Chương 28: Ám sát ư?
Chương 28: Ám sát ư?
Lúc này Túng Thiên Tỉnh không hề biết gì cả, hắn vẫn ở trong ngôi nhà tranh vách đất kia, chờ đợi cơ duyên của mình đến.
Ở giữa sân có một chiếc bàn nhỏ, một vài tách trà cùng một cây liễu lớn.
Có vài đứa trẻ đang ngồi tăm tắp ở trước mặt hắn nghe hắn giảng giải.
Mà dẫn đầu không ai khác chính là Nhân Anh, mới vừa sáng sớm chỉ mới mở cửa thôi nhưng anh đã ngồi trước nhà hắn.
Tất cả đều bắt đầu từ câu chuyện hôm trước hắn kể cho Nhân Anh nghe.
Hắn ngồi trước thềm, bàn tay khẽ búng một cái. Trong thân thể của hắn xuất hiện một sợi tơ màu vàng, sợi tơ này tỏ ra ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt, sau đó từ thân thể của hắn đâm thẳng vào hư không của Song Tình Sơn.
Nhưng không ai nhìn thấy sợi tơ này cả, sợi tơ này tinh thông kim cổ, lấy một sợi nhân duyên của kiếp trước hắn và bây giờ liên kết lại với nhau, để hắn có thể nhìn thấy được, hình dung được tràng cảnh của toàn bộ khởi nghĩa Lam Sơn.
[Nhân Hoá Đại Pháp - Tinh Thông Kim Cổ]
Ban đầu đó chỉ là một sợi tơ hoàng kim nhàn nhạt, sau khi sử dụng Nhân Hóa Đại Pháp, một cỗ huyền diệu từ trong thân thể hắn vờn quanh sợi tơ. Vô vàn tạp âm như tiên âm của trời, cổ ngữ vờn quanh.
Từ một sợi tơ biến thành hàng trăm, hàng ngàn sợi tơ, sau đó nối liền với quá khứ kim cổ.
Trước mắt hắn hiện lên một trận sương mù, đi tiếp về phía trước như có hàng ngàn hàng vạn sương mù tụ tập lại. Hắn khẽ phất tay áo, một cơn gió cứ như vậy thổi bay sương mù lộ ra một góc của kim cổ.
Theo lời tự thuật của hắn, ánh mắt của những đứa trẻ sáng như sao trên trời, đơn thuần là vì thú vị. Nhưng Nhân Anh khi nhìn thấy nghe thấy những gì mà Túng Thiên Tỉnh nói, cả người run một cái chớp mắt lâm vào cảm ngộ và bối cảnh to lớn này.
Thuở xưa có một nơi tên Lam Sơn, ở trong Lam Sơn có một tên hào trưởng, hào trưởng họ Lê tên chỉ có một chữ Lợi.
Ở dưới đời Hoàng đế Trùng Quang, Lê Lợi làm đến chức Kim ngô Tướng quân.
Nhưng rồi sau tất cả mọi chuyện và sóng gió, ông đã chọn ẩn thân nơi núi rừng dùi mà kinh sử đọc sách thao lược.
Lê Lợi là một kẻ tài giỏi, biết thời biết thế, biết nhún biết nhường. Biết chiêu mộ hiền tài cư sĩ thời ấy, thậm chí tấm lòng bao dung, còn cứu tế dân nghèo.
Tương truyền khi thấy giặc Minh ngang ngược c·ướp b·óc, không chuyển ác nào không làm, Lê Lợi sinh lòng thương xót với dân chúng lầm than, khẳng khái nói rằng.
"Trượng phu sinh ở đời phải nên cứu nạn lập công, sao lại chịu khổ làm tôi tớ người ta!" *1*
Tất cả mọi người đang nghe chăm chú, chính Túng Thiên Tỉnh cũng lạc vào trong bối cảnh gấp gáp như bấy giờ.
Xuyên qua kim cổ, hắn nhìn thấy một kẻ biết ẩn nhẫn chờ thời cơ, vì chiêu mộ hiền tài mà nhún nhường, ẩn cư nơi núi rừng chỉ để rèn luyện văn thao võ lược. Chỉ chờ gió đông lên là có thể phất cờ khởi nghĩa.
Chí trưởng phu, nên là như vậy vốn là như vậy!
vô vạn hào hùng vạn trượng từ trong lòng của hắn sinh ra, dường như tất cả mọi thứ hắn đều đã được đều trải qua.
Từ lúc ban đầu Lê Lợi ẩn cư, Lê Lợi rèn luyện văn thao, Lê Lợi chiêu mộ hiền tài. Mỗi bước mỗi bước Túng Thiên Tỉnh đều phảng phất dường như dung nhập vào đấy, chứng kiến những chuyện mà Lê Lợi làm.
Bỗng nhiên lúc này trên bầu trời của Song Tình Sơn, mây mù đã tán đi, lộ ra ánh dương tươi sáng.
Song Tình Sơn vốn là một bí cảnh do Song Tình Diệp cưỡng ép mở ra, sao lại có một ánh dương tươi sáng đến như vậy! Đáng lẽ bao năm nay, bầu trời xong Song Tình phải âm u mới đúng.
Túng Thiên Tỉnh ngẩng đầu lên nhìn thiên không, có chút cảm thán mà lắc đầu.
Xem ra bậc thiên tài như Lê Lợi, cũng đã dẫn đến sự hưởng ứng của Song Tình Sơn mất rồi.
Hắn sẽ giật giật ngón tay, vô vàn những sợi tơ màu hoàng kim giống như gặp được thứ gì đó mà liên tục lui về. Cuối cùng dung nhập vào trong thân thể của Túng Thiên Tỉnh, biến mất không còn gì nữa.
Mà Túng Thiên Tỉnh cũng nhận ra Nhân Duyên đại đạo của hắn, cũng đã bước đầu Đại Thành.
Ngươi đừng khinh thường hai chữ nhân duyên, bởi vì nhân duyên không chỉ là tình duyên trong thiên hạ. Nhân ở đây chính là con người, mà con người thì thiên diễn vạn hóa, không thể nào mà đo lường hết tiềm năng được.
Còn duyên không đơn giản chỉ là tình duyên, mà nó còn bao hàm những áo nghĩa khác mà Túng Thiên Tỉnh cần phải suy ngẫm.
Chung quy lại nhân duyên không chỉ là nhân duyên, mà cũng chính là nhân duyên!
Nghĩ đến đây Túng Thiên Tỉnh có chút đau đầu, sao giống như môn Triết học, mà hắn vốn đã học quá vậy!
Chuyện cảm ngộ, thật đúng là giống như đọc triết học vậy, có thể đọc lần đầu thì không hiểu gì cả. Nhưng dần dần ngẫm, lại mọi thứ dường như thiên biến vạn hóa, khôn lường huyền diệu vô cùng.
Lúc này Nhân Anh mới phục hồi tinh thần lại, hắn ta lúc nãy vẫn đang chìm đắm trong hồi ức về những chuyện mà Túng Thiên Tỉnh đã kể.
Hắn kích động vô cùng lặp lại câu nói mà Lê Lợi đã từng nói: "Trượng phu sinh ở đời phải nên cứu nạn lập công, sao lại chịu khổ làm tôi tớ người ta!"
Quả là bậc hào kiệt trong thiên hạ, chỉ là một lời nói cũng có tất chứa vô vàn đại đạo trong đó.
"Nguyệt Lão nhân vậy sau đó thì sao?"
"..."
Nhìn hình ánh mắt sùng bái của những người này, nếu như biết được Lê Lợi chỉ là một phàm nhân thì sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn có chút mong chờ ngày đấy đây, nhưng mà bây giờ cũng đã đến lúc cơm chiều, rồi hắn cười một cái, sau đó đuổi hết tất cả mọi người đi về.
Nhân Anh không tha, lưu luyến từng bước trở về. Còn những tiểu đậu đinh vốn đến đây chỉ để nghe chuyện vui vẻ, hết chuyện liền ai về nhà đấy.
Sau khi mọi người về hết rồi, Túng Thiên Tỉnh cúi đầu nhìn những luồng đất đã được làm sạch sẽ cỏ đất.
Hắn đi vào trong phòng l, sau đó lấy ra một chiếc dao cùn định làm nốt cỏ.
Lúc này một lão nhân đi đến trước sào của hắn, nhìn thấy hắn sau đó cười nói.
"Chẳng hay đây chính là nơi tiên nhân ở lại?"
"Vốn dĩ nào đâu phải là tiên nhân, ông cứ gọi ta là Nguyệt Lão nhân là được!" Hắn ta cười nói, bắt đầu cúi đầu nhổ cỏ.
Thấy vậy lão nhân ở bên ngoài rào cũng không trách, mà vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
"Nghe nói Nhân Duyên Thôn có tiên nhân mới đến, tôi mới đến đây để tận mắt nhìn xem là ai, không ngờ chỉ là một tên nông phu thôi ư?!"
Trong giọng nói bao hàm mỉa mai, Túng Thiên Tỉnh nghe có chút không ổn, bèn ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ban đầu vốn là một lão nhân, hiện tại cả người hắn bỗng nhiên biến thành một tên thanh niên trẻ tuổi.
"Ngươi là ai?!" Túng Thiên Tỉnh nghi hoặc, hình như hắn không quen người này thì phải?
"Người đến để lấy mạng ngươi!" Vừa dứt lời vô vàn hắc khí từ thân thể của thanh niên tràn ra ngoài, bao phủ lấy toàn bộ tiểu viện.
Trong nháy mắt, toàn bộ tiểu viện bị nhấn chìm bởi những luồng khí màu đen này. Mà vị trí của thanh niên hiện tại, cũng biến mất khiến người ta không thể quan sát được rốt cuộc là chân thân của hắn ở đâu.
Nháy mắt lông tơ của Túng Thiên Tỉnh dựng đứng hết cả lên, trên tay của hắn vẫn cầm chiếc dao cùn.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tên thanh niên, hắn ta cầm một cây thủy thủ sau đó đâm mạnh vào trái tim của Túng Thiên Tỉnh.
Hắn nhìn thấy thủy thủ đâm thủng lồng ngực của Túng Thiên Tỉnh, nụ cười trên môi của hắn trở nên tàn nhẫn và thị huyết.
Nhưng khi không nhìn thấy máu chảy ra từ v·ết t·hương, hắn mới kinh hãi ngước đầu lên. Chỉ thấy thân hình của Túng Thiên Tỉnh bỗng nhiên mờ nhạt dần, sau đó tan biến.
"Người đang tìm ta ư?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của hắn. Tên áo đen kinh hãi muốn tránh ra, nhưng không kịp rồi.
Hắn ta cúi đầu nhìn con dao cùn, xuyên thủng trái tim của hắn. Sau đó một cỗ linh lực bạo ngược đập vào trên lưng của hắn, khiến hắn bay ngược ra ngoài.
Nháy mắt hắc khí bao xung quanh tiểu viện rút sạch không còn một thứ gì. Tiểu viện cũng trở nên trời quang mây tạnh, giống như chưa hề chưa có chuyện gì xảy ra.
*1* Lê Lợi - Việt Sử Tiêu Án.