Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mai Táng Chín Vạn Kiếp

Chương 29: Con mồi hay kẻ săn?




Chương 29: Con mồi hay kẻ săn?

Chương 29: Con mồi hay kẻ săn?

"Hiện tại có thể bình tĩnh mà nói chuyện rồi chứ?" Túng Thiên Tỉnh ghét bỏ nhìn cây dao cùn trước mặt, sau đó cúi đầu nhặt cây thủy thủ sắc bén lúc nãy lên.

Hắn gật gật đầu, đây có vẻ là một cây thủy thủ có tài liệu rất tốt. Nếu mà để làm cỏ, thì có vẻ vô cùng hài lòng đấy.

Tên mặc áo đen quỳ dưới mặt đất, hắn trừng đôi mắt dữ tợn lên nhìn Túng Thiên Tỉnh.

"Thôi, đừng trừng mắt nhìn ta như vậy! Nhìn đôi mắt của ngươi, ta lại muốn đào ra đấy!"

Nghe những lời nói này của Túng Thiên Tỉnh, hắn ta tức giận đến mức máu tràn ra khỏi miệng, nhưng lại quyết tâm không nói gì.

"Thật ra, á·m s·át đại đạo của ngươi kẽ hở nhiều vô cùng, thực sự là lạn trong lạn!"

"Ngươi nói bậy!"

"Ám sát đại đạo của ngươi vốn dĩ trăm ngàn lỗ hổng. Ngươi tưởng mấy trò mèo ảo thuật như thế này, có thể che mắt được những đại năng ư?!"

"Chẳng qua là ta sơ suất mà thôi!"

"Khi ra chiến trường, sơ suất cũng có thể m·ất m·ạng. Giống như ngươi hiện tại vậy, chỉ vì người sơ suất mà bại dưới tay ta!"

Túng Thiên Tỉnh trêu tức nói, công phu nói của hắn tuy rằng không đứng đầu Đại nho giới, nhưng nếu biện luận thì cũng xếp hàng cao thủ đấy. Một tên oắt con vắt mũi chưa sạch, mà đòi nói chuyện với hắn ư?!

"Nói đi ai sai người đến?!"

Túng Thiên Tỉnh chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm hắn, tên áo đen cười lớn sau đó muốn vùng dậy.

Nhưng động tác của Túng Thiên Tỉnh đã nhanh hơn một bước. Một tay hắn vung lên, chiếc thủy thủ trong tay biến mất vô tung, sau đó tên áo đen ngã ầm ầm xuống đất.

Lúc này trên cổ của tên áo đen vốn tinh mịn bỗng nhiên chảy ra một sợi tơ máu, sau đó chiếc đầu lâu rơi xuống đất lăn lục cục vài đường.

Ánh mắt của hắn vẫn bao hàm điên cuồng khi muốn đồng quy vu tận.



"Nhìn lâu như vậy rồi, ngươi còn muốn nhìn đến khi nào?"

Túng Thiên Tỉnh nhìn về phía thanh niên đang tránh ở góc vườn nhìn nãy giờ.

Nghe thấy Túng Thiên Tỉnh nói vậy hắn ta mới bước ra ngoài.

Người đó không ai khác chính là Duyên Cẩn Không.

Hắn ta trên lưng đeo một chiếc cung lớn, dường như đi đâu cũng cõng theo chiếc cung đấy.

Hắn nhìn chằm chằm Túng Thiên Tỉnh một lúc rồi nói.

"Người rất là kỳ lạ!"

Tống Thiên tỉnh trắng trợn mắt, hắn trừng mắt nhìn người đối diện một cái. Hắn mới chính là người kỳ lạ đấy, rình mò từ sáng đến giờ hắn là kẻ rình mò ư?

Hắn không nói một lời mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào t·hi t·hể đang máu me be bét trong sân.

Chính bản thân hắn cũng không biết xử lý như thế nào.

"Ta có thể xử lý t·hi t·hể giúp ngươi…"Duyên Cẩn Không thầm kín nói.



Nghe được như vậy, Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu lên, nhưng rồi hắn khẽ lắc đầu.

"Người muốn gì từ ta?"

Câu hỏi này hỏi ngược lại Duyên Cẩn Không, ngược lại khiến hắn trầm mặc không biết trả lời như thế nào. Túng Thiên Tỉnh cũng không vội nhẹ nhàng rót một tách trà.

Lá trà xoay vòng trong chiếc chén nhỏ, giống như xoay vòng chính là toàn bộ chân lý của cuộc đời mình vậy.

"Ta muốn biết ngươi hiểu rõ bao nhiêu về Song Tình Sơn?"



"Chắc chắn là nhiều hơn ngươi rồi!" Túng Thiên Tỉnh cười nói, hắn với Song Tình Diệp, chính là người tạo ra Song Tình Sơn đấy, không hiểu rõ mới là lạ.

Duyên Cẩn Không giống như đang cân nhắc những lời mà Túng Thiên Tỉnh nói, những hàm ý trong đó, hắn trầm mặc đứng đấy.

"Ta thắc mắc một điều là, ngươi vốn không phải thổ dân của Song Tình Sơn, tại sao lại cố chấp đến như vậy?!"

Nghe những lời củaTúng Thiên Tỉnh nói, cả người Duyên Cẩn Không run lên bần bật, hắn ta nhìn chằm chằm vào Túng Thiên Tỉnh.



Chuyện hắn không phải là thổ dân của Song Tình Sơn, đến người mà hắn yêu thương nhất là Nhân An Vũ cũng không hề biết. Tại sao một tên nhìn bình thường như phàm nhân, lại có thể biết được?

Có lẽ người này thâm sâu hơn chính bản thân mà hắn nghĩ.

"Nhục thân của ta không ở nơi này, ta ở lại Song Tình Sơn, cũng chỉ vì linh hồn của nữ nhân là ta yêu thương ở tại Song Tình Sơn mà thôi!"

Túng Thiên Tỉnh khẽ vuốt ve chiếc hồ lô ở cạnh eo, ngược lại đến lượt hắn cân nhắc những lời nói của Duyên Cẩn Không.

Theo như lời mà Duyên Cẩn Không nói, thì hắn có thể thoát khỏi nhục thân. Vậy chắc chắn tu vi ở trên Hóa Thần, như vậy cũng là thuộc về đại năng một phương.

Nhưng vị đại năng này lại cam nguyện vứt bỏ nhục thân, luôn hồi đều ở trong Song Tình Sơn, chỉ để tìm linh hồn của một người ư?

"Nếu như vậy, ngươi có thể trở về đi ta không thể giúp gì được cho ngươi đâu!"

Túng Thiên Tỉnh phất tay cười nói, sau đó đi vào trong nhà bếp lấy ra một cán cuốc và xẻnh lớn.

Hắn ta xắn tay áo lên, sau đó hì hục đào đất, đào nửa ngày mới tạo ra được một cái hố đủ để lắp t·hi t·hể.

Hắn đá bay chiếc đầu lâu vào dưới cái hố, sau đó vung tay, linh lực hóa thành một cái roi lớn cuốn lấy t·hi t·hể, sau đó ném vào cái hố.

Làm xong những việc này, hắn mới cầm cái cuốc lên lại bắt đầu công cuộc lấp đất làm luống rau.

Nhìn những hành động quái dị của Túng Thiên Tỉnh, Duyên Cẩn Không mày nhăn càng sâu. Giống như đang không hiểu tại sao, một người tu tiên như Túng Thiên Tỉnh, lại đích thân đào hố để chôn một xác c·hết, rồi lại ngại bẩn chạm vào xác c·hết dùng linh lực để mà hoàn thành cuối cùng, kết thúc lại biến trở thành phàm nhân dùng thuốc để lấp đất?



Những việc này chẳng phải đều là vô nghĩa hay sao? Nhưng mà không hiểu vì sao, Duyên Cẩn Không lại cảm thấy, những hành động của Túng Thiên Tỉnh lại mang hàng một hàm nghĩa khác.

Một người bình thường không thể nào mà quái dị như vậy được.

[...]

Đêm xuống, Túng Thiên Tỉnh thắp đèn này trong phòng, sau đó ôm chăn ngủ khò khò.



9 vạn năm trước hắn bị hệ thống bắt vào không gian để mà ôn tập, có một thời gian dài có lẽ là một vạn năm hoặc hai vạn năm đều không ngủ. Bởi vì ở trong không gian đều không cần nghỉ ngơi, chỉ cần luyện đề và ôn tập mà thôi.

Cho nên khi thoát khỏi hệ thống, hắn đều muốn ngủ, rất muốn ngủ. Nhưng mà làm tu sĩ lại không thể ngủ được, chỉ có thể mà nhập định.

Cho nên hắn nghĩ ra một cách, đó chính là ban đêm lại trở về thành người bình thường, như vậy hắn có thể làm một giấc rồi.

Nhưng mà để mà trở thành người bình thường là phải tán hết sạch tu vi. Đối với những người khác chính là không khác nào với t·ự s·át. Đối với Túng Thiên Tỉnh, đó chính là dấu đi tu vi, nếu muốn, tu vi ấy lại trở về mà thôi.

Hắn đã từng nghiên cứu rất nhiều trong hệ thống không gian, cuối cùng áp dụng định luật bảo toàn năng lượng.

Định luật bảo toàn năng lượng có câu nói bất hủ rằng: "Năng lượng không tự sinh ra, hoặc tự mất đi mà chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, hoặc truyền từ vật này sang vật khác."*1*

Như vậy, tất nhiên linh lực không tự sinh ra hoặc từ mất đi, mà chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. nl

Nhờ đó, mà hắn đã nghiên cứu việc chuyển hóa linh lực đọng lại trong cơ thể thành nhiệt lượng. Cho nên mỗi khi ngủ, nhiệt độ cơ thể của hắn cao đến ngất ngưởng.

Nhưng ngược lại cơ thể sẽ không còn một chút linh lực nào cả, như vậy tự động lại trở thành người phàm thôi.

Lúc này ở trên ngọn núi phía xa xăm, có thể bao quát được toàn bộ Nhân Duyên thôn, có hai người đang đứng song song ở đấy một nam và một nữ.

Nam nhân chắp tay sau lưng vẻ mặt cao ngạo, còn người nữ thì liên tục quan sát xung quanh, dường như muốn bố trí cái gì đó.

"Lát nữa sát trận hoàn thành, nhất định sẽ biến nơi này thành biển máu. Người nhanh chóng dùng huyết tế, sau đó g·iết c·hết hắn có biết hay không?!" Nữ nhân âm trắc lên tiếng, người nam nghe thấy vậy khặc khặc cười một tiếng.

"Chuyện cỏn con mà thôi!"

*1* Được trích trong định nghĩa của Định luật bảo toàn năng lượng, Vật Lý 9, đạo hữu nào hứng thú có thể tìm đọc và tham khảo.