ có thể tu tiên được hay không?!"

Túng Thiên Tỉnh cũng không để ý hắn nói gì, mà tiếp tục đi về phía trước. Duyên Cẩn Không có chút gấp gáp, lẽo đẽo đi sau lưng của Túng Thiên Tỉnh.

Hắn ta vốn không phải là một kẻ biết ăn nói, cho nên chỉ có thể dùng hành động đi biểu đạt.

Theo lối mòn đi ra ngoài Nhân Duyên Thôn, con đường bắt đầu trở nên rộng lớn hơn, bên đường có vô vàn đại thụ chọc trời âm u vô cùng.

Tiện tay hái một chút thảo dược ném vào trong gùi, Túng Thiên Tỉnh liếc mắt nhìn kẻ vẫn theo sau lưng của mình, không dấu vết thở dài một hơi.

"Ngươi biết nàng ta cam tâm tình nguyện trở thành một phàm nhân, cho dù ngươi có cố cách nào đi chăng nữa, thì cũng không thay đổi được số mệnh của nàng ta đâu!"

"Ta biết, những chuyện này ta đều biết chứ!" Duyên Cẩn Không cười khổ, nhưng mà hắn thực sự muốn Nhân An Vũ có thể tu luyện, có thể có được thọ mệnh sánh bằng với trời đất, cùng hắn nên duyên.

nhưng Nhân Anh Vũ nhất quyết không chịu, thậm chí mỗi lần nhắc đến việc tu tiên, nàng đều không muốn nghe thậm chí là lảng tránh.

Cho nên Duyên Cẩn Không đời này, mới ẩn thân nơi Song Tình Sơn, cam nguyện làm một người bình thường, tuy rằng có tu luyện, cũng không như những kiếp khác trở thành tu sĩ có tu vi cao cường.



Túng Thiên Tỉnh nghe vậy, trầm mặc một chút, hắn quan sát xung quanh sau đó nhận ra nơi này cỏ cây đã thưa thớt. Nhìn về phía thung lũng xa xa, có một vài gian hàng nho nhỏ, đó chính là sắp đến Nhân Duyên Trấn rồi.

Thấy Túng Thiên Tỉnh không nói gì, Duyên Cẩn Không vẫn cố chấp đi theo không rời nửa bước.

"Người muốn nàng thọ mệnh so với trời đất, muốn nàng tu tiên để cùng ngươi có thể đời đời, kiếp kiếp ân ái vô cùng đúng không?"

Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên nghiêm túc nói. Duyên Cẩn Không nghe vậy, không ngần ngại do dự mà gật đầu một cái. Mục đích của hắn chính là như vậy, không có gì phải che giấu cả.

Thấy Duyên Cẩn Không gật đầu, hắn có chút buồn cười. Sau đó liền cười lên một tiếng, chính Duyên Cẩn Không cũng khó hiểu bởi tiếng cười này của Túng Thiên Tỉnh. Dường như có chút châm chọc lại dường như có chút thương xót.

"Vậy ta hỏi ngươi nhé, nếu ngươi phải lựa chọn giữa việc tu tiên và việc ở bên cạnh nàng ta cam nguyện là một phàm nhân, thì ngươi sẽ chọn cái nào?" Hỏi xong câu hỏi này, Túng Thiên Tỉnh cũng không chờ câu trả lời của Duyên Cẩn Không, mà bước tiếp về phía trước.

Bóng lưng của hắn có chút lãnh đạm, dường như hiểu thấu hết mọi chuyện trong hồng trần này. Còn Duyên Cẩn Không thì ngơ người ra một lúc, không biết trả lời như thế nào.

Hắn vô pháp làm ra lựa chọn, cũng như việc hắn do dự chọn con đường tu tiên hay là chọn chỉ là một phàm nhân đến hết kiếp này, với người mà hắn yêu.

Tình tình ái ái luôn là thứ khiến người ta đau khổ.

Mà Túng Thiên Tỉnh cam nguyện, không nhảy vào cái hố này như vậy. Cuộc sống của hắn sẽ rực rỡ hơn rất nhiều.

Cuối cùng cũng bước đến Nhân Duyên Trấn, hắn ngước nhìn tấm biển lớn cứng cáp đặt trên cổng trấn, nơi này tràn ngập Nhân Duyên đại đạo.

Dường như trấn này cũng chỉ mới thành lập mà thôi, chắc khoảng hơn một đến hai vạn năm gì đó.

Không chút do dự mà bước vào bên trong, đập vào mắt là tiếng rao bán nhộn nhịp, cùng tiếng tu sĩ qua lại.

Tùy tiện tìm một tửu lâu nào đấy rồi bước vào, khi Túng Thiên Tỉnh bước vào, tất cả ánh mắt của những người trong tửu quán, đều nhìn về phía hắn. Sau đó tất cả mọi người dường như không có việc gì mà bàn tán sôi nổi về chuyện khác.



Thấy có người đi đến, tiểu nhị nhanh chóng sắp xếp bàn cho Túng Thiên Tỉnh, hắn ta đon đả cười nói.

"Khách quan mới đến phải không? Nhìn ngài lạ lắm, hình như chưa đến trấn chúng tôi bao giờ!"

Túng Thiên Tỉnh tìm một chiếc bàn, sau đó tùy tiện ngồi xuống hắn ngước nhìn tiểu nhị, sau đó khẽ lắc đầu: "Ta ở phía Nhân Duyên thôn ở phía trước, cách đây không xa, chỉ là từ nhỏ đến giờ chưa ra thôn nên ngươi mới không thấy quen mà thôi!"

Tiểu nhị cười một tiếng, cũng không nói gì, sau đó đi vào bên trong phục vụ một chút trà bánh.

Túng Thiên Tỉnh quét mắt nhìn xung quanh, sau đó trầm mặc sót một tách trà.

Bàn bên cạnh có mấy tráng hán đang cười nói vui vẻ, bên hông chúng là những thanh kiếm và v·ũ k·hí, có lẽ đây là tu sĩ bước vào Song Tình Sơn.

"Các người nghe nói gì không?!"

"Chuyện Đại Nho Bình Nguyên ra giá cao để mà t·ruy s·át một tên phàm nhân ấy hả!"



"Đúng vậy, nghe bảo tên phàm nhân ấy đã lấy trộm một đồ vật quan trọng của Đại Nho Bình Nguyên!"

"Những thế lực lớn muốn gán ghép tội danh cho một người, cớ chi lại cần lý do cơ chứ!!"

"Người hãy cẩn ngôn, dù sao đó cũng là một phương thế lực của Trung Vực!"

Tiếng bàn tán nhỏ dần sau đó biến mất, Túng Thiên Tỉnh cầm chặt chén trà, không dấu vết mà cười khẽ.

Đại Nho Bình Nguyên phải không, hắn nhớ kỹ rồi. Tiếp tục thảm thính tin tức về bên ngoài, nhưng mà nghe nửa ngày cũng không nghe được tin tức gì quan trọng.



Ngay lúc hắn muốn đứng dậy rời đi nơi này, thì bỗng nhiên có một câu nói lọt vào tai, hắn khiến hắn khựng lại.

"Ngươi nghe qua truyện của Song gia chưa? nghe bảo người mà Đại Nho Bình Nguyên đang t·ruy s·át, chính là người mà thiếu gia của Song gia nhắc đến đấy!"

"Là như vậy ư?!"

Lúc này một nhóm tu sĩ ăn mặc trang phục thống nhất, từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một nam thanh niên trạc tầm 20 tuổi, sắc mặt thanh lãnh.

Khi bước vào trong tiểu lâu, thần sắc hắn lạnh nhạt, cao ngạo rồi bỗng nhiên đặt 100 linh thạch thượng phẩm xuống bàn vênh váo nói.

"Hôm Nam Nhạc kiếm phái bao trọn nơi này, khôn hồn mau cút ra ngoài cho ta!" Tiểu nhị muốn bước lên ngăn cản, nhưng mà chủ tiệm bỗng nhiên xuất hiện giữ chặt lấy hắn, sau đó trên mặt gượng cười tiếp đón, những người vừa mới xuất hiện.

"Tiên nhân, chỗ ta chỉ là một tiểu quán nho nhỏ tiếp đón thượng khách, ngài làm như vậy khác nào chiết sát tiểu quán của chúng ta!"

"Ta mặc kệ tiểu quán của ngươi thế nào, nhưng hôm nay Nam Nhạc kiếm phái chính là muốn bao chọn chỗ này, khôn hồn thì mau để mọi người đi ra ngoài!"

Tất cả mọi người nghe vậy phẫn nộ xôn xao hết cả lên. Nhưng mà thực sự cũng không có ai muốn động thủ cả. Bởi vì Nam Nhạc kiếm phái cũng chính là những thế lực xếp sau 4 đại thế lực của Trung vực. Đây tuy rằng chỉ xếp hàng phía dưới, nhưng dù sao cũng chính là cự phách của một phương.

"Nam Nhạc kiếm phái ư? Ta thấy là Nam Cẩu kiếm phái thì có! Chỉ biết ức h·iếp những tu sĩ không có thế lực ta khinh vào! Ăn ta một kiếm!!" Lúc này một tên tu sĩ phẫn nộ đứng dậy, sau đó rút kiếm chém về phía Nam Nhạc kiếm phái.

Kiếm khí của hàng hóa thành 1 một đầu mãnh hổ bằng lửa gào thét,lao thẳng về phía đệ tử dẫn đầu của Nam Nhạc kiếm phái.

Tên đệ tử của Nam Nhạc kiếm phá thấy vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó đấm ra một quyền.

Chỉ thấy quyền này đấm ra, trong không khí ầm ầm rung động, sau đó khi lãng khí đụng vào con hổ bằng lửa khiến nó nổ tung ra bốn phía.

Mà tên đệ tử của Nam Nhạc kiếm phái cũng xuất hiện trước mặt của tên tu sĩ vừa mới động thủ, rút kiếm ra sau đó một kiếm kết liễu hắn ta.

Cuộc chiến này nói tuy dài dòng, nhưng xảy ra cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Chỉ trong nháy mắt mà một tên Kim Đan tu sĩ, đã đầu lìa khỏi cổ. Tất cả mọi người hít hà một hơi lạnh, sau đó không dấu vết mà rời khỏi nơi này.

"Sâu kiến cũng chính là sâu kiến, cũng chỉ như vậy mà thôi, không biết lượng sức mình!"